Đã Có Anh Trong Nỗi Nhớ Của Em Chưa?

Chương 7: Chương 7




Tôi đã là nữ sinh lớp mười một. Vì ông bà bị thoái hóa cột sống không nên đi cầu thang, gia đình tôi dọn đến một căn nhà nằm tít tắp trong con ngõ nhỏ.

Nghe nói chủ nhà bán giá rẻ bèo khu chung cư cho công ty nhà hàng khách sạn nào đó. Dù vậy họ không thể bán được kỉ niệm còn trong tôi. Tôi vẫn thường đạp xe qua đấy mỗi khi bị… điểm kém.

Nói thế chứ tuy tôi ngây ngây ngơ ngơ, nhưng đi thi phần lớn là gặp may. Không ôn trúng tủ thì cũng… tự dưng nghĩ ra được bài. Trường cấp ba của tôi lắm tệ nạn, toàn bọn đầu xanh đầu đỏ, hút thuốc phì phèo, mỗi khối chỉ có hai lớp, lo sợ con gái bị tha hóa, bố mẹ có nguyện vọng để tôi sang trường khác.

Tuy nhà cửa không to lớn, cơm ăn ba bữa giản dị, nhưng bố mẹ đầu tư cho tôi học lắm, ông bà còn trích một phần lương hưu hàng tháng cho đứa cháu gái ngoan ngoãn. Hihi.

Trước đó vì lo tôi không thi đỗ cấp III (hichic), nên mẹ bảo tôi chọn Phan Đăng Lưu, sau đó thấy đầu óc tôi không đơn giản như cái vẻ ngơ ngơ, nên chuyển học bạ sang Hùng Vương.

Vừa đúng lúc Hùng Vương có đợt thi chọn lớp, tôi ngồi trên một thằng cũng tên Lâm Anh và ngồi dưới một đứa Lam Anh. Tôi làm cũng được chín trên mười câu, đủ sức vào trường, cơ mà hai đứa nó cứ rì rầm nhắc bài nhau, không muốn nghe âm thanh cũng tự động lọt vào tai. Thấy thằng Lâm Anh làm bài số sáu bị sai, nó bị mắc lừa ở những dữ kiện phụ. Bài này sáng nay tôi vừa mới ôn lại, thế là chỉ cho nó, rồi cả ba đứa bàn bài và thành ra tôi làm hết sạch. Vượt quá mong đợi.

Ngày tôi chuyển trường, bọn đầu xanh đầu đỏ tiếc lắm, chúng bảo mất tôi chúng không có đứa nào cho chép bài. Chúng còn bảo tôi là đứa đầu tiên ngơ ngơ mà không nỡ bắt nạt. (T.T)

Cảm giác chia tay khỏi một tập thể khiến tôi hụt hẫng lắm.

Tôi nắm tay từng đứa một mà khóc. Thằng Tuấn đón cái nắm tay của tôi trong ngỡ ngàng, con gái ai lại chủ động nắm tay con trai chứ. Nhưng quen rồi, hễ cứ chia tay là tôi thò ngón tay của mình siết lấy tay người đối diện. Để họ biết, dù có chết không gặp lại (-_-), họ vẫn ở trong tim tôi.

“Mày ấy, bớt đù đờ đi. Nếu ở trường mới bị bắt nạt thì chạy về đây báo cáo với tao!”

“… Cậu mà không làm được bài thì nhắn tớ!”

Tuấn cười ha hả, theo đó mấy tên bàn dưới cũng cười theo.

“Tao định buổi cuối không bảo mày ngu ngơ nhưng mà không được. Ha ha…”

Đù đờ với ngu ngơ có khác nhau lắm sao. Thấy mặt mày tôi bí xị, tụi nó mới thôi trêu chọc.

*

Vào trường mới, con gái buộc phải mặc áo dài thứ hai và thứ bảy mỗi tuần. Trong khi đợi đồng phục, tôi được mặc tạm áo dài cưới của bố mẹ. Tôi gầy và cao nên mặc hơi cộc, vì thế tôi xắn tay áo lên trông còn ngộ hơn.

“Nhưng mà áo cưới kỉ niệm của mẹ… con…”

“Giữ cho cẩn thận đấy cháu gái. Bà mua nó tận trong Huế tặng con dâu đó!”

