Nịnh Nhi sau khi rời khỏi Doãn gia liền quay về biệt thự của Khốc
Băng Lãnh. Nhưng đi được một nửa đường, liền quay sang hướng khác.
Cô vẫn không muốn đối mặt với Khốc Băng Lãnh. Không biết từ khi nào, lòng hận thù đã chiếm giữ tâm hồn cô.
Dù là tận đáy lòng cô biết Khốc Băng Lãnh không hề sai. Dù là sâu
trong tim cô biết Khốc Băng Lãnh có nhã ý tác thành cho cô và Doãn Hạc
Lam. Dù là cô đến bây giờ vẫn nhớ rõ khi Khốc Băng Lãnh hét lớn vào di
động. Dù là trong sâu thẳm cô vẫn nhớ những điều Khốc Băng Lãnh đã làm
cho cô.
Nịnh Nhi không biết cô đang đi tới nơi nào, nhưng cô hiểu, lần này dù có đi loạn, cũng sẽ không thể gặp gỡ người tốt như Công Lương Dịch nữa.
Nếu cô kiên cường một chút, nếu cô không si tình đến vậy, Nịnh Nhi
tin chắc rằng cô sẽ lập tức yêu mến Công Lương Dịch. Chính là số mệnh
chỉ cho họ gần nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nếu như dài hơn
một chút, có thể hay không cô sẽ hồi tâm chuyển ý? Nịnh Nhi nghĩ như
vậy, nhưng dẫu sao tưởng tượng cũng chỉ là tưởng tượng thôi.
Cô hiện tại rất hận chính mình, cớ gì lại si mê người kia như vậy. Thật sự rất hận.
Nịnh Nhi bỗng muốn nổi giận, cô ngửa mặt lên trời, nhìn từng đám mây
trắng lững lờ trôi, điên cuồng hét lên, hét lơn đến mức cổ họng đau đớn, thét lên mà lòng tan nát.
“Nịnh Nhi, sao lại đau khổ đến vậy chứ?” Tề trưởng lão đi đến bên Nịnh Nhi.
“Trưởng lão? Người làm gì ở đây?” Nịnh Nhi kì quái nói.
Tề trưởng lão mỉm cười: “Nếu ta không đến, con sẽ bị truy sát.”
“Cái gì?!” Nịnh Nhi giật mình.
“Ừm, hiện tại gia tộc Lương Khâu, hoàng tộc Công Lương cùng yêu tộc đều đang truy sát con.” Tề trưởng lão nói.
“Nịnh Nhi, con có thể nói cho ta biết rốt cuộc tộc trưởng bị làm sao không? Thiên hạ đồn thổi rằng ngài đã. . . . .”
“Ngài ấy đã chết. Chính là do Lương Khâu Nguyệt hạ thủ.” Đôi mắt Nịnh Nhi lộ vẻ bi thương.
“Sao? Là thật như vậy sao?” Tề trưởng lão có chút kinh hãi: “Theo lý
mà nói. . . . Theo lý mà nói, pháp lực của tộc trưởng so với họ Lương
Khâu cao cường hơn rất nhiều mà.”
“Phải. . . . Ngài ấy, là do con hại chết. . . . .” Nịnh Nhi nghẹn ngào
“Chả trách. . . . Chả trách. . . .” Tề trưởng lão lẩm bẩm nói.
Đột nhiên, nịnh Nhi cảm thấy rất đau đớn.
Nhiều người truy sát cô như thế. . . . . Thậm chí còn có cả Doãn Hạc
Lam. Chẳng lẽ thế giới này lớn như vậy cũng không có nơi nào dung cô?
“Nịnh Nhi, giờ con định thế nào?” Tế trưởng lão nói, ông cũng không có khả năng vĩnh viễn bảo vệ cô.
“Con chưa biết. Dù cho con có tám trăm mười cái mạng thì với nhiều
người đuổi giết như thế, con cũng không có cơ hội sống sót. Con cũng
không phải là bất tử, mạng của con cũng có hạn, nhưng bọn họ vẫn truy
sát, cứ đuổi cứ giết, đây là vòng luẩn quẩn vô định, không phải sao ạ?
Bây giờ con thật hy vọng mình chỉ là người bình thường, chỉ có một cái
mạng, như vậy còn có thể chết một cách nhẹ nhàng.” Nịnh Nhi thót lên với vẻ mặt ảm đạm.
“Nịnh Nhi, thế giới lớn như vậy chẳng lẽ không có chỗ cho con dung
thân? Con gì sao lại nghĩ như vạy? Nịnh Nhi, sống mà không có niềm tin
với nhau, so với bị truy sát thậm chí bị mất mạng đều tệ hơn, con có
hiểu không?”
“Người có hiểu không, bọn họ sẽ không bỏ qua, con cuối cùng cũng sẽ chết không.” Nịnh Nhi kích động nói.
“Vậy con có hiểu con bây giờ vẫn đang còn sống?” Tề trưởng lão nghiêm túc nói: “Còn ai kia đã không còn!”
“Trưởng lão, người không cần nói nữa, không cần nói con phải quý
trọng hiện tại cùng những thứ kia nữa, được không? Nịnh Nhi khẩn cầu.
“Ta đương nhiên sẽ không nói với con những điều ấy, nhưng con muốn chết thật sao?”
“Con không muốn, nhưng là có cái gì. . . . .”
“Vậy cũng tốt rồi. Con không muốn chết, vậy thì hãy tránh sao cho
không phải chết. Nịnh Nhi, thế giới này lớn như vậy, chẳng lẽ con không
thể đi đâu. Trên thế giới này nam nhân nhiều như vậy, chẳng lẽ con chỉ
vừa mắt có một người kia thôi sao, là người đàn ông chân chính cùng con
cả đời bầu bạn sao?”