“Rầm!”
Tôi đang định mở lời với bạn ngồi cạnh thì cửa lớp học bị một lực đẩy mạnh vào tường. Một nam sinh mặc áo phanh ngực, tóc cạo hai bên khuệnh khoạng đi vào. Theo sau còn có vài ba người khác ngông nghênh không kém. Tiếng kẹo cao su nhóp nhép trong miệng, tên đi đầu nhả ngay bã kẹo trúng vở tôi.
“Nghe nói có học sinh mới chuyển tới lớp này?”
Còn chưa hết bàng hoàng với bãi cao su trong vở, dòng suy nghĩ khác đã chắn ngang, mấy người họ tìm tôi làm gì cơ? Xưa nay tôi có gây sự với ai bao giờ.
“Có đến hai học sinh chuyển tới. Không biết anh muốn tìm ai?”
Chất giọng của một bạn nữ cất lên. Rất nhẹ nhàng như có thể đoán được vẻ đẹp qua âm thanh ấy, tôi ngó xuống cuối lớp rồi lại quay lên.
“Nghe nói nó họ Vũ…”
Cái gì, tìm… tìm tôi á?
“Tên Vũ.”
À ha ha, không phải tìm mình, tôi tên Anh mà.
Thở phào nhẹ nhõm.
Các bạn lớp khác đã kéo đến vây quanh dãy hành lang, họ tò mò chuyện gì nhỉ.
Vũ mà các anh trai tìm kiếm ngồi dưới cuối lớp, cậu ấy đang ngoáy lỗ tai thì phải. Nhưng ngoáy bằng tay thì sao sạch được? Rồi cậu đứng dậy ra khỏi chỗ, vẻ bất cần, lững thững bước đi qua mấy người.
- Hờm, chú em chưa chào hỏi đã tính chuồn đi đâu vậy?
- Tè!
Sự cộc lốc và khiếm nhã khiến mấy người khó chịu, tên đứng sau nạt lớn:
- Mày dám hỗn với bọn tao à?
- Hỏi gì đáp vậy!
Cậu ta bình thản bước. Tên đứng đầu đặt mạnh tay lên bả vai cậu ta:
- Nghe nói mày là dân đàn anh, nhưng về cái trường này thì phép vua cũng thua lệ làng, bọn tao có luật ra mắt!
Trông Vũ thư sinh như thế làm dân đàn anh được ư?, tôi không tin cho lắm. Cậu ấy ăn mặc chỉnh chu, tóc đen xì, trắng trẻo và điềm tĩnh. Còn mấy trò lễ nghĩa của dân giang hồ, ai muốn kết nạp phải có bước ra mắt, không cúng nạp thì cũng te tua một trận, không hề hợp với cậu ấy. Dù sao tôi không thích mấy chuyện của “giang hồ”, bố mẹ cố gắng cho tôi vào đây học để tránh những thói hư tật xấu, tôi không nên phụ lòng họ.
Nhưng không bận tâm không được, chẳng biết cậu nam sinh nói gì hay làm gì khiến mấy người kia khó chịu ra mặt, đổ thừa cho đứa học sinh mới còn lại.
“Hừm, thế còn đứa nào mới chuyển vào nữa?”
Tôi đoán họ không nói lại được nên chuyển hướng để rút.
“Bàn đầu, dãy bên phải, ngoài cùng.” – Cái này ở trường cũ của tôi gọi là chỉ điểm, một “gian thần” trong lớp đã khai ra vị trí ngồi của học sinh mới.
Họ đưa con mắt sát khí nhìn tôi rồi phá lên cười:
“Vào nhầm lớp rồi em gái ơi!”
Tiếp đó là tiếng cười đùa hùa theo của cả bọn con trai và con gái trong lớp. Tôi không nói gì, một phần vì bản tính quá hiền lành, phần vì nói cũng chẳng giải quyết được. Cho qua là thượng sách, động tới dân anh chị chẳng khác nào thọc tay vào ổ kiến lửa.
Ngay sau đó thì trống đánh vào tiết.
*
Lóc cóc rong xe khỏi nhà để xe, tôi bịt kín mít tránh nắng cuối hè.
