~~~~Chương 2~~~~
Edit: Blanche
Vì vậy bắt đầu chi trả tiền đặt cọc.
Cũng không phải đặc biệt thuận lợi.
Chủ yếu là hai người quá quen thuộc nhau rồi.
Cởi quần một cái, bạch phú mỹ liền: “Wah — Cậu bây giờ đã lớn như vậy?”
Bạn thân liền rất đắc ý: “Hẳn không nghĩ tới đi!”
“Kia thực sự không nghĩ tới!” Bạch phú mỹ lấy tay ước khoảng chừng hai cm, “Tớ lần trước thấy nó mới lớn như vậy!”
Bạn thân tức trắng mắt: “Lúc ấy tớ mới có năm tuổi được không!”
Bạch phú mỹ cười vang.
Hai người này liền theo thói quen tay trong tay song song vào phòng tắm, còn hát “Bút sáp màu tiểu tân”: “Voi lớn voi lớn mũi của ngươi sao dài như vậy”, vừa đem cái gì kia vung qua vung lại.
Hai người bọn họ từ nhỏ lúc tắm rửa đã chơi như vậy.
Một khi chơi sẽ mở ra công tắc kỳ quái.
Đã xảy ra là không thể ngăn cản.
Sau đó là vòi súng bắn nước, bọt biển đại chiến cái gì cũng chơi.
Mục đích ban đầu hoàn toàn ném ra sau đầu.
Đùa mệt mỏi, bạch phú mỹ liền nằm co quắp, sai khiến bạn thân sấy tóc cho mình — từ nhỏ đến lớn đều vậy, thói quen cực kỳ cây ngay không sợ chết đứng.
Thậm chí mới sấy khô một nửa liền nằm nhoài lên bắp chân ngủ.
Bạn thân:...
Nhận mệnh mà sấy khô tóc cho cậu.
Đem cậu bế lên giường chỉnh tốt.
Cúi đầu nhìn cậu hồi lâu.
Thở dài, nhẹ nhàng nói: “Cậu xem cậu một chút, mới mấy năm không gặp, cậu có thể đem chính mình thành bộ dạng này.”
Đại mỹ nhân gần đây rất mệt.
Nên gặp phải rất nhiều chuyện.
Trong giấc mộng cũng không yên ổn, nhíu mày, lăn lộn đạp chăn rơi mất, lầu bầu cái gì, không lâu lắm liền khóc nức nở.
Bạn thân thở dài, cúi đầu rất muốn hôn cậu, cuối cùng cũng không dám, chỉ thân tại trên trán: “Đừng sợ, tớ đã trở về, không sao rồi.”