Đa Dạng Sắc Tình

Chương 1: Chương 1: Câu truyện thứ nhất: Xuyên không bảo mẫu nóng bỏng




Từ nhỏ đến lớn chỉ trạch ở nhà chăm sóc cha mẹ già với quây quần bên gian hàng bán đồ ăn vặt nhỏ Sở An, không hiểu thấu, phải nói là cô không biết nên quy về lý do gì để mình có mặt tại trước mặt người phụ nữ trẻ tuổi, lại khí tràng nữ cường nhân đây. Nghe người phụ nữ trước mặt nói một tràng căn dặn.

“Tiền lương tôi sẽ chuyển trước cho Sở tiểu thư, cô chỉ cần chăm sóc thật tốt cho Bảo Bảo. Có việc gì cần thì tìm quản gia hoặc là dì Chu. Sở tiểu thư đã hiểu rõ?”

Mặc dù Sở An rất muốn nói cô không hiểu cái moẹ gì hết, nhưng mà hoàn cảnh lúc này không phải là nơi phố phường quê nhà, không phải nơi cô có thể tùy tiện thả lỏng, Sở An hé môi cười nhẹ, ngoan ngoãn gật đầu.

“Tốt. Hành lý của Sở tiểu thư đã được dì Chu sắp xếp ở sát căn phòng của Bảo Bảo. Giờ tôi có việc. Sở tiểu thư có thể lên lầu xem.” Nói xong, nữ cường nhân lập tức xách bao đứng dậy rời khỏi. Sở An nhìn theo bóng dáng cao quý ấy mà hâm mộ không thôi. Aizz, điểu ti vừa lười vừa ngốc như cô thật sự chỉ có thể ao ước ở trong mộng. Không cố gắng mà được, trước nay đều là hoa trong gương, trăng trong nước.

“Sở tiểu thư. Tiểu thiếu gia đang ở trên lầu chờ cô.” Một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt tròn tròn xuất hiện, Sở An vội vàng thu hồi tâm tư lơ đãng, bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn nghiêm túc đi theo.

Ôi mẹ ơi, căn phòng to gấp đôi nhà mình đã đành, phong cách còn sang trọng như trong phim thần tượng vậy. Chậc, cô mà lỡ tay làm rơi một món chắc bán nội tạng mới bù lại được quá. Bình tĩnh Sở An, mày càng lo sợ thì tay chân sẽ càng luống cuống. Hít sâu, thở ra, gương mặt xinh đẹp của Sở An bày ra biểu cảm nhẹ nhàng, nụ cười vừa phải, tiêu chuẩn của nữ nhân viên bán quán ăn vặt.

Dì Chu đưa Sở An tới lầu hai, giới thiệu một chút những điều cần lưu ý, rồi thoải mái đi. Để Sở An đứng ở giữa phòng, mắt to trừng mắt nhỏ với tiểu bảo bảo thoạt nhìn mới được ba bốn tháng tuổi.

Ui chao. Tiểu bảo bảo tuyết trắng mềm mịn, tay nhỏ ngắn ngấn, mặt bụ bẫm phấn phấn, lông mi vậy mà đã đen dài hơn một cm, môi hồng chép chép. Thanh máu của Sở An lập tức tuột xuống 0HP. Bị manh đến muốn chết muốn chết. Không cần cho cô tiền lương, cô cũng nguyện ý chăm tiểu bảo bảo này.

Nhẹ nhàng đi tới giường, tiểu bảo bảo vậy mà ngoan cực kỳ, nằm trong nôi chớp chớp đôi mắt to đen láy, không chớp mắt nhìn về Sở An.

“Ngoan ngoãn quá đi. Để cô bé con ra ngoài chơi nha.” Giống như nghe hiểu lời Sở An, hoặc là thấy có người nói chuyện với mình, tiểu bảo bảo vung vung tay chân, nhìn kiểu nào cũng muốn hôn hôn. Nhưng có muốn bao nhiêu, Sở An cũng biết mình chỉ là bảo mẫu, tiểu bảo bảo cũng không phải là cháu của mình, không thể bị nhúng chàm. Che giấu cả một bầu trời khát khao tiếc nuối. Sở An chuyên nghiệp bế tiểu bảo, chầm chầm đi dạo xung quanh phòng, miệng không ngừng nói chuyện, đùa đùa với bảo bảo. Cám ơn kinh nghiệm chăm hai đứa cháu trước khi cô đến đây. Nếu không chắc chắn chưa đến một ngày cô chắc sẽ bị đuổi việc vì làm tiểu thiếu gia của bọn họ khóc lóc.