Lại là đám dân anh chị, nhưng lần này đông hơn, cỡ chục người lăm lăm đứng ngoài cổng trường. Cũng có những người hiếu kì dừng lại theo dõi, ngoại trừ tôi. Vừa lên xe, tôi chỉ mong mau mau chóng chóng được về ăn cơm.
Một cú phanh gấp khiến xe tôi dừng lại. Có một chiếc ô tô con đỗ oai phong giữa cổng trường, theo đó là hai chiếc xe máy không gương, không mũ bảo hiểm, và những người đang cưỡi trên chúng cũng “ngáo” như dân đàn chị.
Tôi nép người và xe để tìm đường về vốn chẳng dễ dàng gì, còn đang lưỡng lự giữa rẽ trái hay phải thì cậu nam sinh cùng lớp vượt qua. Trông cậu ta điềm nhiên ngồi lên xế hộp trước ánh mắt chưng hửng của dân “giang hồ” trường tôi. Chiếc xe lăn bánh, theo đó xe máy chuyển hướng theo, cứ như lễ diễu hành vậy.
Tôi cũng cho con ngựa sắt của mình lăn đi.
*
Điều duy nhất an ủi tôi ở môi trường mới đó là việc học. Thầy dạy Lý nói rằng tôi là niềm vui nhỏ nhoi mỗi khi thầy đứng lớp 11B3. Chỉ có tôi làm đầy đủ số bài tập của thầy và cũng chỉ mình tôi trả lời những câu hỏi thầy đặt ra. Chắc vì thế cô Oanh chủ nhiệm đặt tôi vào vị trí gần giáo viên.
Sáng nay đến lớp không khí có vẻ là lạ. Mấy bạn nữ vừa soi gương vừa bàn tán to nhỏ. Họ nói về ai đó và khen tấm tắc. Chắc có bộ phim nào mới, tôi lấy sách bỏ vào ngăn bàn rồi đi giặt giẻ lau.
Vừa bước ra cửa lớp thì tôi đâm đầu cái rầm vào cột điện, à không, cột điện làm sao mọc ngoài cửa lớp được. Nhưng cái thứ vừa va vào rắn chẳng kém bê tông.
Khi nhận ra trước mặt là một nam sinh tôi vội vàng bước sang bên. Như biết sẽ được dọn đường cậu ta đứng im và nhìn xuống dưới.
Theo lẽ thường, tôi cắm mặt đi tiếp và nghĩ cậu ta cũng thế. Đó là cách coi như không có chuyện gì xảy ra, chữa ngượng cho đôi bên. Vừa đi tôi cảm thấy xót xót trên má, dùng tay quẹt mới biết mình chảy máu, có lẽ đã quẹt vào bảng tên trên ngực cậu ta.
“Đứng lại!”
Chắc là gọi mình, tôi quay người:
“Mua giúp hộp phấn!”
“Bạn không nhắc mình quên mất, lớp mình hết phấn viết rồi!”
Tôi còn nở nụ cười rõ tươi cảm ơn cậu bạn mới vào. Nhưng cậu ta không nghe hết câu đã vào lớp.
Tôi mua phấn và urgo trước khi đi giặt giẻ. Dán miếng urgo lên má, xong xuôi mới vào lớp, đặt hộp phấn lên bàn giáo viên và lau lại bảng.
“Ăn sáng chưa?”
Giọng của cậu bạn đó thì phải, cậu ta nói khá to nhưng chắc đang hỏi mấy người ngồi cạnh vì có người đáp lại là chưa.
Tôi tiếp tục lau mặt bàn giáo viên mới nhận ra cậu ta đang nhìn mình, một số bạn trong lớp cũng nhìn chằm chặp vào tôi như thể câu hỏi lúc rồi còn đợi người trả lời.
Nhưng không đời nào có chuyện đâm sầm vào người khác được mời đi ăn cả nên tôi không nói gì. Nhỡ người ta không hỏi mình mà đáp lại thì quê chết đi. Hơn nữa trong cái lớp này có mấy người muốn nói chuyện với tôi.
