Nịnh Nhi, mấy ngày nữa là đến kì động dục, đã có người vừa ý chưa?” Miêu yêu trưởng lão cười mỉm nói.
“Dạ? A, vẫn, vẫn chưa có đâu ~” Nịnh Nhi vốn không quen nói dối, trong lời nói có chút lúng túng.
Trưởng lão vừa nghe đã biết nhưng cũng không nỡ vạch trần: “Sao? Còn
chưa có sao? Có cần lão giới thiệu cho con vài người không?”
“A. Không, không cần đâu ~” Nịnh Nhi hoảng loạn nói.
“Không cần? Vậy đi.” Trưởng lão nói.
“Nịnh Nhi à, nếu con thật sự gặp đường người hữu duyên thì đừng thẹn
thùng, hãy thẳng thắn thổ lộ với người ta. Đừng để cơ hội tốt bị bỏ lỡ.
Lão đã gặp qua rất nhiều đôi, vốn là Kim Đồng Ngọc Như, nhưng chính vì
không dám ngỏ lời cho nên bỏ lỡ duyên phận tốt. Chuyện gì đã là duyện
phận thì “khả ngộ bất khả cầu” (chỉ có thể dựa vào vận mệnh, không thể
xin mà được). Nếu người ta thực tốt, thực nhiệt tình, nhất định không
nên bỏ qua. Đoạn duyên phận này tới lúc thích hợp sẽ tới thôi.” Không rõ trưởng lão đang thì thào tự nói với chính mình, hay là đang cùng Nịnh
Nhi trò chuyện. Nói xong, lão liền nhắm mắt lại, cũng không rõ là nhắm
mắt dưỡng thần, hay là đang ngủ.
Nịnh Nhi nhìn trưởng lão, trở nên trầm tư. Dùng lời nói thổ lộ, cô
đều đã làm qua, lúc ấy cô đã quá khẩn trương. . . . Cuối cùng bỏ lỡ thời cơ tốt.
“Dù ta có nói như vậy, hắn cũng vẫn không thích ta.” Nịnh Nhi ưu
thương nghĩ. Hắn không thích cô, cho dù cô tốt đến mấy thì có ích gì.
Trưởng lão nhìn bộ dáng mang nhiều tâm sự của Nịnh qua đôi mắt khép hờ, nhẹ giọng thở dài, nhưng không bị Nịnh Nhi phát hiện.
Xem ra đứa nhỏ này đã có người trong lòng rồi, chỉ là dù nó có thổ lộ cũng sẽ bị người ta cự tuyệt.
Nhìn Nịnh Nhi ngập tràn tâm sự, trưởng lão thật sự muốn giúp cô tác
hợp đoạn nhân duyên này. Nhưng cũng không thể, bởi lão là trưởng lão của yêu tộc, trong tộc quy của yêu tộc rất kì thị miêu yêu lai, nếu giúp
Nịnh Nhi, thân là trưởng lão đừng nói bị trục xuất ra khỏi yêu tộc, thậm chí ngay cả cái chết cũng không biết sẽ là như thế nào.
Kỳ thực trưởng lão rất yêu quý Nịnh Nhi, dù cho cô không phải là miêu yêu thuần chủng, còn các trưởng lão khác cùng tộc trưởng yêu tộc đều
rất ghét cô.
Băng Nịnh Nhi một mình lo lắng, một chút cũng không biết suy nghĩ của trưởng lão lúc này.
Vì sao Lam không thích cô? Vì sao lúc đó giữa cô và Khốc Băng Lãnh,
Lam nhất định phải chọn Khốc Băng Lãnh chứ? Chẳng lẽ nguyên nhân là vì
Lam thực si tình sao? Nếu như không phải cô si tình, kỳ thực sớm đã có
rất nhiều hùng miêu yêu hướng cô bày tỏ tình cảm.
Nịnh Nhi khẽ thở dài, si tình, là cô, Lam cũng vậy. Cô có quyền yêu
cầu Lam đừng mê đắm Khốc Băng Lãnh sao? Nàng ta lúc đó cũng chẳng phải
là một kẻ si tình.
Một giọt nước mắt nóng bỏng lặng lẽ rơi xuống, lăn dài trên khuôn mặt Nịnh Nhi. Cô si tình, hắn cũng si tình. Từ điểm này có thể nói bọn họ
thực hữu duyên. Nhưng Nịnh Nhi không rõ, cô cùng Doãn Hạc Lam dù sao còn có điểm giống nhau, nhưng Khốc Băng Lãnh với Doãn Hạc Lam thì có gì
giống nhau? Hai người họ có điểm gì giống nhau?
Nịnh Nhi nghĩ không ra, cô chỉ thấy cô với Lam mới xem như “hữu duyên”.
Thực ra duyên phận không thể nào lý giải chính xác được. Với một số
người “hữu duyên không phận”, mà với một số người khác lại là “bạch đầu
giai lão”.