Cửu Vương Gia Hầu Bao Bạc Triệu

Chương 26: Chương 26




Y bị đại kiệu tám người khiêng nhập vương phủ vào một ngày đông tiết trời giá rét. Nháy mắt nay đã cuối hạ. Nói là hơn nửa năm, kỳ thực cũng chỉ là chớp mắt thoáng qua.

Quen biết Trang Cửu cũng đã hơn hai năm rưỡi.

Ban đầu, y nghĩ rằng nam nhân ấy càn quấy phiền nhiễu, ngang ngược vô lý. Dần dần theo dõi kỹ mới hiểu hắn, mặt nạ thật thật giả giả e rằng chính hắn cũng không rõ, khi ấy mơ hồ động lòng trắc ẩn ── trắc ẩn chi tâm quỷ quái, chỉ sợ đó là nguyên nhân chính khiến y một bước rơi vào bẫy ── đáp ứng đóng giả “gả vào” vương phủ.

Tiền Vinh ôm mặt, chuyện cũ nghĩ lại mà đau đớn lòng.

Về sau y phát hiện mình động tâm, khi hai người diễn trò bề ngoài, lời nói nồng cháy của Trang Cửu kề bên tai, thiêu đốt lỗ tai y ứng đỏ.

Thế nhưng bản thân y, dường như chỉ bị nam nhân kia thu hút, trên con đường tình cảm, y không hề nói ra bất cứ lời nào.

Y đối với Trang Cửu, kỳ thực thế nào?

Tình ý khẳng định là có, nếu không có thì một người ngạo khí như y sẽ không chấp nhận hắn đụng chạm, còn thân mật, quan hệ thủ nhũ giao dung(nước sữa hòa nhau = hòa hợp gắn bó)…….

Trong trường hợp có tình ý, thì có bao nhiêu phần chân tình, bao nhiêu quan trọng, có nhiều lắm chăng?

Y tự hỏi mình. Nhưng sợ rằng đến bản thân mình cũng không biết đáp án. Trang Cửu từng nói muốn ở cùng y cả đời, nhưng kỳ thực sâu trong nội tâm y vốn không tin. Hay chính Trang Cửu cũng không tin?

Hắn là Vương gia, là em trai của đương kim hoàng thượng, hắn có đạo nghĩa của mình, có trách nhiệm riêng phải mang. Phần tình ý này của bọn họ, có thể chỉ là một gánh nặng trên vai Trang Cửu.

Nếu có một ngày, Cửu vương gia và Ngân Tùng Bảo cắt đứt quan hệ, thậm chí là phản bội, y nên bước trên con đường nào?

Tiền Vinh tưởng tượng đến cảnh trên lưng mình cõng bao quần áo giản đơn, tay cầm phác kiếm* ly khai Cửu vương phủ. Trong lòng giống như bị đông lạnh..

Y không tiếc vinh hoa phú quý, nhưng lại luyến tiếc một người giữa bao người khác.

——————

Trang Cửu trở về vương phủ, đi thẳng đến phòng ngủ của Tiểu Tiền.

Hắn thấy người nọ nửa nằm nửa ngồi sạp, khép hờ mắt, cũng không biết là đã ngủ say hay chỉ chợp mắt mà thôi. Nhẹ nhàng đến bên, thấy y không ở mở mắt, lớn mật vươn tay khẽ chạm lông mi Tiền Vinh.

Tiền Vinh bị ngứa, trợn mắt, tỉnh lại liền bắt gặp ngay khuôn mặt cười đùa của Trang Cửu.

Bỗng chốc tâm tư chứa hàng vạn hàng nghìn chữ, cũng không thể mở miệng nói thành lời.

Gần tình sợ tình.

“Lão Thất đã đến?” Trang Cửu cũng ngồi xuống bên cạnh sạp, hai tay chống trên đùi Tiền Vinh, cằm đặt trên tay, nháy mắt mấy cái, hỏi.

“Ừ, có tới.” Tiền Vinh gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy hơi hoảng loạn vì động tác thân thiết này của Trang Cửu ── mà rõ ràng chuyện thân mật hơn họ đều đã làm ….

