Âu Dương Thước hung hăng trừng mắt nhìn Doãn hạc Lam, sau đó dứt
khoát bước đến trước mặt Nịnh Nhi, lại liếc Doãn Hạc Lam một cái rồi
xoay người: “Nịnh Nhi, thằng đàn ông như hắn không đáng để em yêu, lại
càng không xứng với chân tình em gửi gắm.” Nói xong, Âu Dương Thước quỳ
một gối xuống, nồng nàn nhìn Nịnh Nhi nói: “Nịnh Nhi, làm bạn gái anh
đi.
Nịnh Nhi chớp mắt liên hồi, cô nhìn vào mắt anh, bỗng hiểu được điều
anh muốn nói — không phải bàn cãi, đây chính là biện pháp tốt nhất. Để
xem có phải liệu Doãn Hạc Lam có chút tình cảm với cô hay không.
Nhìn qua Doãn Hạc Lam, Ninh Nhi do dự trong giây lát liền nhẹ nhàng gật đầu nói: “Vâng.”
Dường như trong chớp mắt, Âu Dương Thước đứng dậy, hôn lên má cô.
Nịnh Nhi lại sửng sốt.
Đầu lưỡi Âu Dương Thước không tốn chút sức lực mở cái miệng xinh xắn, quấn quít chơi đùa cùng đầu lưỡi của cô. Âu Dương Thước không thể tin
được rằng đây là sự thật. Anh thật sự không dám tin. Anh, hôn cô. Thật
sự hôn cô.
Doãn Hạc Lam bị cảnh tượng trước mắt dọa đến ngây người. Anh thật
không ngờ giờ phút này nhìn Nịnh Nhi, anh lại nhớ đến Khốc Băng Lãnh.
Nếu bây giờ anh là cái tên họ Âu Dương kia, đổi lại Nịnh Nhi là Băng
Lãnh ~ ôi, sẽ là cảm giác thế nào đây. . Doãn Hạc Lam tình nguyện đánh
đổi tất cả, kể cả mạng sống để đổi lấy cảnh tượng ấy cho bản thân.
Nếu như là anh và Băng Lãnh ~ sẽ là cảm giác hạnh phúc đến nhường
nào. Đáng tiếc, đó cũng chỉ là ước vọng, anh cũng chỉ có thể giương mắt
nhìn bọn họ. . . Chuyện tốt như thế, cả anh lẫn mọi người đều hiểu rõ,
không có khả năng xảy ra. Chỉ có thể đợi chờ trong giấc mộng, mộng tuy
có thể biến thành lý tưởng, nhưng cũng có thể trở thành ảo tưởng. Nếu
sau cùng ngay đến ảo tưởng cũng không bằng, thì ‘giấc mộng’ ban đầu kia
cũng không thể xem đó thực là một ‘giấc mộng’.
Âu Dương Thước cuối cùng cũng chịu buông Nịnh Nhi ra.
Anh nhận ra Nịnh Nhi vẫn xem chừng phản ứng của Doãn Hạc Lam, liền
giả vờ hôn vành tai cô, khẽ nói: “Đừng quên là chúng ta đang diễn trò.”
Nịnh Nhi trốn sau đầu anh nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”
Tiếp đó, Âu Dương Thước hôn vành tai cô. Nơi nhận được nụ hôn liền ửng hồng.
Doãn Hạc Lam cảm thấy được anh đã không thể dễ dàng bỏ qua cho hành
động lại đang tái diễn này, nếu không kỳ vọng của anh sẽ ngày càng cao,
ảo tưởng cũng sẽ ngày càng lớn. Doãn Hạc Lam xoay người bỏ đi.
Tại thời điểm anh bỏ đi, Nịnh Nhi muốn thoát khỏi tư thế hiện tại,
nhưng Âu Dương Thước lại lập tức hôn lên môi cô, mơ hồ nói: “Anh ta vẫn
chưa đi đâu.”
Nịnh Nhi mơ hồ không rõ trả lời: “Hiện tại đã không còn ở đây. . . . ” Nói xong liền giãy ra.
Âu Dương Thước cũng không ngăn cô. Sau khi bị cô giãy ra, anh nhìn cô nói: “Nịnh Nhi, anh yêu em.”
Nịnh Nhi khó hiểu nhìn anh: “Kịch không phải đã hạ màn rồi sao?”
“Đối với em chỉ là màn kịch, nhưng với anh, Nịnh Nhi, anh thật sự yêu em.” Âu Dương Thước cúi nhìn Nịnh Nhi (cô phát hiện ra anh thật cao).
Nịnh Nhi ngơ ngác nhìn.
“Nịnh Nhi, lấy anh nhé?”
Âu Dương Thước được dịp nói thẳng lại thật tự nhiên, khiến Nịnh Nhi không biết phải làm sao.
Cô yêu Doãn Hạc Lam, tuy rằng họ luôn vì đủ thứ lý do mà cãi nhau,
nhưng cô vẫn ất yêu anh. Nhưng mà, lần đầu tiên đối mặt với người thẳng
thắn như vậy, thâm tình đến như vậy, cô thật không biết phải làm sao cả.