Đứng lại, không được chạy!” Rõ ràng là lời thoại trong phim điện anh, Anh Hồng Húc Nhật lại đứng ở chính nhà mình thốt lên.
Âu Dương Thước giường như không nghe thấy tiếng kêu gào của tên tâm
thần sau lưng, nhanh chóng đưa Doãn Hạc Lam lên một ngọn núi không biết
tên, tức giận nói: “Tự ngươi đi đi!”
“Này, có nhầm hay không vậy. Nơi đây là đâu tôi chẳng hề biết, làm sao mà về chứ!” Doãn Hạc Lam quát.
“Không muốn về thì dẹp đi.” Âu Dương Thước mặc kệ anh ta, cưỡi mây đi thẳng.
“Này ~~~!!!”
Doãn Hạc Lam bất mãn than thở: “Người kiểu gì vậy trời ~” Cùng lúc đó, một đàn chim vô tư sà xuống đầu anh.
“Xùy xùy!” Doãn Hạc Lam bốc hỏa.
o0o
“Người đã cứu ra, tự anh ta về nhà.” Âu Dương Thước biếng nhác nói.
“Thật không?” Nịnh Nhi nửa tin nửa ngờ.
“Cô tin hay không? Đến nhà anh ta là biết ngay thôi.” Âu Dương Thước nói.
“Tôi nhất định không tới nhà anh ta.” Nịnh Nhi bĩu môi.
“Ui, ra là một đôi tình nhân đang giận hờn nha.” Âu Dương Thước ‘như có điều suy nghĩ’ nói.
Nịnh Nhi thuận tay ném qua một cái gối ôm: “Thật ngại quá, chúng tôi không phải tình nhân!”
“Ui, không phải tình nhân thì vì sao hắn bị người khác bắt đi cô lại sốt ruột đến vậy?” Âu Dương Thước cười xấu xa.
Ninh Nhi đỏ mặt, lại là một cái gối ôm được ném qua: “Đừng nói bậy!”
“Ui, hiểu hiểu, trách sao lại ngại ngùng như vậy, tám phần là mối tình đầu phải không?”
Gối ôm đã ném hết, Nịnh Nhi nhìn quanh bốn phía, cái chén trên bàn trà vinh hạnh được lọt vào mắt cô.
“Tôi cũng nói cho cô biết, cái chén kia quanh năm đựng sâu róm đó.”
Âu Dương Thước trong lòng cười thầm, quả nhiên Nịnh Nhi phản ứng vô cùng mãnh liệt: “A?! Thật hay giả vậy!” Tức khắc cô cũng không dám mó tới
cái chén kia nữa.
Âu Dương Thước cũng chẳng thèm trả lời, vẫn cười thầm trong bụng: “Cô cứ chạm thử vào sẽ biết ngay thôi.”
Ánh mắt cảnh giác của Nịnh Nhi thay phiên đậu ở trên người Âu Dương
Thước và cái chén kia, nhưng kề cà mãi cũng không dám động vào.
Âu Dương Thước nở nụ cười, cười rực rỡ đến như thế, tựa như mặt trời đem toàn bộ ánh sáng của mình phát ra.
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Nịnh Nhi, tình cảm trong lòng Âu Dương Thước
thật phức tạp. Anh vừa muốn đi tới an ủi cô, nói cho cô biết rằng thực
ra không có sâu róm, lại vừa muốn tận hưởng khoảnh khắc ngắn ngủi này,
bởi đây là lần đầu tiên anh khiến cô vì anh mà biểu lộ tình cảm — cho dù chỉ là sợ hãi.
Trong lúc đó, Âu Dương Thước và Nịnh Nhi bỗng cảm giác ánh mặt trời
chói chang chiếu thẳng vào họ, nhất thời không thở mở mắt. Đợi cho mắt
thích ứng được với ánh sáng, thì đã nghe tiếng Doãn Hạc Lam giận dữ nói: “Xem ra là tôi tự mình đa tình!”
“Doãn Hạc Lam?” “Doãn Hạc Lam?” Âu Dương Thước cùng Ninh Nhi đồng thời thốt lên với vẻ kinh ngạc.
Doãn Hạc Lam hừ lạnh một tiếng: “Cái gì thích tôi chứ, nói thích tôi
rồi lại cùng người khác ở nơi này cười cười nói nói thật vui vẻ. Tôi chỉ muốn hỏi cô một điều, Nịnh Nhi, nếu cô thích anh ta, vì sao lại còn
muốn cứu tôi?”
Thật lâu sau Nịnh Nhi mới miễn cưỡng kịp phản ứng với ý tứ của anh
ta: “Cái gì chứ. Tôi vì sao muốn cứu anh à? Đương nhiên là vì tôi không
muốn anh gặp nguy hiểm, không muốn nhìn thấy anh bị thương rồi!”
“À à, nói năng thật dễ nghe, vậy tại sao lại còn ở cùng người khác, cười nói vui vẻ?”
“Cười? Chúng tôi cười thì sao? Hơn nữa, không phải anh đã nói là anh
không thích tôi rồi sao, rồi lại còn khăng khăng theo đuổi Băng Lãnh của anh sao. Vậy cớ gì còn muốn quản chuyện của tôi?” Thái độ của Doãn Hạc
Lam khiến Nịnh Nhi không vui.
“Ai, hóa ra người mà Băng Lãnh nhà ta cho là ‘bạn tốt’ lại là một người như vậy.”
“Anh nói cái gì? Anh nói cho rõ rằng, tôi là người như thế nào chứ?
Còn nữa, Băng Lãnh nhà anh thì tốt chắc? Anh có biết cô ta có bao nhiêu
‘bạn trai’ không?”
“Băng Lãnh nhà ta hư hỏng thế nào cũng không đến phiên cô chỉ trích!” Hiện tại Doãn Hạc Lam không muốn nghe nhất là những lời này. Mỗi lời
nói của Nịnh Nhi đều đụng chạm đến nơi nhạy cảm nhất trong tâm can anh,
khiến anh không tự chủ được –
“Nhà ngươi làm cái gì vậy!” Âu Dương Thước hét lớn.
Nịnh Nhi lấy tay che bên má vừa hứng cái tát của Doãn Hạc Lam, cô đã muốn hoàn toàn biến thành một cái vòi nước chảy rồi.
Âu Dương Thước tiến lại định cho Doãn Hạc Lam một đấm, nhưng bị Nịnh Nhi nghẹn ngào ngăn lại: “Đừng. . . Đừng mà!”
Âu Dương Thước dừng bước, cả hai người trước mắt đều đang nhìn anh, một người cầu xin, một kẻ đề phòng.
Âu Dương Thước hung hăng trừng mắt nhìn Doãn hạc Lam, sau đó dút
khoát bước đến trước mặt Nịnh Nhi, lại liếc Doãn Hạc Lam một cái rồi
xoay người: “Nịnh Nhi, thằng đàn ông như hắn không đáng để em yêu, lại
càng không xứng với chân tình em gửi gắm.” Nói xong, Âu Dương Thước quỳ
một gối xuống, nồng nàn nhìn Nịnh Nhi nói: “Nịnh Nhi, làm bạn gái anh
đi.”