“Ăn sáng chưa?”
Lần này tôi quyết định quay lại xem thế nào. Giọng cậu ta có vẻ bực mình.
“Bạn hỏi mình à? Mình ăn từ nhà rồi.”
“Cầm lấy phấn và ăn!” – Câu trên và câu dưới chẳng liên quan.
“Bạn vừa nói gì cơ?”
Tôi có nghe lầm không vậy.
“Bạn đã làm bẩn quần của Vũ.”
Bạn nữ gần tôi nhất nói thế. Cái giẻ lau dính đầy bụi phấn trong tay tôi đã chạm vào người của cậu ta trong cú va chạm.
“Vì thế mà mình phải ăn phấn?”
Cậu ta không trả lời. Tôi xoay người trở lại và cho rằng trò đùa đã kết thúc.
“Ba!”
Cậu ta nói gì vậy?
“Hai!”
Hình như là đếm ngược nhưng tôi không ăn thì làm gì được chứ. Cậu này đúng là hết trò để nghịch. Mà sao cậu ta giỏi thế nhỉ, mới học cùng đã biết tôi ngơ ngơ để chọn người bắt nạt.
Chưa để cậu ta tiến về zero thì trống đánh, giáo viên vào lớp. Tiết Lý, thầy cưng tôi lắm. Đúng là môn khoái khẩu, tôi học say sưa mà chẳng để ý tới thời gian gì sất, giờ ra chơi thầy còn cho thêm bài tập để làm và tôi cứ cắm cúi làm thôi.
“Một!”
Hộp phấn bị dốc ngược đổ xuống quyển vở của tôi. Thật là, hôm qua bị dính bã kẹo, hôm nay lại chuyện gì nữa, tôi ngước mắt lên nhìn. Vũ cúi xuống quan sát tôi bằng vẻ mặt đằng đằng sát khí.
“Ăn!”
“Bạn bảo mình ăn phấn á? Ăn làm sao được chứ? Nếu mình làm bẩn quần bạn thì ình xin lỗi, mình cũng bị chảy máu trên má nè!”
Tôi chỉ ngón tay lên vết urgo, bình thường chẳng khoe thương tích làm gì nhưng không hiểu sao lúc đó tôi lại dũng cảm tới thế. Ấy mà đó là sai lầm.
Cậu ta xốc nách tôi lên bằng một bàn tay, kéo lê ra khỏi cửa lớp.
“Bạn làm cái gì vậy?”
Tôi cố gắng bám víu vào song cửa nhưng không thể, cậu ta khỏe quá.
Gì kia, cậu ta mang tôi tới bể bơi. À, chắc định thả tôi xuống đó, nhưng tôi có biết bơi đâu chứ.
“Vũ, cậu làm gì vậy?”
Tôi nghe loáng thoáng tiếng các bạn cùng lớp trước khi âm thanh “tõm” được cất lên.
“Đứa nào có gan thì nhảy xuống!”
Sau tiếng tõm là tiếng cậu ta.
Còn tôi đang ở dưới nước, chới với và ướt nhẹp. Nước tràn vào cổ họng, tai, lỗ mũi khiến tôi khó thở, đưa tay vùng vẫy.
Bình tĩnh nào, nếu không có ai cứu thì phải tự mình đứng lên, bể bơi trường học không thể ngập đầu được, vậy mà mãi sau này khi bị ném xuống nước vài lần nữa tôi mới biết đây là bể bơi dành cho bọn con trai và chỗ này sâu nhất.
Vì thế tôi cố gắng đập nước càng mạnh càng tốt, mà không ngờ rằng càng làm thế càng bị nước điều khiển.
Nhưng tôi nghĩ mình không thể chết, tôi còn chưa gặp lại những người bạn thơ ấu.
Đúng vậy, một người nào đó đã cứu và đưa tôi lên bờ, ấn chặt lồng ngực cho nước trong bụng đi ra. Trong trường hợp nước chưa ra được phải hô hấp nhân tạo. Tôi bật dậy ngay lập tức khi nghĩ đến chuyện đó.
