Cửu Vương Gia Hầu Bao Bạc Triệu

Chương 24: Chương 24




Bình minh mùa hè đến sớm, Trang Cửu rời giường vào triều sáng, Tiền Vinh cũng thức giấc. Y không hề ngái ngủ, rời giường dứt khoát. Mặc y phục xong, Tiền Vinh ngồi trước gương chải đầu, bỗng nhiên lược bị người đoạt đi, quay đầu lại, Trang Cửu cười hì hì nói :”Ta không thể giúp ngươi vẽ lông mày, giúp ngươi chải tóc nhé.”

Tiền Vinh lườm hắn một cái nhưng không cự tuyệt.

Lược chải nhẹ lên tóc, tựa hồ sợ làm y đau, khẽ khàng từng chút một, từ đỉnh đầu xuôi xuống đuôi tóc. Tiền Vinh nhìn chính mình trong gương đồng, chỗ khóe miệng bị bong da.

Bất chợt nhớ tới màn cuồng nhiệt đêm qua, dáy tai hơi nóng đỏ. Trang Cửu phát hiện thấy, cười cười cúi người hôn lên vành tai Tiền Vinh một cái.

Tiền Vinh ngồi im, mặc Trang Cửu trêu ghẹo ── đến nước này rồi mà mất bình tĩnh thì y sẽ chết vì bạo huyết mất.

Trang Cửu tiếp tục giúp y chải đầu, vuốt thẳng, vấn tóc hai bên sau đầu, dùng sợi dây nhỏ buộc lại.

Sau đó Trang Cửu lùi hai bước, cười hinh hích nhìn một chút, rồi mới thỏa mãn đem lược trả về trên bàn. Tiền Vinh nhìn lược, lại nhìn Trang Cửu, nheo mắt :”Ngươi không định mong ta chải đầu cho ngươi chứ….”

Trang Cửu lắc đầu: “Đến giờ ta vẫn đang học chải kiểu tóc của mình….”

Tiền Vinh cũng cười, mỗi ngày Trang Cửu vào triều chắc đều muốn tự mình mặc y phục, đeo mũ quan.

Trang Cửu đi ra mở cửa phòng, tỳ nữ đã bưng nước nóng đứng ở bên ngoài chờ hầu hạ. Trang Cửu để các nàng tiến vào, nhưng chỉ ở ngoại thất —– nội thất là nơi không ai được tự tiện ra vào.

Các tỳ nữ thấy một người từ trong nội thất đi ra, cúi đầu hành lễ: “Vương phi, chào buổi sáng.”

Trang Cửu ngồi xuống, để tỳ nữ buộc tóc cho mình. Tiền Vinh sau khi rửa mặt, đứng yên một bên nhìn chăm chú động tác của a hoàn.

Trang Cửu kinh ngạc: “Ngươi sẽ không thật sự muốn học chứ?”

Tiền Vinh chẳng buồn để ý tới hắn, nhưng nha hoàn lại cười khúc khích: “Kiểu tóc này kỳ thực không khó. Nếu Vương phi muốn học, Đông nhi có thể chỉ ngài.”

Tiền Vinh suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Được.”

Trang Cửu đích thực bị dọa hơi nhảy dựng lên, nhìn Tiền Vinh vẫn mang vẻ mặt điềm nhiên ngó lại hắn. Tiền Vinh nhướn mày hỏi :”Thế nào?”

Trang Cửu ngây ngốc hỏi lại :”Tại sao?”

Tiền Vinh khoanh tay, bĩu môi nhìn hắn, không đáp lời.

Đông nhi cười nói: “Vương phi không muốn ai khác chạm vào Vương gia đó. Nam nhân đều có ham muốn độc chiếm. Khẩu Tử chồng nhà nô tỳ cũng vậy.”

Trang Cửu tâm tình lúc này mới khôi phục, mừng ra mặt, kéo tay Tiền Vinh: “Ta luôn biết ngươi tốt với ta nhất.”

Tiền Vinh rút tay về, lườm hắn một cái, bỏ ra cửa đi trước.

Còn chuyện sau này, thực tế Cửu vương phi mỗi ngày dều chải tóc giúp Cửu vương gia không ư?

── Kỷ xảo quả có học thành, nhưng đại đa số thời gian Cửu vương gia thức dậy vào triều, Cửu vương phi vẫn đang say ngủ.

Nguyên nhân á? Còn phải hỏi à….

————–

Trang Di tìm lý do xuất cung. Tuy rằng cu cậu bị Trang Cửu nghiêm phạt nhưng trên có chính sách, dưới sẽ có đối sách, thúc thúc không cho ta chính đại quang minh, ta lén lút không được sao?

………Đích thực không được. Trang Di méo xệch miệng nhìn Tiền Vinh lão thần kiên quyết nói :”Trang Khổng? Đã đi học xa, nền tảng có nó yếu, sư phụ muốn dạy nó cho thật tốt, vì thế mười ngày nửa tháng cũng chưa về.”

Mười ngày nửa tháng, Trang Di chắc chắn đã hồi cung. Trang Di đau xót nghĩ, lại cảm thấy có chỗ không đúng :”Các thúc đoán được cháu sẽ tới?”

“Chà..”Tiền Vinh phác một nụ cười. “Cửu thúc cháu đặc biệt nói chuyện với công công phụ trách xuất cung, mỗi lần cháu muốn xin đi, sẽ thông báo Cửu thúc cháu một tiếng.”

“………” Trang Di im lặng, ủ rũ ngồi trên ghế, sau đó ngẩng đầu, thương cảm ê hề hỏi: “Không thể xét giảm ạ?”

Tiền Vinh cười cười lắc đầu: “Trang Khả Liên thích hợp với Trang Khổng, không thích hợp với cháu.”

