Trong ánh sáng cam ấm áp, Sở An thấy một người đàn ông rất điển trai, yết hầu, xương quai xanh và cơ bụng vô cùng mê người, một mùi hương say nồng toả ra từ môi răng tương khấu, trong một chốc, cô vẫn cảm thấy đây là mơ. Nhưng bàn tay to đang xoa nắn ngực mình khiến Sở An lập tức phủ định. Ý loạn tình mê rút đi, Sở An chống tay ngăn cản hành vi của người đàn ông trước mắt.
“Đừng.”
Người đàn ông lúc này cũng ngẩng đầu, hơi nheo mắt đánh giá gương mặt của Sở An, bàn tay to vẫn giữ nguyên tư thế, giọng nói trầm khàn.
“Cô là ai?”
Sở An co rút khoé miệng, nhấp nhấp môi, hơi thở xa lạ của người đàn ông vẫn còn đọng lại, cô khô cằn đáp.
“Tôi là Sở An, bảo mẫu của tiểu bảo bảo.”
Im lặng một lát, người đàn ông đưa tay xoa huyệt thái dương, gật đầu nói.
“Thất lễ.” Sau đó nhấc người ra khỏi người cô, chỉ có điều bàn tay to rời đi lúc, ngón tay giống như vô tình xẹt qua nụ hoa đã cứng ngắc, khiến cô run rẩy.
Nhìn bóng dáng người đàn ông áo quần không chỉnh, nhưng dáng người lại thẳng tắp mở cửa phòng rời khỏi. Sở An đột nhiên nghĩ đến thân phận của người đàn ông này. Chắc hẳn là chồng của nữ cường nhân. Từ từ, để mình loading lại xem.
Có nghĩa là ông chồng đi làm xa về, say rượu? Rồi vào phòng này ngủ, rồi ông chồng này tưởng mình là vợ ổng? Nên mới làm vậy?
Gãi gãi đầu, Sở An có chút không rõ, nếu mà như cô suy đoán, vậy chiếc giường này là của hai vợ chồng chủ nhà, vậy sao khi cô nằm ngủ thì dì Chu lại không care?
Còn nữ cường nhân, cô cũng không từng thấy nữ cường nhân trở về biệt thự này bao giờ. Mang cả một rỗ rối rắm, Sở An từ từ chìm vào trong giấc ngủ. Gần sáng, cô tiếp tục bị tiểu bảo bảo khóc lóc đòi ăn đánh thức.
“Tới đây, tới đây.”
Vỗ vỗ lưng cho tiểu bảo bảo ợ, Sở An đặt tiểu bảo bảo vào giữa giường, sau đó chạy đến phòng vệ sinh rửa mặt, chăm sóc tiểu bảo bảo nên cô chỉ xịt nước khoáng giữ ẩm da mặt là xong. Thay một bộ đồ thoải mái, Sở An ngồi xuống giường cười cười trêu chọc tiểu bảo bảo.
Tiếng cửa phòng vang lên, Sở An nào còn nhớ đến người đàn ông, cho nên khi mở cửa ra thấy ông chủ, cô lập tức trợn tròn mắt.
Đàm Kiến Thành thấy vẻ mặt này của cô chỉ hơi chớp mắt, sau đó trầm giọng hỏi.
“Bảo Bảo đã tỉnh?”
Sở An lén nhìn vẻ mặt của ông chủ, thấy ông chủ bình thường liền thở phào gật đầu, mở to cửa ngoan ngoãn đáp.
“Vâng, tiểu bảo bảo mới ăn no xong, rất ngoan.”
Cửa phòng vẫn mở to, Sở An nghiêm chỉnh đứng một bên, người đàn ông cúi người bế tiểu bảo bảo lên nhìn nhìn, sau đó quay đầu lại nói.
“Không đưa bảo bảo đi phơi nắng?”
“A, có... Có chứ ạ.” Tuy có hơi ngạc nhiên, nhưng cô lập tức nghĩ đến dì Chu, chắc dì đã báo cáo cho ông chủ về mọi việc của tiểu bảo bảo.
Nghĩ thông, Sở An muốn tiếp bảo bảo từ trong tay ông chủ để lột đồ, nhưng khí chất trên người ông chủ khiến cô thái ái ngại, không ngờ ông chủ lại chủ động trả tiểu bảo bảo đến trước mặt cô.
