Mấy ngày sau, Doãn Hạc Lam tiếp nhận chức tộc trưởng gia tộc Doãn
thị. Thư kí của hắn đổi thành một cô gái trẻ. Mặt khác, trong tứ đại gia tộc, chỉ có gia tộc Anh Hồng đối với đứa trẻ này có nhiều dị nghị.
Ngày Doãn Hạc Húc bị tuyên án tử hình, trừ hắn ra, trên sân thượng đó ngoài đao phủ cùng hai người cảnh sát đứng ngoài trông coi, không có
một người. Đao phủ cùng cảnh sát đều rất hiếu kì, đã qua một thời gian
còn thường xuyên bàn luận về chuyện này. Bất quá qua vài ngày, tin tức
trong ngục giam cũng dần phai nhạt, loại sự tình này tuy ít nhưng cũng
không phải là chưa từng có.
Nhưng mọi người ở đây, đều không phát hiện ở trên nhánh cây có một người.
Người kia là Khốc Khê Nhi, vợ trước của Doãn Hạc Húc. Bà còn sống.
o0o
Sáng sớm, Nịnh Nhi đã bị tiếng thét chói tai của Băng Lãnh đánh thức: “Chủ nhân làm gì vậy. Mới sáng sớm a. Xảy ra chuyện gì?” Cô chính là
đang ở trong mộng đẹp nha.
“Em ~ người anh em Băng Nịnh mau tới!” Băng Lãnh trạng thái âm nữ cao vẫn không có dừng lại, Nịnh Nhi bất dắc dĩ phải xuống giường, trong
lòng âm thầm nhớ lại cái giấc mộng đẹp kia.
“A! ~” Nịnh Nhi thực tại cũng bị hoảng sợ, này này này này. . . . . .
Toàn bộ hoa viên đều là màu đỏ. Nhìn kỹ hóa ra đều là hoa hồng, bày
thành chữ “Love”. . . . . Ai, không đúng! Trừ bỏ “Love” bên ngoài, còn
có chút đồ vật dùng hoa hồng trang trí thành. . . . . Ở trên chữ “Love”, viết chữ “Tôi”; bên trong chữ “O” của “Love” viết một chữ “Yêu”; “E”
trong “Love” thì không quá quy tắc, ôm một chữ “Em”. . . . .
Nịnh Nhi mất hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần: “Này. . . . . Ai vậy. . . .” Ai làm cho vậy? Chỉ vỏn vẹn trong một đêm?!
Bỗng nhiên lúc này Nịnh Nhi cùng Băng Lãnh đồng thời nhìn nhau, lập
tức ngầm hiểu: tuyệt đối không có khả năng là Thần Hi, như vậy không
phải là, . . . . . .
“Doãn – Hạc – Lam!” Nịnh Nhi và Băng Lãnh trăm miệng một lời, bởi chỉ có hắn!
Trong lòng Nịnh Nhi bỗng dâng lên một cảm giác không tốt. Tuy rằng cô biết người Doãn Hạc Lam yêu thương là Băng Lãnh, nhưng thấy hắn vì nàng mà làm ra việc này, Nịnh Nhi lại không biết nói sao cho phải. Cô hiểu
rõ đây không phải là lỗi của Băng Lãnh, nhưng là, lòng của cô đau quá.
Băng Lãnh nhìn vẻ mặt của Nịnh Nhi, trong nháy mắt dường như là sợ hãi, sau đó cấp tốc lấy ra di động.
“Không cần, Băng Lãnh.” Nịnh Nhi thản nhiên nói.
“Nhưng là, Nịnh Nhi. . . . . . .” Băng Lãnh nhìn Nịnh Nhi có chút lo lắng.
“Em đã nói là em không sao mà! Em không cần chủ nhân thông cảm, cũng
không cần thương hại em.” Nịnh Nhi đột nhiên lớn tiếng, trong lòng cô
không hiểu vì sao, cảm thấy rất bất mãn. Vì cái gì, vì cái gì Băng Lãnh
rõ ràng không thích Doãn Hạc Lam, mà Doãn Hạc Lam lại như vậy cố tình
thích nàng? Nàng có cái gì tốt?! Nàng có nhiều bạn trai như vậy, lại
chẳng thích một ai, Doãn Hạc Lam biết rất rõ, tại sao vẫn còn hao tâm đi yêu thương một nữ nhân hoa phân phúc hắc?! Vì sao khi có cả người hắn
thích cùng người thích hắn, hắn vẫn cố tình muốn chọn người hắn thích mà không phải là người thích hắn! Chẳng lẽ hắn không biết con đường có
người hắn thích mà hắn chọn, tới cuối cùng vẫn là hắn bị tổn thương sao?
Nịnh Nhi không nhìn Băng Lãnh lấy một lần, liền chạy ra ngoài. “Nịnh
Nhi!” Băng Lãnh ở phía sau lo lắng gọi lớn, Nịnh Nhi cũng không để ý
tới. Tự người chậm rãi hưởng thụ đi, Băng Lãnh! Có người thích chủ nhân
nhiều như vậy, dựa vào cái gì còn có bạn bè như ta trong lòng?! Người
yêu ai thì hãy cùng người ta một chỗ, việc gì quản ta chứ!
o0o
“Alô. Doãn Hạc Lam!”
“Băng Lãnh, tìm anh có chuyện gì?” Doãn Hạc Lam nho nhã lễ độ nói.
“Anh có ý tứ gì? Chúng ta đã chia tay, chẳng lẽ tôi nói còn chưa đủ
rõ ràng sao? Băng Lãnh tức giận nói, nàng biết Nịnh Nhi nhất định là
hiểu lầm nàng.
“Không đâu, Băng Lãnh. Em đã nói rất rõ ràng.” Doãn Hạc Lam bình tĩnh đáp: “Nguyên nhân không phải do em. Là do anh thích em, anh thật sự yêu em.”
“Em không phải muốn tiền tài sao? Hiện tại anh đã tiếp quản gia tộc.
Em muốn bao nhiêu, anh đều cho em, gia tộc có phá sản anh cũng không
quan tâm! Chỉ cần em trở về bên cạnh anh, em muốn anh làm cái gì, anh
đều sẽ làm cho em!” Doãn Hạc Lam chân thành nói.
Hắn thật khiến Băng Lãnh có chút cảm động. Nhưng không đến một giây
loại cảm xúc này liền biến mất : Nịnh Nhi thích hắn, ta vô luận như thế
nào cũng không thể cho hắn có cơ hội cùng ta giao hảo.
“Tôi không quan tâm. Doãn Hạc Lam, chia tay là chia tay, tình cảm không có khả năng khôi phục lại.” Băng Lãnh lạnh lùng nói.
“Coi như anh sai rồi, được không? Anh không nên đánh em, em muốn anh làm gì cũng được!” Doãn Hạc Lam cầu xin.
“Không được!” Băng Lãnh không để cho Doãn Hạc Lam một đường nào.
“Băng Lãnh, em hãy nghe cho kỹ!”
“Khắp thiên hạ, Doãn Hạc Lam tôi chỉ yêu một người con gái. Đời đời
kiếp kiếp, quyết không thay đổi! Dù em yêu thương ai tôi cũng không quan tâm. Dù cho em không đồng ý, Doãn Hạc Lam tôi cũng sẽ luôn ở đây, vĩnh
viễn không rời đi!”