Khốc Băng Lãnh ba ngày ba đêm không xuất môn, Băng Nịnh Nhi ba ngày
ba đêm chưa có trở về biệt tự của Băng Lãnh, Doãn Hạc Lam quỳ trước biệt thự của Băng Lãnh ba ngày ba đêm. Ba ngày ba đêm.
Trong lòng Khốc Băng Lãnh tràn đầy mâu thuẫn. Về lý, nàng đối với
Doãn Hạc Lam một chút tình cảm cũng không có, cũng – nên bảo hắn đứng
lên. Nhưng nếu làm như vậy, Băng Lãnh cảm thấy chính mình có lỗi với
Nịnh Nhi. Nàng biết đây là mối tình đầu của Nịnh Nhi, nàng biết đây là
lần đầu tiên Nịnh Nhi thích một người. Nàng không muốn ngay lần đầu đã
khiến Nịnh Nhi thương tổn, không muốn khiến cô mất niềm tin vào tình
yêu. Giống như nàng vậy. Kỳ thật của nàng phúc hắc, của nàng hoa tâm,
không phải tự nhiên đã vậy. Nàng đã trải qua mấy lần suy sụp tình cảm
khiến không thể không buông những mơ mộng đẹp ban đầu về tình yêu.
Băng Nịnh Nhi tạm trú trong miêu yêu tộc. Cô cũng không nghĩ sẽ trở
về, thậm chí muốn đợi luôn ở trong này. Ở thế giới bán nhân, cô chỉ có
thể là một con mèo, ở đây, cô muốn là gì tùy ý. Quan trọng nhất là…, nơi đây không có tình cảm phức tạp của nhân loại. Nơi đây cũng có tình yêu, nhưng tình yêu ở đây thật đơn thuần, không hề có ràng buộc. Tình yêu ở
đây, là tình yêu của loài mèo, không phải là tình yêu của con người.
Trong ba người, có thể nói Doãn Hạc Lam là người xui xẻo nhất. Ba
ngày nay đều có mưa lớn. Nhưng hắn không có một câu oán hận, không có
chút nào oán thán, vẫn quỳ như vậy. Thực ra với hắn, quỳ đã là một thói
quen. Trước kia, cơ hồ hai ngày bị phạt quỳ một lần, một lần ba ngày.
Phát quỳ với hắn mà nói sớm đã là bình thường như ăn cơm, nhưng tâm tình không giống như lúc này. Hắn từ khi ra đời, chính là mỗi ngày đều bị
phạt quỳ, chỉ có duy nhất lúc này là do hắn tự muốn quỳ, quỳ trước người hắn yêu thương nhất. Lúc này đây, trong lòng hắn thậm chí một lời oán
thán cũng không. Nếu Băng Lãnh có thể tha thứ cho hắn, có thể quay về
bên hắn, dù cho có là bao nhiêu ngày hắn đều có thể. Trên bầu trời, mặt
trời mặt trăng, bạch thiên hắc dạ, bình minh hoàng hôn, hằng tinh. . . . cứ như vậy tuần hoàn.
Hắn không phải không biết, cho dù Băng Lãnh có “hồi tâm chuyển ý”,
cũng không thể khẳng định đó là chân tình “hồi tâm chuyển ý”. Thế nhưng
hắn biết Băng Lãnh không thích hắn, tạm thời hắn ra vẻ như không biết,
Băng Lãnh sẽ không thích lại người trước. Nàng đã trải quả suy sụp quá
lớn, thậm chí đối nam nhân nàng sỡ hữu trả thù tâm. Nàng muốn đem bọn họ hết thảy đùa bỡn trong tay, say mê nàng, ủng hộ nàng. . . . . Nàng muốn khiến cho bọn họ hết thẩy đều quỳ gối dưới chân nàng!
Nhưng Doãn Hạc Lam vẫn yêu nàng. Hắn biết nàng vĩnh viễn cũng không yêu hắn. Nhưng hắn vẫn yêu nàng, yêu nàng sâu sắc.
Hắn yêu nàng, vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Trên thế giới này, hắn chỉ yêu một mình nàng. Vĩnh viễn, vĩnh viễn không thay đổi.
Ba ngày ba đêm thì sao? Nếu nàng tha thứ cho hắn, nếu bọn họ có thể
bắt đầu lại một lần nữa, ba ngày ba đêm chẳng là gì. Cho dù là một
tháng, một năm, mười năm. . . . . Hoặc là bao lâu đi nữa, cũng không hề
gì.
Khốc Băng Lãnh đứng bên cửa số lén nhìn Doãn Hạc Lạm. Lệ, vô thanh vô thức chảy xuống.
Ai chân chính, thành tâm yêu nàng, nàng đều biết rõ. Thần Hi đến với
nàng chỉ vì tiền tài, nàng làm sao không biết điều đó. Con đường của bọn họ, không phải do cha mẹ bày ra, mà chính bọn họ tự chọn lấy. Chính là
tình yêu, hôn nhân. Trên hết vẫn là tiền tài.
Nàng không nói cho Doãn Hạc Lam, chính là sợ hắn biết được sau đối với tình yêu sẽ tuyệt vọng.
Nàng cùng Thần Hi đã sớm đính hôn. Việc nên làm đều sớm đã làm. Chỉ thiếu một cái lễ hình thức.