Sở An hơi liếc nhìn ông chủ rồi bế tiểu bảo bảo thả xuống giường, tay chân nhanh nhẹn lột trơn tiểu bảo bảo, lại lấy một cái khăn cuốn tiểu bảo bảo. Khi Sở An muốn bế bảo bảo, ông chủ lại đột nhiên đưa tay bế bảo bảo lên, sau đó tiêu sái đi ra khỏi phòng. Sở An chớp chớp mắt, cũng lười nghĩ nhiều đi theo xuống. Ông chủ chân dài, đi nhanh, cô chỉ có thể chạy chậm theo sát, ông chủ mấy lần đưa mắt nhìn cô, nhưng vẫn duy trì bước đi như cũ. Không có chuyện giảm cỡ bước chân hoặc đứng chờ cô.
Đến sau vườn, trán Sở An đã lấm tấm mồ hôi, bộ ngực sữa vẫn còn rung rinh vì chủ nhân hô hấp mạnh mẽ. Ông chủ đã ngồi xuống ghế tựa, kế bên là cái ghế nằm Sở An thường dùng.
Đàm Kiến Thành nhìn từng giọt mồ hôi lăn từ trên trán xuống dưới cằm, rồi tầm mắt cố định tại một chỗ ngạo nghễ, cảm giác co giãn lại tràn đầy sức hút như vẫn còn lưu giữ trong lòng tay hắn.
“Tiểu bảo bảo...” Thật không biết làm sao, ánh mắt ông chủ thật quá rõ ràng, Sở An thật muốn đưa hai tay ra che lại bộ ngực của mình.
Đàm Kiến Thành thu hồi tầm mắt, đưa tiểu bảo bảo qua, hai bàn tay lúc thu về, cánh tay như vô ý lại xẹt qua bộ ngực của Sở An, thành công khiến gương mặt xinh đẹp lập tức hiện lên tia quẫn bách, xấu hổ đỏ bừng. Sở An cứ nơm nớp lo sợ ông chủ sẽ lại làm gì, ôm chặt tiểu bảo bảo như kim bài miễn tử, ánh mắt chuyên chú nhìn ngắm bảo bảo, bàn tay vỗ vỗ mông nhỏ ru bé ngủ.
Không biết khoé môi Đàm Kiến Thành khẽ nhếch, ngồi im lặng quan sát một lát, hắn im lặng rời đi. Công ty hôm nay có rất nhiều dự án cần phải giải quyết.
“Tiên sinh không...” Ụ, người đâu rồi? Sở An chớp mắt nghiêng đầu nhìn quanh một vòng, nào còn thấy một cọng lông của ông chủ. Hazz, làm cô ráng gồng nảy giờ, tức khắc bật chế độ lười nhác, cô ngã người nằm ỳ ra ghế, xương cốt đều vui vẻ than thở. Mong sao ông chủ đi rồi cũng đừng quay về, không không, tầm tháng quay về một lần đi. Trong đầu suy nghĩ linh tinh, ăn cơm rồi lại cho tiểu bảo bảo ăn no. Một ngày cứ kết thúc một cách nhởn nhơ như vậy. Đêm nay tiểu bảo bảo khó chịu hơn mọi ngày, Sở An bế ẵm đến 11h đêm mới chịu thút thít ngủ. Hai cánh tay mỏi nhừ, Sở An cũng không cầm điện thoại lướt web, nằm vật ra giường, hít thở vài cái đã ngủ.
Đàm Kiến Thành vốn có một căn phòng ở gần công ty, bình thường đều ngủ lại đó, hôm nào có nhu cầu muốn giải quyết thì bảo trợ lý sắp xếp, đêm qua trở về nhà cũng là nghĩ đến tiểu bảo bảo mới sinh, hắn cũng nên thường xuyên về hơn mới ổn. Lại không ngờ, ánh mắt sâu thẳm lóe lên, Đàm Kiến Thành từng bước đi lên lầu, mở cửa phòng ra, nhìn qua tiểu bảo bảo an tĩnh ngủ ngon, lại nhìn tiểu bảo mẫu vạt áo thủng xuống, nụ hoa lấp ló dưới ánh đèn trông thật dụ hoặc. Than dài một tiếng, hắn đưa tay cởi cà vạt, áo khoác, sau đó ngồi xuống mép giường, đưa tay đẩy lọn tóc đen che khuất gương mặt xinh đẹp ra sau tai. Bàn tay tiếp tục vuốt ve vành tai.