Có một chút nhức nhối muốn hỏi Trang Cửu, chuyện cả đời hắn đã nói, có thật hay không?

Nhưng chung quy không mở miệng, chỉ là ẩn giấu tâm tình này dưới đáy mắt, khi ngước nhìn, đôi mắt trong trẻo như nước mùa thu, không hề gợn sóng. Tiền Vinh trò chuyện:”Thất vương lo lắng về lập trường của ta mà thôi.”

Trang Cửu hơi nhíu mày.

“Nên nói là mức độ trung thành của ta.”

Trang Cửu suy tư chốc lát, bật cười: “Ngươi biết không Tiểu Tiền, có đôi khi ta cảm ơn ngươi là người Ngân Tùng Bảo, dù cho một ngày nào đó ngươi rời bỏ ta cũng sẽ không cách ta quá xa.”

Nếu người rời xa ta thì sao? Tiền Vinh muốn hỏi nhưng hỏi không ra miệng.

Trong lúc ấy, hai người lẳng lặng nhìn nhau, không nói.

Một lúc lâu, Tiền Vinh mới ho nhẹ một tiếng, quay đầy nhìn bên ngoài cửa sổ: “Hôm nay cùng Lý tướng quân thương thảo thế nào?”

“Lý tướng quân một lòng tìm chỗ tốt gả con gái.” Trang Cửu nói lấp lửng.

Tiền Vinh lại nghe hiểu, quay đầu lại :”Ông ta muốn thuận theo nhã ý của hoàng thượng?”

“Ừ, nhưng tiểu thư Lý gia là một người vô cùng có chủ kiến.” Trang Cửu cười nói. “Nàng đã có người để trao thân gửi phận cả đời, chỉ thiếu Lý tướng quân đồng ý mà thôi.”

Tiền Vinh gật đầu: “Vậy ngươi dự tính thế nào?”

“Quân tử phải giúp người ta đạt thành tâm nguyện a.”Trang Cửu cười nói, ”Không bằng chúng ta giúp đỡ hôn nhân Lý tiểu thư là mọi chuyện êm đẹp?”

“Đối phương có thể có lai lịch?” Tiền Vinh hỏi.

“Nói có chăng nữa Lý tướng quân cũng không dễ dàng đồng ý.” Trang Cửu nhún vai.

“Nếu như ngươi đứng ra, chẳng phải là công khai nghịch ý hoàng thượng?” Tiền Vinh nheo mắt.

Trang Cửu cười hắc hắc: ”Thì đó, muốn ngươi ra mặt mà.”

Tiền Vinh bình tĩnh nhìn hắn, khóe miệng nhếch một chút.

“Thế nên, ngươi có Ngân Tùng Bảo làm hậu thuẫn, giải quyết hôn sự Lý tiểu thư.” Trang Cửu nói, ”Người ngoài không rõ sự tình sẽ nói ngươi làm việc thiện, người biết rõ sự tình nhiều lắm sẽ chỉ cảm kích tặng ngươi một danh hào ghen tuông mà thôi.”

Đừng nói đây là biện pháp hay, mà chỉ nhìn thần sắc Trang Cửu, nhìn thế nào cũng cảm thấy trong lòng hắn rất mờ ám.

“Bây giờ không sợ ta gây náo động, khiến hoàng thượng chú ý nữa à.”Tiền Vinh nhàn nhạt hỏi.

“Ta đã nghĩ rất lâu, dù sao thì ngươi đều biết cả rồi…” Trang Cửu lẩm bẩm, “Hơn nữa ngươi nhất định không muốn đứng sau lưng ta để ta che mưa chắn gió. Tuy rằng ta cam nguyện, nhưng ngươi chắc chắn không hề muốn trở thành gánh nặng cho ta….”

Tiền Vinh cả kinh, Trang Cửu thấu hiểu tâm tư y.