……..Tiếc hận, Trang Di thở dài :”Còn một chuyện nữa, thúc và Cửu thúc gần đây có hòa hảo?”

Tiền Vinh nhướn mi :”Chúng ta ổn.”

“Chiều hôm qua, hoàng thúc cùng phụ hoàng và các thúc thúc khác ngồi uống trà tại ngự hoa viên. Phụ hoàng dự định muốn Cửu thúc nạp phi.” Trang Di ném một câu nói đầy thuốc nổ rất nhẹ nhàng.

Tiền Vinh sửng sốt, ngay lập tức lấy lại bình tĩnh hỏi: “Vậy cháu cũng biết phụ hoàng cháu đề cập đến việc ấy có ý gì chứ?”

Trang Di cũng sửng sốt, đột nhiên cười rộ:”Cháu quên mất tiêu…không thể gạt Tiền thúc. Cháu không rõ ý phụ hoàng thế nào, tuy Cửu thúc đã khéo léo từ chối, có điều phụ hoàng xem ra chưa từ bỏ ý niệm đó trong đầu.”

“Hoàng thượng hẳn là biết sự tồn tại của ta.” Tiền Vinh nói.

“Phụ hoàng biết, giống mọi người vậy, chẳng qua không rõ thật giả mà thôi.” Trang Di nhún vai,”Nếu là thật, ngài nhất định sẽ cảm thấy không còn thể thống gì cả, nếu là giả, càng không buồn quan tâm đến sự tồn tại của thúc.”

“Hoàng thượng có ý nhắm Trang Cửu với ai?” Tiền Vinh lặng lẽ hỏi.

Trang Di nghe ra một chút ý tức khang khác, thâm tâm mừng thầm, nhủ bụng quả nhiên Tiền Vinh chẳng thể lãnh tình mãi :”Con gái thứ ba của Chu thượng thư, còn có công chúa từ Ninh Ma quốc ở phía nam đến hòa thân, ngoài ra còn thêm tiểu thư nhà Lý đại tướng quân. Những người này đều được chọn.”

Tiền Vinh nghe xong, trầm ngâm một lúc: “Chu thượng thư thanh liêm, cả đời kiêu ngạo coi nhẹ hư vinh, không dự phần đấu đá giữa các bè phái. Ninh Ma quốc tuy có bang giao, nhưng tạm thời giáp ranh biên giới Trung Nguyên. Lý tương quân tính tình phóng khoáng, cương trực, không a dua cũng không hứng thú với tranh đấu quyền lực. Bọn họ đều là người trung lập.”

Trang Di nghe Tiền Vinh nói xong, đầu thoáng nghĩ tới điểm gì đó.

“Cháu gần đây có làm chuyện gì vượt trội, để cán cân phụ hoàng cháu có khuynh hướng nghiêng về phía bên này không?” Tiền Vinh bình thản hỏi.

“Ha ha, quả nhiên là nương tử của ta lợi hại, phân tích vô cùng thấu đáo.” Tiếng cười của Trang Cửu truyền đến từ bên ngoài phòng, trong giọng nói sang sảng không thiếu một tia chột dạ.

Tiền Vinh liếc hắn một cái, Trang Cửu liền thu ngay dáng vẻ bệ vệ, đi tới lấy lòng: “Hôm qua ta đều chưa đáp ứng mà, không phải sao….”

“Là chuyện hôm qua, sao hôm qua ngươi không nói với ta?” Tiền Vinh lườm hắn.

Trang Cửu trừng mắt nhìn Trang Di, rồi mới chuyển hướng sang Tiền Vinh “Là sợ ngươi biết sẽ suy nghĩ lung tung….”

“Hoặc là ngươi thực sự cân nhắc việc thông gia sẽ củng cố quan hệ?” Tiền Vinh sắc bén hỏi phủ quyết.

“Tuyệt đối không có.” Trang Cửu nghiêm trang nói, “Ta sẽ không vì tiểu tử này mà hy sinh tới mức đó.”

Tiền Vinh nhìn hắn, không nói lời nào.

“Thôi được….”Trang Cửu trề môi, “Ta lo hoàng thượng sẽ gây bất lợi cho ngươi, nên không muốn ngươi can dự vào việc này.”

“Hôm nay ngươi đến phủ Thượng thư vì thế?” Tiền Vinh hỏi.

Trang Cửu gật đầu.

Tiền Vinh lại nhìn về phía Trang Di, cậu nhóc cũng nhìn y rồi lại nhìn Trang Cửu.

“Ta nghĩ sự tình đâu có đơn giản như vậy?”

“Cháu biết là ta từ trước đến nay không quản cháu nhiều. Hiện tại ta chỉ muốn hỏi một câu..”Trang Cửu rất nghiêm túc nói, “Rốt cuộc cháu có muốn…ngồi lên bảo vị?”

Trang Di kinh ngạc, nhất thời không trả lời được, tư lự vài phần.

Tiền Vinh thở dài nói :”Thiếu niên ở tuổi này, có mấy người biết mình thực sự muốn gì.”

Trang Cửu nhìn y :”Nhưng nó phải học dần dần cách chọn lựa, nên lấy gì và nên bỏ gì, không thể cái gì cũng đạt được cả.”

Tiền Vinh cười nói :”Được, vậy chúng ta cho Trang Di thời gian và nhường không gian lại để nó tự ngẫm. Chúng ta ra ngoài dạo một lúc, được chứ?”

“…….” Khóe miệng Trang Cửu giật nhẹ :”Ta nhất định sẽ biết gì nói nấy, nương tử.”

Tiền Vinh vung tay áo, bỏ ra khỏi phòng khách đi trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.