Sở An cảm giác nhột nhột đưa tay lên muốn gãi gãi tai, lại đụng phải một bàn tay to. Ừm? Tay to? Sở An ráng bật mí mắt lên, lại được khoảng cách gần trông thấy ông chủ. Cơn buồn ngủ lập tức tan biến hết nửa, cũng may lúc này cũng không phải trong tình trạng xấu hổ như hôm qua, ông chủ vẫn áo quần chỉnh tề, còn cô cũng...ngực mát lạnh khiến cô lập tức cúi đầu, sau đó luống cuống chỉnh lại đai áo, nhưng ngực cô quá bự, nụ hoa không có áo lót che giấu vô cùng kiêu ngạo nổi lên một điểm bắt mắt.
“Sở An.” Giọng nói trầm thấp khàn khàn trong căn phòng yên tĩnh khiến Sở An như bị điện giật, cô căng thẳng trợn to mắt, nuốt nước miếng rồi đáp.
“Vâng?”
“Tôi đã xem qua văn kiện về em, em cần một nơi che chở, tôi có thể cho em, em cần gì, chỉ cần không quá đáng tôi đều đồng ý.” Nói đến đây, Đàm Kiến Thành đưa tay vuốt về gương mặt xinh đẹp của cô, sau đó nói ra ý đồ.
“Chỉ cần em đồng ý làm tình nhân của tôi.”
Một người đàn ông điển trai, nhiều tiền, có khí chất như ông chủ muốn cô làm tình nhân. Nếu ở nguyên lai thế giới, Sở An chắc chắn sẽ kiên quyết từ chối, bởi vì cô có cha có mẹ, không thiếu ăn thiếu mặc, không cần thiết và không thể làm tình nhân cho một người đàn ông nào. Nếu chuyện này đến tai cha mẹ cô, họ chắc chắn sẽ rất thất vọng, xấu hổ. Nhưng ở nơi này, nếu không phải có tiểu bảo bảo, có công việc bảo mẫu, chắc chắn cô sẽ rất mê man, sợ hãi. Thế giới này vừa quen thuộc lại xa lạ, chỉ có cô ở đây, không một ai thân thiết. Nhớ đến người cha mẹ người thân, cháu trai cháu gái, Sở An lần đầu tiên lộ ra vẻ mềm yếu, nước mắt từng giọt lăn dài.
Đàm Kiến Thành nhìn mỹ nhân rơi lệ, nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục nói.
“Tôi muốn có em. Em nên suy nghĩ kỹ.”
Trong mông lung, Sở An thấy ông chủ nghiêm túc cầm khăn lau đi nước mắt cho cô. Bàn tay khẽ run, Sở An từ từ kéo dây áo xuống, lộ một bên da thịt tuyết trắng, không tiếng động trả lời đề nghị của hắn.
Cằm đột nhiên bị nâng lên, Sở An buộc phải nhìn lên thẳng vào đôi mắt sâu thẳm ấy, sau đó nhìn đôi mắt ấy càng ngày càng tới gần, đôi môi chạm đôi môi, bàn tay to lớn của ông chủ chậm rãi xoa bóp, sữa nóng theo cường độ nhu niết tràn ra, đôi môi ông chủ lập tức trợt xuống, thay thế bàn tay mút day nụ hoa, bàn tay theo đường cong trượt xuống, mò vào nơi bí ẩn.
Một người có kinh nghiệm lái xe tốc độ cao, một người chưa biết cầm cần lái, kinh nghiệm quá mức chênh lệch, Sở An chỉ có thể ưỡn ngực, vòng chân, thuận theo ngoan ngoãn chịu đựng gió táp mưa sa, mặc cho tài xế lái ẩu vượt đèn, điên cuồng lao về phía trước. Đường càng trơn trượt, xe chạy càng nhanh, mấy lần đường mưa to xối xả tràn ra đều không khiến tài xế có dấu hiệu mệt mỏi.
Một đêm bị vùi dập lấp đầy, sáng sớm Sở An chết lặng ngồi tựa vào thành giường cho tiểu bảo bảo bú. Trong lòng âm thầm tính toán, từ lúc 11h40 đến 2h sáng, 3 tiếng. Ròng rã 3 tiếng, cô phải tranh thủ lúc sắc đẹp còn thịnh, bòn rút thật nhiều tiền của ông chủ. Đến lúc bị đuổi việc chắc hẳn bản thân đã có một số tiền lớn, lại mua một căn nhà, mở quầy bán đồ ăn vặt, hình như có chút cô đơn, lại nuôi dưỡng vài con chó, con mèo đi.
Ừm.
Đã quy hoạch xong cho tương lai cuối đời, đến lúc ông chủ muốn cho cô gì đó, cô đều làm nũng chỉ thích tiền. Dần dà, đúng như Sở An nghĩ, tài khoản của cô sẽ có rất nhiều tiền.