Trang Cửu cẩn thận theo sát Tiền Vinh, giữ khoảng cách ba bước, không dám vượt lên trước, không dám rớt lại đằng sau. Rốt cục tới hậu hoa viên, đến bên bờ ao sen, Tiền Vinh đột ngột dừng lại, xoay người.
Trang Cửu dừng cước bộ, cào lấy cào để sau gáy :”Hắc hắc….”
Tiền Vinh hít mạnh một hơi, nén xuống xung động muốn nổi gân xanh.
“Nương tử…” Trang Cửu chủ động mở miệng, thái độ nhận lỗi vô cùng hướng thiện cùng hợp tác.
Tiền Vinh trừng mắt.
“Tiểu Tiền.” Trang Cửu thấy thế đổi giọng “Chuyện đó, hôm nay ta đi phủ Thượng thư, cũng nói rõ với Thượng thư rồi. Chu thượng thư trước nay thanh liêm, thiết diện vô tư, duy độc thương yêu tam nữ nhi. Hai tiểu thư trước đều đã gả cho người tình đầu ý hợp thì sao có thể để con gái thứ ba chịu ủy khuất được.”
“Vì vậy đối với Chu thượng thư là vừa đánh vừa xoa?” Tiền Vinh hỏi.
“Đúng.” Trang Cửu gật đầu “Mai ta sẽ đến phủ tướng quân và đại sứ Ninh Ma quốc, ngươi đi cùng ta chứ?”
“Ta không có hứng thú.” Tiền Vinh nhàn nhạt nói.
Trang Cửu nhếch miệng. Rõ ràng đang ghen nha, khẩu thị tâm phi…tiếc rằng hắn không dám nói lời này ra miệng.
Nhưng Tiền Vinh im lặng nhìn hắn một lúc, nhìn đến khi Trang Cửu trong lòng sởn lạnh “Sao vậy?”
“Chỉ thế thôi?” Tiền Vinh nheo mắt hỏi.
“Chỉ có vậy.” Trang Cửu khẳng định rất chắc chắn.
Tiền Vinh khóe miệng dần dần nhếch lên, kéo thành một nụ cười lạnh, vung tay áo xoay người đi thẳng đến đình nghỉ mát giữa hồ. Trang Cửu cuống quýt đuổi theo:”Tiểu Tiền…Tiểu Tiền….”
Tiền Vinh tịnh không để ý tới hắn. Nhìn điệu bộ ấy, Trang Cửu lập tức mất khí khái, đổi giọng:”Có, vẫn còn.”
Tiền Vinh lúc này mới dừng chân, xoay người, hai tay khoanh trước ngực nhìn hắn.
Trang Cửu ủy ủy khuất khuất mở miệng :”Không phải không muốn ngươi dính vào….Ý hoàng thượng ta xem không hiểu, suy nghĩ của tiểu Thập tam cũng chưa chạm đến đích cuối….”
“Vì vậy ngươi phòng ngừa chu đáo, ngay cả ta cũng ngầm tính kế?” Tiền Vinh nhíu mày.
“Đâu phải che đậy, là bảo vệ.” Trang Cửu bĩu môi nói, liếc nhìn sắc mặt Tiền Vinh rồi nói tiếp :”Được rồi, tìm cách giấu diếm ngươi, ta cũng hao tổn rất nhiều tâm trí…”
Tiền Vinh đang tức giận cũng bị hắn làm vui vẻ, lắc đầu, ngồi vào ghế đá ở lương đình :”Nếu thế chẳng bằng ngươi thành thật nói hết cho ta biết, thì đã không cần phải phí sức như vậy.”
Trang Cửu cũng ngồi xuống:”Nhưng Tiểu Tiền à, gây chuyện trọng đại….Được rồi, ý ta muốn nói, phải xem dựa vào đám hỏi chính trị kia, có thể mượn sức mấy kẻ đó hay không….”
“Nhưng nếu Thập tam không có chủ định ấy, việc ngươi trù tính chẳng phải phí công rồi ư?” Tiền Vinh hỏi.
“Ta cũng không biết vì sao hoàng thượng cấp Thập tam chiêu hiền nạp sĩ.” Trang Cửu lắc đầu “Cũng không biết rốt cuộc việc này có nhằm vào ngươi hay không.”
“Ta có Ngân Tùng Bảo chống lưng phía sau, hoàng thượng sẽ không làm bừa.” Tiền Vinh nói.
“Ai!” Trang Cửu thở dài não nề “Vì lẽ đó mà ta rất ghét đoán tới đoán lui mà!”
Tiền Vinh cười giễu nhìn hắn nói :”Ta còn tưởng ngươi rất thích thú.”
“Trước đây thì có, lúc ấy nhất nhân cật bảo, toàn gia bất ngạ (nhà chỉ có một người, một người ăn no, cả nhà chẳng đói = cuộc sống một mình không vương bận).” Trang Cửu nhìn về phía Tiền Vinh “Hiện tại mới biết được, hóa ra trong lòng có người để quan tâm, vừa ngọt ngào đáng yêu, vừa rắc rối….”
Tiền Vinh ngây ngẩn nhìn hắn, đột nhiên sởn cả người “Sau này đừng nói như vậy nữa.”
Khóe miệng Trang Cửu khẽ giật giật.
Lúc hai vị đại nhân quay lại phòng khách, Trang Di tựa hồ đã nghĩ xong, chậm rãi uống trà.
Nhìn thấy hai vị thúc thúc đi tới, mở miệng nói :”Cháu vẫn chưa hiểu rõ lắm, Cửu thúc có thể cho cháu thêm chút thời gian được không?”