“May quá bạn không sao! Cậu ta quá đáng hết sức!”
Dù rất mệt nhưng tôi đã nhận ra khuôn mặt của vị anh hùng. Là một bạn gái mang tên Diệp Lệ Quyên. Vì tôi mà bộ đồng phục của bạn ấy ướt sũng, nước chảy tong tong trên người hai đứa.
“Cảm… ơn… bạn… nhiều… lắm!
“Cậu kia đứng lại!” – Lệ Quyên nói lớn, đồng thời siết lấy cổ tay tôi, kéo đi.
“Bạn đi theo mình!”
Tôi bị Lệ Quyên kéo lại gần Vũ.
“Tôi nghĩ cần có lời xin lỗi!” – Quyên ngước lên nhìn Vũ rồi quay sang nhìn tôi.
“Hả? Gì cơ? Mình phải xin lỗi cậu ta ư?”
“Đó là cái giá phải trả khi chạm vào người tao!”
Sau đó hai người nói qua nói lại. Tai tôi lùng bùng nước nên chả nghe rõ. Chỉ biết rằng cô bạn tốt bụng muốn Vũ phải xin lỗi tôi. Cô ấy quả thật dũng cảm, trong khi chỉ cần nhìn vào mắt cậu ta tôi đã sợ xanh mặt huống chi đòi công lý.
Vũ có đám đàn em hộ tống tới trường, lại “hiên ngang” quẳng bạn học xuống nước ngay trong trường học không là dân anh chị thì còn là cái gì được. Dù ấm ức nhưng tôi chọn cách nuốt vào lòng để dạ dày tiêu hoá giúp.
Lần thứ hai tôi trốn học, nhưng là lên sân thượng cùng một đứa con gái (*_*).
Quyên nói chờ khi nào tóc khô thì xuống, còn đồng phục cô ấy đã mượn giúp tôi.
“Bạn… dễ thương quá!”
Hơ hơ, tôi chẳng biết mình học từ đâu câu này. Nhưng nó thay lời cảm ơn chân thành nhất của tôi gửi tới Quyên.
“Bạn mới vào chưa hòa đồng được với tập thể cũng đừng buồn, có gì cứ hỏi mình.”
Trời ơi, tôi muốn la lên rằng tôi rất hạnh phúc, mười bảy tuổi đầu giờ mới tìm được người không có hứng bắt nạt mình, thậm chí còn bảo vệ tôi nữa. Tôi gật đầu cái rụp.
Vừa vào lớp, đặt được cái mông xuống ghế tôi chẳng có ai hỏi thăm trong khi Quyên được các bạn nam hỏi han đủ thứ, cậu có lạnh không? Có vị đau họng không? Để mình quạt khô tóc cậu. Nhưng khi Vũ bước vào thì cả lớp im re. Phải thôi, bởi chẳng ai muốn bị như tôi cả.
*
Tôi chóng mặt, rát họng từ sáng tới giờ chưa khỏi. Cố nốt tiết sinh hoạt là được về rồi. Nghĩ vậy nên tôi sửa soạn sách vở bỏ vào cặp, ôm trước bụng.
Trong giờ sinh hoạt cô giáo phổ biến đủ các thứ, nhưng cô có nói mòn lưỡi thì ngoại trừ tôi chả có ai chấp hành cả. Tôi nghe câu được câu mất, chỉ chực giờ về.
“Bạn nào có ý kiến gì không?”
Hy vọng là không để cô cho về sớm, tôi mệt muốn xỉu rồi.
“Em muốn ngồi cạnh bạn Vũ Lâm Anh B!”
Cái tên nghe quen quá chừng, hình như là tên tôi thì phải, chả có nhẽ ngoài Lệ Quyên còn có người quý mến tôi.
Đang lơ ngơ tìm bạn nào dành tình cảm đặc biệt ình thì cả lớp sừng sổ nhìn tôi vẻ rất nghiêm trọng.
“Lâm Anh B xuống bàn cuối ngồi nhé.”
“Dạ!”
Tôi gật đầu, ngồi đâu chả được. Mau mau kết thúc giờ học để còn được về.