“Dạ!”

Đã quá nặng để cho tôi theo đủ học phí trường dân lập Hùng Vương nên ngay cả chiếc áo dài quan trọng như thế gia đình cũng để tôi mặc. Kể cả việc sinh em bé, mẹ không chịu chỉ vì muốn nuôi tôi lên người. Tôi cần cố gắng thật nhiều để không phụ lòng ông bà cha mẹ.

Trước khi đi học, tôi còn ôm chặt ông một hồi, ông vẫn mê phim kiếm hiệp nên bố mua mấy đĩa phim DVD cho ông xem.

Vẫn là bộ phim Anh Hùng ngày xưa ấy, tôi vẫn nhớ có hai nhân vật Lâm Phong và Lâm Vũ,…

“Ông vẫn nhớ phim này à?”

“Ông xem nó để an ủi cháu gái của ông, mấy người khờ khờ, ngây ngây ngô ngô đáng yêu lắm.”

Mặt tôi chưng hửng, thì ra ông và mọi người thích xem vì tìm thấy niềm an ủi cho đứa ngơ ngơ như tôi. Tôi ăn sáng rồi đi học luôn, không thèm nán lại nữa.

*

Cổng trường THPT Hùng Vương mới hùng dũng, oai vệ như cái tên làm sao. Toàn bộ tường bao quanh bởi đá, màu ngà ngà với những đường vân và hai con sư tử đứng chễm chệ hai bên.

Tôi học lớp 11B3, nghe nói lớp này lực học tương đối và toàn con nhà giàu. (_.._), trừ tôi. Ngoài tôi ra còn có một bạn học sinh khác chuyển từ Hà Nội về, hy vọng nhà bạn ấy cũng không giàu, (^_^) để còn chơi với tôi.

Tôi và giáo viên chủ nhiệm đợi bạn ấy để cùng vào lớp.

Và bạn ấy xuất hiện bất thình lình khiến tôi giật thót tim. Lấy tay vuốt ngực trấn an, tôi thở phào vì là người chứ không phải ma, nhưng hơi tiếc vì không phải bạn nữ.

Chúng tôi vừa bước vào lớp đã nhận được sự reo mừng của các bạn trong lớp… dành cho bạn nam đi trước tôi. Bạn ấy che hết người đứng sau rồi con đâu, việc tôi ló mặt ra không được hưởng ứng lắm.

“Kỳ này lớp ta sẽ có hai bạn chuyển vào. Các em có thể giới thiệu tên mình.”

Tôi chần chừ chưa nói, định để cậu ta lên tiếng rồi bắt chước theo.

“Vũ.”

Chớp mắt ba lần tôi mới nhận ra cậu ta chỉ nói đúng một từ. Mà chẳng biết đó là họ hay là tên. Không thấy động tĩnh gì, cô hướng mắt về người còn lại:

“Em… à… mình là Chu…n… À… Vũ… Lâm Anh.”

Lần đầu tiên đi học mà bị trùng tên, với bạn nam làm bài cùng tôi bữa trước. Theo thứ tự ngày sinh, tôi là B, còn bạn ấy là A. Nghe Lâm Anh B dài quá đáng.

“Thực ra ở nhà mình còn có tên là Chun.”

Sau đó là tiếng cười.

Nhạo báng.

Tôi đúng là ngơ ngơ, khi không lại đem khoe cái tên ấy.

Cô để tôi ngồi ngay bàn đầu và để cậu kia ngồi bàn cuối dãy đối diện.

Bọn con trai lớp cũ của tôi nói, lớp chọn III trường Hùng Vương có tiếng toàn trai xinh gái đẹp. Đặc biệt khối 11, nếu ai vào được đó thì mặc nhiên được coi là đẹp.

Tôi cũng không biết tại sao mình được vào lớp của con nhà giàu. Hôm xem điểm, tôi có tra tên của hai bạn cùng phòng, điểm tôi thấp hơn một chút, các bạn ấy đủ điều kiện giữ lại học lớp chọn. Lạ thật nha, tôi chỉ đóng học phí và tiền xây dựng theo đúng quy định, các khoản thu ngoài không bắt buộc. Lẽ nào tôi may mắn đến thế.

Đọc tiếp Đã có anh trong nỗi nhớ của em chưa? – Chương 8

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.