“Vì đó, nếu ngươi muốn có thể đứng bên cạnh ta, nhìn ta làm việc, hoặc là đồng hành cùng ta. Ngươi nhìn thấy ta sẽ an tâm, ta nhìn thấy người cũng an tâm. Vậy cũng tốt.” Trang Cửu cười nhẹ nói :”Vương phi của ta đâu thể yếu đuối như cỏ non hoa nhỏ, phải là đại thụ cùng ta sánh vai ngang hàng chống trời.”

Tiền Vinh ngây người nhìn Trang Cửu, nhất thời không biết nói sao, chỉ vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc bên tai hắn. Cảm giác mềm mại lướt qua, trên đầu ngón tay hẫng một chút, rơi xuống.

Trang Cửu cũng sững sờ, này..này…này…..động tác này là quyến rũ hắn?

Tiền Vinh cũng không đình chỉ động tác, sau đó xoa nhẹ mày, mắt, khuôn mặt, đôi môi Trang Cửu.

Miệng Trang Cửu khẽ hé mở, mặc ngón tay Tiền Vinh tiến vào trong, lướt qua răng, chạm vào đầu lưỡi. Trang Cửu hơi cong lưỡi, ngậm ngón tay y nhẹ nhàng liếm mút.

Tiền Vinh bị liếm phát nhột, rụt ngón tay về, đổi sang gãi gãi cằm Trang Cửu. Ý tứ không nói cũng hiểu, Trang Cửu khóe miệng hơi cong lên, ngồi thằng dậy hôn môi y.

Cửa sổ vẫn đang mở, gió mát đầu chiều thổi vào, Tiền Vinh vươn hai cánh tay quàng qua cổ Trang Cửu, tay áo rộng thùng thình trượt xuống dưới khửu tay, lộ làn da trần màu lúa mạch.

“Hà…A…”Tiền Vinh ngửa đầu, thở hổn hển.

Chân y khóa ngồi ở hông hắn, cơ thể phủ lên chỗ nóng cương như thiết, từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn, không ngừng rung động.

Trang Cửu nhãn thần thâm trầm, nụ cười vẫn đeo tại khóe miệng, một tay nhéo nhũ thủ trên người Tiền Vinh, dùng ngón tay, lòng bàn tay xoa nhẹ, một tay cầm thứ đã ngóc dậy giữa bụng hai người, cũng không vội chà xát, chỉ để Tiền Vinh chủ động di chuyển, cọ cọ thứ gì đó của hắn trong cơ thể y ra vào.

Tiền Vinh hai mắt phủ sương, vô thanh lên án hành vi quá phận của Trang Cửu, nhưng hắn chả có tí ti ý ăn năn, trái lại khóe miệng càng cong lên cười, tiếp theo dùng sức đẩy xuống.

“A….” Tiền Vinh ngã nhẹ tựa lên người Trang Cửu, hai tay quấn lấy bờ vai hắn :”Trang….”

“Hửm?” Trang Cửu trên trán cũng nhễ nhại mồ hôi, khẽ hôn lên cổ và tai y, trầm giọng hỏi :”Như thế thoải mái chứ?”

Sạp dưới thân họ chế tác tinh xảo bằng gỗ lim thượng đẳng, nhất định có thể chống được trọng lượng hai người đàn ông, hại Tiền Vinh lúc trước một phen lo ngại.

“Ta…không được….” Tiền Vinh tựa hồ như đang nói mê, “Không được….”

“Cái gì không được?”Trang Cửu cười hỏi, động động thắt lưng “Chỗ này không được?”

“Ừm…” Tiền Vinh rên nhỏ trong họng.

Trang Cửu càng không ngừng hôn lên cổ, lên xương quai xanh Tiền Vinh, còn có hầu kết, nhưng nhẫn nại bất động. Tiền Vinh hơi bất mãn khẽ vặn vẹo thắt lưng.

“Ha ha…” Trang Cửu bật cười “Muốn gì?”

Tiền Vinh không đáp, chỉ đánh mắt lên nhìn hắn, yêu cầu trong im lặng.

“Muốn sao?” Trang Cửu tâm nhãn cũng rất xấu xa.

