ịnh Nhi cảm thấy mình không ngừng xoay tròn, thân thể cùng đầu óc cô
choáng váng. Cô hiện tại thật muốn nôn, nhưng tiếc rằng không thể.
Cô không muốn mở to mắt, lại càng không mong muốn đây là nơi cô đang
nghĩ tới. Cô hiện tại thầm nghĩ từ nơi này làm sao thoát ra ngoài.
Làm cái quái gì phải giả bộ làm người tốt, mời vừa giết mình xong lại dùng lời ngon ngọt để gạt mình sao? Hắn cho là mình ngu ngốc lắm sao?
(Thực sự cũng giống giống loại ngu ngốc ~)
Nịnh Nhi cảm thấy rất đau ở cổ, chẳng lẽ người kia vừa đâm mình ngay đây sao?
Nịnh Nhi nghĩ đi nghĩ lại chuyện kia, sự việc vừa rồi khiến cô thực
phiền lòng. Bất quá dựa vào tình hình hiện tại cẩn thận suy nghĩ lại,
làm miêu yêu cũng khá tốt, ít nhất có thể rất nhiều lần từ cõi chết trở
về. Trong mắt Nịnh Nhi, cái này cùng khái niệm “trường sinh bất lão”,
“giết không chết” là giống nhau.
o0o
Lúc này, Nịnh Nhi đang ở Doãn gia. Cô ngửi thấy mùi đồ ăn từ nhà bếp bay tới.
Đầu bếp đang ở phòng bếp nấu cơm chẳng lẽ là. . . . . Doãn Hạc Lam?
Nịnh Nhi vừa nghĩ đến, trong đầu đã ra ngay một mệnh lệnh triệt tiêu ý
niệm này.
Mình nghĩ vớ vẩn gì vậy chứ, làm sao có thể có chuyện này. Doãn Hạc
lam sẽ vì mình mà vào bếp? Mặc dù là nghĩ như vậy nhưng ánh mắt Nịnh Nhi vẫn không nghe lời mà mở ra.
Không đúng, không có khả năng, hắn nhất định là nấu cơm vì mình. . . . Nịnh Nhi vẫn nghĩ như vậy. Cô sợ Doãn Hạc Lam xuống bếp vì cô là thật,
nếu như thế cô thật không chống đỡ nổi.
Cô sợ nói như thế là cô cho rằng Doãn Hạc Lam thích cô. Cô sợ nói như thế, cô sẽ đánh mất chính mình.
Doãn Hạc Lam rõ ràng là không thích mình, cho dù là vì mình xuống
bếp, cũng là vì coi mình là bạn thân của Khốc Băng Lãnh. Hừ, nếu đổi lại người bị thương là Khốc Băng Lãnh, Doãn Hạc Lam sẽ làm sao?
Trong lúc đó, đột nhiên sự oán hận Khốc Băng Lãnh dấy lên trong lòng Nịnh Nhi.
“Nịnh Nhi, cô đã tỉnh?” Ánh mắt cô vô tình đã mở ra, liền bị Doãn Hạc Lam phát hiện.
Doãn Hạc Lam bưng một chén canh gà ác do hắn làm, chậm rãi đến bên Nịnh Nhi, nhẹ nhàng thổi thổi: “Này, cẩn thận kẻo bỏng.”
Nịnh Nhi hung hăng đẩy ra, bát canh gà vỡ tan, canh đổ đầy trên mặt
đất, tựa như tình yêu đã bị nghiền nát thì không thể khôi phục.
Doãn Hạc Lam sửng sốt, nước canh vương đầy trên người hắn. Trầm mặc
vài giây, Doãn Hạc Lam ra vẻ hài hước nói: “Vẫn còn giận tôi sao?”
Nịnh Nhi vẫn không trả lời, Doãn Hạc Lam lập tức mỉm cười, lảng sang
chuyện khác: “Phải rồi, Nịnh Nhi, mấy ngày qua cô đã đi đâu? Tôi đã tìm
cô khắp nơi.” Doãn Hạc Lam những tưởng những lời này có thể khiến Nịnh
Nhi vui vẻ lên một chút, nào ngờ Nịnh Nhi nghe xong, nước mắt đã rơi
thành hàng — cô lại nhớ tới cái chết của Công Lương Dịch, nhớ tới những
chuyện cùng với anh ta. Nếu không phải cô đã yêu mến Doãn Hạc Lam, có lẽ bọn họ hiện tại cũng đã kết hôn sinh con cái.
Doãn Hạc Lam không biết mình đã nói sai đều gì, vì cái gì Nịnh Nhi mỗi lần nhìn thấy mình đều khóc?
“Nịnh Nhi, thực xin lỗi ~” Doãn Hạc Lam không biết nói gì hơn.
“Tôi khóc không phải vì chuyện của anh!” Nịnh Nhi tức giận đáp.
“Vậy à, tôi còn tưởng rằng tôi đã làm gì sai. . . .” Doãn Hạc Lam
nói, không hề nghĩ tới những lời này cư nhiên lại chọc giận Nịnh Nhi:
“Vâng, anh không muốn tôi tố cáo chuyện anh làm với Khốc Băng Lãnh, bởi
vì anh sợ, anh sợ cô ấy vĩnh viễn sẽ không để ý tới anh!” Nịnh Nhi tức
giận nói.
“Nịnh Nhi, tôi nhắc lại một lần nữa, Khốc Băng Lãnh không yêu tôi
cũng giống như tôi không yêu cô. Cho nên xin cô không cần nhắc lại cái
gì “Băng Lãnh nhà ta” linh tinh chuyện được không? Hơn nữa tôi không rõ
cô đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng phải do tôi gây ra, chẳng lẽ tôi có ý tốt đi tìm cô cũng là sai?”
“Doãn Hạc Lam, anh đã sai người giết tôi thì đừng có mạnh miệng.
Chẳng cần biết anh tốt hay anh xấu, giết là giết, còn muốn sao nữa. Anh
luôn miệng nói anh không thích tôi, không cần tôi, vậy tại sao còn muốn
giết tôi! Mạng của tôi nhiều là anh có thể tùy tiện muốn giết thì giết
đấy phỏng?”
“Ai giết cô? Cô xảy ra chuyện gì tôi đều không biết.” Doãn Hạc Lam nén giận ủy khuất nói.
“Anh không biết sao, tôi chính là từ núi đao cùng biển lửa thoát ra,
anh thừa lúc tôi suy yếu phái người giết tôi!” Hốc mắt Nịnh Nhi đã đầy
nước, nước mắt rốt cục cũng rơi xuống.
“Tôi nói lại lần nữa, tôi không có. Còn nữa, đầu của cô có phải hay
không có vấn đề, cái gì núi đao cái gì biển lửa, trong thực tế có sao?”
Doãn Hạc Lam cuối cùng nhịn không được, hướng Nịnh Nhi quát.
“Anh thích tin hay không tin đâu có liên quan đến tôi!” Nịnh Nhi phẫn nộ đứng lên, “Anh phái người giết tôi một mạng! Anh không phải không
muốn cho Băng Lãnh nhà tôi biết sao. Được lắm. Tôi càng muốn cho cô ấy
biết.” gào thét xong liền chạy ra ngoài.