Đến gần trưa, tiểu bảo bảo đói, bừng tỉnh trong giấc ngủ, Sở An vội vội vàng vàng ngồi bật dậy từ trên ghế sô pha, chạy khắp nơi tìm kiếm sữa bột.

Không có. Ở đây cũng không có. Mồ hôi lăn lộn trên trán Sở An càng lăn dài khi tiếng gào khóc của tiểu bảo bảo ngày một thê lương.

“Cộc cộc cộc.”

Tới rồi. Mặt Sở An trắng bệt, nhưng vẫn quệt mồ hôi chạy vội ra mở cửa.

“Sở tiểu thư, tiểu thiếu gia có chuyện?” Vừa nói, dì Chu bước chân nhanh nhẹn đi tới chiếc nôi.

“Tiểu bảo bảo là đang đói bụng.” Kinh nghiệm chăm cháu của Sở An không kém mấy mẹ bỉm sữa. Dì Chu sờ sờ bụng tiểu thiếu gia, quả nhiên là đói, như vậy vẻ mặt của dì Chu có chút không hiểu nhìn Sở An.

“Sở tiểu thư biết tiểu thiếu gia đói, sao không cho tiểu thiếu gia bú sữa.”

Sở An đang muốn phân trần thì dì Chu đã bế tiểu bảo bảo đưa đến cho cô, sau đó nhíu mày lại.

“Tiểu thiếu gia không thể bị đói lâu, sau này mong Sở tiểu thư không cần mặc áo lót khi ở trong phòng chăm tiểu thiếu gia.”

What???

Sở An theo bản năng tiếp tiểu bảo bảo, nhưng đầu óc thì vẫn bị vây trong trạng thái dì Chu vừa nói cái gì vậy? Không cần mặc áo lót khi ở trong phòng? Tiểu thiếu gia không thể bị đói lâu? Hai chuyện này có quan hệ với nhau sao? Sao?

Ách!

Lúc này, Sở An giống như nghĩ ra cái gì, cô cúi đầu nhìn xuống, bộ ngực to trước mắt căng căng bị tiểu bảo bảo cọ xát hình như vừa chảy ra sữa.

Ui mẹ ơi. Sở An cô còn là một hoàng hoa khuê nữ, sao cô lại có sữa chứ?

“Sở tiểu thư!” Giọng nói bất mãn của dì Chu lập tức khiến Sở An quay về với hiện thực. Cô vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn đáp. Sau đó cứng ngắc gỡ dây nịt ngực ra, hai luồng trắng đẫy đà lập tức nhảy ra. Hít một hơi thật sâu, Sở An nhắm chặt mắt, tay run run bế tiểu bảo bảo đến đầu nhụy hoa. Tiểu bảo bảo đói lợi hại, môi nhỏ vừa đụng đến lập tức theo bản năng há miệng hút chùn chụt.

Cái cảm giác lần đầu tiên bị hút nụ hoa khiến Sở An nhột nhột khó tả, muốn giành lại ngực mình nhưng lại không thể không kiềm chế, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.

Phù.

Bú nó, tiểu bảo bảo lập tức trở về trạng thái tiểu thiên sứ, chọc ghẹo kiểu gì cũng chỉ tò mò nhìn hoặc cười. Lúc này, Sở An lại đói rồi. Có vẻ dì Chu cũng không làm lơ cô sau chuyện vừa rồi. Khi Sở An đang quắn quíu đi lại trong phòng thì dì Chu đã bưng một mâm thức ăn cho cô.

Sở An lập tức cảm thấy dì Chu thật sự rất tốt, lập tức nhe răng cười, không phải là nụ cười giữ kẻ như lúc đầu. Nhưng dì Chu vẫn chỉ gật đầu đi.