“…Muốn….” Tiền Vinh vốn định trừng một cái sắc lẻm tên nam nhân lợi dụng cơ hội khoe mẽ, nhưng do cả người vô lực, khiến ánh mắt giận dữ kia càng động lòng người.

Trang Cửu vẫn không buông tha y, tiếp tục bức hỏi :”Muốn gì, hửm?”

“….” Tiền Vinh cắn môi, chớp mắt mấy cái, rất vô tội cùng đáng thương.

Trang Cửu nuốt nuốt nước bọt, thanh âm khàn khàn, từ từ dụ dỗ :”Muốn gì nào? Ngoan, nói ra liền cho ngươi…”

“….Ô….” Tiền Vinh thanh âm tựa như khóc, dẫn theo điểm cam chịu, “Muốn ngươi….”

“Muốn ta cái gì?” Trang Cửu khóe miệng toe toét.

“Động…”Tiền Vinh nổi giận”Chuyển động cho ta….Ưm”

Trang Cửu hôn thật sâu đôi môi đã bị hắn hôn nhiều đến mức hồng diễm, đẩy mạnh thắt lưng, kề bên miệng y nói :”Tuân lênh, Vương phi đại nhân của ta….”

“A…ô….” Thế tiến công cuồng phong sậu vũ, Tiền Vinh nấc nghẹn ngào, hai tay ôm cổ Trang Cửu, chỉ có thể trượt theo tiết tấu hắn.

Đột nhiên Trang Cửu làm một cử động lớn, ngay lúc đang ở tư thế ấy thả ngược y, cổ Tiền Vinh thoáng cái lơ lửng giữa không trung. Tiền Vinh kinh hô, bám lấy khăn gấm trắng trên sạp, một chân đã bị Trang Cửu bắt lấy đặt trên đầu vai, tiếp đó Trang Cửu dồn sức động thắt lưng, lần thứ hai tiến sâu.

Nơi kết hợp thỉnh thoảng có trào ra dịch trắng từ bên trong, càng tăng thêm thị giác hưởng thụ lúc này. Phần thịt non mềm diễm đỏ nuốt nhả thứ ra ra vào vào, mỗi nếp uốn đều giãn ra. Trang Cửu liếm liếm môi, đột nhiên nghĩ, nơi chặt nhỏ như vậy, phải chăng có thể dung nạp thêm….Tựa như mỗi lần tiền diễn, hắn đều lo có thể đi vào hay không….

Lúc một ngón tay Trang Cửu đụng vào chỗ ấy, Tiền Vinh lập tức phát hiện ý đồ của hắn, cả kinh kêu một tiếng :”Không….”

Cơ mà Trang Cửu tận lực quên, cố ý, ngón trỏ duối ra, muốn vào thêm.

“A…ư…” Tiền Vinh muốn khóc:”Đừng…không được…..”

“Được…” Trang Cửu khàn khàn nói. Giống như chứng minh lời nói vừa rồi của hắn, ngón tay cuối cùng đã tham nhập hoàn toàn.

Tiền Vinh nghĩ bản thân duy trì sắp trụ không nổi, lo sợ mình sẽ ngã xuống, hai tay đổi sang túm lấy cánh tay Trang Cửu, lại bị Trang Cửu giữ bằng một tay, một tay an ủi chỗ kết hợp.

Nóng bỏng như vậy…trơn ẩm như vậy….Tiền Vinh run run thân thể, nhắm mắt lại, cảm thụ Trang Cửu bắt đầu thêm một phen kịch liệt ra vào.

Quần áo hai người cũng chưa trút bỏ hết, nhưng thân mật điên cuồng.

Đợi dịch thể trắng một lần nữa được phóng thích, hai người rùng mình một cái, Trang Cửu chậm rãi rời khỏi, buông chân Tiền Vinh, kéo y dậy, trao y một nụ hôn quan tâm. Trang Cửu ôm lấy Tiền Vinh sức cùng lực kiệt, mặc y rơi vào bóng tối ngọt hương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.