Trang Cửu nhướn mày: “Có thể thừa nhận bản thân không nắm rõ cũng cần dũng khí, tốt, ta sẽ cho cháu thêm thời gian vài ngày.”
“Tạ Cửu thúc, tạ Tiền thúc.”
———————–
Ngày hôm sau, Trang Cửu quyết túm Tiền Vinh đi cùng hắn, nhưng bị cự tuyệt dứt khoát, đành một mình xuất môn đến phủ Tướng quân.
Tiền Vinh ở lại Vương phủ, dựa vào lan can trông về nơi hồ sen tỏa sắc, gương mặt không biểu tình, chẳng rõ đang suy nghĩ điều chi.
Mãi đến khi thanh âm của quản gia vang bên tai :”Chủ tử, Thất vương gia tới chơi.”
“Bẩm với ngài ấy, Trang Cửu không có nhà.” Tiền Vinh nói.
“Tiểu nhân đã nói rồi, nhưng Thất vương gia nói sẽ chờ, còn hỏi nô tài chủ tử có nhà hay không, Thất vương gia muốn gặp ngài.” Quản gia nói.
Tiền Vinh nheo mắt, Trang Thất muốn gặp y? Bèn đứng dậy, chỉnh lại vạt áo :”Đi thôi.”
“Vâng.”
Dọc đường đi, đều nhìn thấy cảnh hè rực rỡ, lá trên cây xanh mướt, um tùm, khá râm mát. Tiền Vinh trong lòng có điểm phiền muộn khó nói được là gì.
Trang Thất đang ở trong đại sảnh uống trà, thấy Tiền Vinh tới, liền cười nói :”Cửu đệ tức (em dâu) đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?”
“Tạ ơn Thất vương gia quan tâm.” Tiền Vinh mỉm cười miễn cưỡng với Trang Thất.
“Cửu đệ đi phủ tướng quân rồi à?” Trang Thất hỏi.
Tiền Vinh nhướn mi “Sao? Phủ tướng quân? Phủ của tướng quân nào?”
“Ngươi không biết?” Trang Thất hỏi.
Tiền Vinh suy tư một chút, chần chừ lắc đầu.
“Hoàng thượng muốn Cửu đệ kết hôn.” Trang Thất cười nói.
“Chẳng phải Trang Cửu đã thú thê rồi?” Tiền Vinh sắc mặt không tốt hỏi lại.
Trang Thất ngây người, lập tức cười ha hả :”Đúng vậy, đã cưới một người, còn trung trinh thề vĩnh viễn không thay lòng, không thú thêm ai khác. Cửu đệ quả thật đã khéo léo khước từ hoàng thượng, nhưng ai có thể chạm tới đáy lòng hắn đây?”
Tiền Vinh trên mặt đen vài phần.
“Mà không, hôm qua Cửu đệ đi phủ Thượng thư, hôm nay đến quý phủ Lý đại tướng quân.” Trang Thất tiếp tục nói.
Tiền Vinh lặng lẽ một lúc, mới nói :”Thất vương gia nói vậy là có ý gì?”
“Không có ác ý gì cả.” Trang Thất nói “Chỉ cảm thấy, hôn nhân giữa hai nam tử tựa như trò đùa, có thật sẽ chống chọi được với phong vũ lôi điện bên ngoài hay không.”
Tiền Vinh cười thản nhiên “Làm phiên Thất vương gia suy nghĩ như vậy, thực sự là cảm tạ.”
Trang Thất lắc đầu, cười nói :”Còn nữa, ta xác thực không rõ tâm tư Cửu đệ thật hay giả, nhưng Tiền công tử thì sao? Ngươi đối với Cửu đệ có tâm ý phỏng?”
Tiền Vinh hơi sửng sốt, một bên suy tư vấn đề của mình, một bên nghĩ tại sao Trang Thất hỏi vậy. Bèn nhìn về phía Trang Thất, thấy Thất vương gia cười hiền hòa, sâu trong mắt đang quan sát y kỹ càng. Đột nhiên Tiền Vinh nhận ra chủ ý, cười nhạt nói: ”Thất vương gia không cần lo ta và Trang Cửu sẽ ra sao. Trước khi hắn có quan hệ cá nhân với ta thì đã có quan hệ với Ngân Tùng Bảo. Ta là người Ngân Tùng Bảo phái tới, lẽ tất nhiên sẽ tận tâm tận lực làm một phụ tá, hiệp trợ hắn, là người hợp tác cùng hắn.”
Trang Thất cười to sang sảng, đôi mắt đào hoa híp lại thành khe :”Đâu có đâu có, Tiền công tử quả nhiên soi rõ tâm tình người khác như gương, là bản vương mạo phạm rồi.”
“Vương gia có nghi ngờ cũng là bình thường.” Tiền Vinh đáp.
Sau đó cả hai ngồi hàn huyên, được một lúc Trang Thất cuối cùng nói phải đi, Tiền Vinh mới xác định hôm nay hắn đến quả nhiên chỉ muốn gặp y, liền cười tiễn Trang Thất ra đại môn.
Đứng ở cổng một hồi, đến khi không nhìn thấy bóng kiệu Trang Thất, Tiền Vinh mới xoay người lại, phất tay hướng phòng ngủ đi tới.
Tới phòng ngủ, quay về với tư thế lúc Trang Thất chưa tới, y ngồi ở trước cửa sổ, nhìn sắc xanh bên ngoài đến xuất thần.
Đáp án của y, tất nhiên là làm hài lòng Trang Thất. Nhưng câu hỏi của Trang Thất dường như ném một hòn đá vào lòng y, tạo sóng gợn