Sở An cũng không ngại, vui vẻ bưng mâm đồ ăn tới bàn, vì tiểu bảo bảo bú sữa của cô, nên trên mâm chỉ có thịt heo, canh đu đủ, rau luộc,... toàn thứ bổ sữa. Sở An không thể nào quen thuộc hơn, bởi cô từng nấu mấy món này ròng rã suốt mấy tháng trời cho chị dâu khi ở cử.

Thở dài một hơi, Sở An nhận mệnh cầm đũa lên ăn.

Trừ buổi tối phải thức vài lượt. Cuộc sống bảo mẫu một tuần của Sở An trôi qua khá bình yên. Cô cũng quen dần với dì Chu, bác quản gia, bình thường sáng sáng Sở An đều rất chịu khó kéo lê thân thể nặng nề vì buồn ngủ ra sau vườn, nơi đó trống trải, cỏ xanh được tỉa tót tinh mỹ, gió nhẹ, nắng ấm, vô cùng thích hợp để tiểu bảo bảo khoả thân phơi nắng.

Đặt tiểu bảo bảo nằm đối mặt với bộ ngực mềm mại của mình, Sở An một tay đỡ tiểu cơ thể bé nhỏ nằm vững, một tay che hai mắt thiu thiu ngủ.

Nhưng do sáng sớm bú ít, lúc này mới nằm phơi nửa tiếng tiểu bảo bảo đã nằm khóc oa oa. Sở An lười lên phòng, ngồi dậy vén xuống vạt áo một bên căng sữa hơn rồi đút vào miệng nhỏ của tiểu bảo bảo. Ngực bị mút, cơn buồn ngủ cũng dần tan, lúc này Sở An mới mở mắt nhìn xung quanh. Hình như bên kia hồ bơi có người. Bởi vì cách khá xa, Sở An cũng không chắc, nhưng nếu có người thì không tốt. Da mặt cô còn chưa dày đến mức thả hàng phơi ra cho người ta thấy. Thế là Sở An vội vã cúi đầu rút nụ hoa ra khỏi cái miệng nhỏ. Tiểu bảo bảo ngơ ngác nhìn, cô chỉ có thể vội vàng chạy lên trước khi tiểu bảo bảo loading xong sẽ há miệng khóc.

May mắn, chân trước Sở An vừa đóng cửa lại thì chân sau tiểu bảo bảo loading hoàn tất há miệng muốn khóc, đã về tới địa bàn, Sở An lập tức móc vũ khí hạng nặng ra nhét lại vào miệng nhỏ. Tức khắc thế giới quay về yên tĩnh.

Tối nay, ru ngủ tiểu bảo bảo xong, Sở An cầm điện thoại lên lướt lướt trang web mua sắm xem mấy kiểu dáng quần áo hơn một tiếng rồi mới thỏa mãn nằm xuống ngủ. Tuy có phòng riêng, nhưng vì lười mở cửa rồi chạy qua, Sở An luôn ngủ lại trên chiếc giường lớn trong phòng bảo bảo. Như vậy cũng thuận tiện chăm sóc, dì Chu không có ý kiến nên cô cũng an tâm.

Vẫn như mọi khi ngủ đến nửa đêm, tiểu bảo bảo liền chuẩn như báo thức, khóc lóc đòi ăn. Mắt nhắm mắt mở, Sở An đi lại ngồi gật gà gật gù cho tiểu bảo bảo bú. Xong xuôi, cô như u hồn đi về giường nằm. Nằm một hồi, cô loáng thoáng nghe có tiếng mở cửa, nghĩ thầm chắc dì Chu đến xem tiểu bảo bảo nên tiếp tục nặng nề ngủ. Sau lại, cô nằm mơ cho tiểu bảo bảo bú, nhưng tiểu bảo bảo lần này không biết sao rất lạ, cơ thể cảm giác rất là lạ, lại rất thoải mái, Sở An theo bản năng ôm chặt lấy, giữ cho tiểu bảo bảo càng bú sâu thêm ngực mình, bên dưới trống vắng ướt át, Sở An chỉ biết theo bản năng cọ xát, cọ xát vào cái gì cưng cưng, lại đau đau, lại thoải mái. Môi hồng than thở, từng tiếng câu người, đến khi một cái gì đó lấp đầy miệng cô, càn quét khoang miệng, thần trí của Sở An mới dần dần thanh tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.