~~~~Chương 1~~~~
Edit: Blanche
Bạch phú mỹ thụ, bị tâm cơ sâu đâm tra công hãm hại, gia tài tan hết, thanh xuân cho chó ăn.
Một phút thất thế, lưu lạc đầu đường.
Vì không phải chết đói, không thể làm gì khác hơn là đi quán cơm làm công.
Ngẫu nhiên gặp được bạn thân công tử bột.
Bạn thân kinh hãi: “Tại sao cậu lại ở chỗ này?”
Bạch phú mỹ kinh hãi: “Vấn đề này tôi phải hỏi cậu.”
Bạn thân: “Đây là tài sản sự nghiệp của tớ đó! Tớ tình cờ tới xem một chút — làm sao cậu đối với tớ lại ít quan tâm như thế, ngay cả tớ có bao nhiêu cái cửa hàng cũng không biết?”
Bách phú mỹ thụ không biết thật. Mà dưới tình huống này đắc tội lão bản sẽ không tốt. Không thể làm gì khác ngoài nói: “Cậu không phải đang ở nước ngoài sao?”
Bạn thân: “Vừa mới trở về thôi — cho nên vì sao cậu lại ở đây? Cậu như thế nào mà phải đến làm công ở quán cơm?”
Bách phú mỹ thụ có chút ngượng ngùng.
Cậu là đến kiếm tiền.
Bạn thân càng kinh sợ: “Cậu? Lái máy bay? Tiên tử hạ phàm? Thử nghiệm mới lạ? Trải nghiệm nhân gian khó khăn?”
Bách phú mỹ thụ càng ngượng ngùng: “Cậu thực sự không biết?”
“Biết đến cái gì?”
Bách phú mỹ nhìn anh một mặt mờ mịt.
Nhớ lại anh vừa mới từ nước ngoài về.
Liền lời ít mà ý nhiều đem tình cảnh của mình ra kể.
Yêu đương làm sao.
Hãm sâu thế nào.
Làm sao bị lừa gạt.
Làm sao bị phản bội.
Làm sao lại phải lưu lạc, đánh mất tôn nghiêm.
Dù sao cũng là bạn nối khố từ nhỏ với nhau, với người khác mở miệng không nói, nhưng với bạn thân liền nói một mạch; trước vẫn luôn nhịn không chảy nước mắt, rốt cục cũng có thể rơi xuống.
Bạn thân nghe được nghiến răng nghiến lợi: “Đm! Năm đó tớ đã nói hắn là người xấu...”
Vừa muốn nói nhiều thêm hai cậu, nhìn sắc mặt bách phú mỹ liền không nói nữa.
Chờ bạch phú mỹ khóc xong.
Bạn thân hỏi: “Cho nên cậu dự tình sẽ như vậy? Dựa vào việc chạy bàn vượt qua nửa đời sau?”
Bách phú mỹ lắc đầu.
Cậu có học thức.
Chỉ là không có lấy ra được kinh nghiệm làm việc.
Hoãn qua đoạn thời gian này sẽ tìm lại một chút kĩ năng công tác.
Bạn thân lại hỏi: “Sẽ như vậy? Không dự định ăn miếng trả miếng? Không giống cậu chút nào!”
Bạch phú mỹ cau mày.
Bạn thân nói tiếp: “Cậu nhờ tớ, tớ sẽ giúp cậu.”
“Đánh đổi gì?” Bạch phú mỹ hỏi.
Bạn thân liếm liếm môi: “Tớ thích cậu mà cậu còn không biết?”
Bạch phũ mỹ chân mày nhíu chặt hơn: “Hiện tại ở chỗ nào trên tớ cậu tìm được khí chất mỹ nhân thượng đẳng...”
Bạn thân vung tay lên, vỗ vai cậu: “Tớ thích chính cậu cơ mà!”
Bạch phú mỹ kinh hãi: “Không đúng không đúng! Vậy cậu sẽ phải hạ mình với tớ sao?”
Bạn thân buông xuôi tay: “Vậy còn biện pháp nào khác sao? — cậu còn gì để cảm ơn tớ đây?”
Bạch phú mỹ ngẫm lại cũng đúng.
Quyết định thật nhanh mà đưa tay ra: “Như vậy, thành giao?”
Bạn thân không chút do dự mà nắm tay: “Hợp tác vui vẻ.”