“Aaaa!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Đáng chết! Dám lườm ông mày hả?!!” Tiếp theo là quyền cước đấm đá, mỗi quyền của tên đô con nện xuống, cơ thể người bị đánh lập tức vang lên tiếng “răng rắc“. Tất nhiên là gãy xương. Những người chung quanh đang lao động cải tạo tiếp tục lao động, bình tĩnh như không nghe thấy gì. Nhưng đến khi người bị đánh sắp thoi thóp, một thanh niên quăng tay đồng bạn, lạnh lùng đi tới nắm chặt quả đấm muốn giáng xuống.
“Đánh nữa ông ta sẽ chết.”
“Phi! Mày dám cản tao? Cũng muốn chết?” Thế là cừu hận lập tức dời đến trên người thanh niên, gã đô con từng học qua quyền anh, đánh cú nào có lực cú đó, xui xẻo trúng đòn chỉ có gãy xương. Thanh niên lại có thể nhẹ nhàng tránh né, phản đòn cho gã đô con té ngã trên đất, nhìn anh em bị một thanh niên nhãi nhép hạ gục, vô số người đang cầm cuốc lập tức lao đến, muốn cho thanh niên biết quy tắc ngục giam.
Nhiều người nhiều tay, lại không một ai có thể khiến thanh niên nao núng, hắn có lúc nhẹ nhàng như chim, có lúc lại quyết liệt như hổ báo, công phu một thân. Giẫm đạp lên tất cả những gã từng đâm thuê chém mướn. Giải quyết hết đám người này, thanh niên đang muốn đưa tay kéo người đàn ông bị trọng thương đứng lên, sau lưng đột nhiên vang từng tiếng bước chân đều đều.
Là quản ngục đến.
Đi đầu đám quản lý là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, dáng người ma quỷ, nhưng đôi mắt tràn đầy lệ khí khiến vẻ đẹp càng thêm nguy hiểm. Thanh niên xoay người nhìn, đôi mày không cấm nhíu lại, không khác, nữ nhân này không bao giờ phân biệt phải trái, ai đánh nhau đều phải bị phạt nặng, không chỉ thế, hắn cảm thấy nữ quản giáo như có như không nhằm vào mình.
Đúng như dự đoán, nữ quản giáo vừa tới đã ra lệnh cho cấp dưới đánh cho những người vừa gây chuyện ở đây một trận, thanh niên bị đánh cũng ráng nhịn, nhưng người đàn ông bị hại nếu bị đánh nữa chắc chắn sẽ chết. Thanh niên nhớ đến người đàn ông này rất háo hức nói với anh, chờ qua một tháng nữa sẽ hết hạn tù, ông có thể trở về nhà đoàn tụ với con gái.
“Đừng đánh ông ấy nữa! Có đánh thì đánh tôi!” Thanh niên đưa đôi mắt sắc bén nhìn về phía nữ quản giáo, gằn giọng nói.
Nữ quản giáo nở một nụ cười, như hoa anh túc xinh đẹp lại có độc. Từ lúc xuyên vào cuốn sách Ngục giam này, Hà Tĩnh giống như là một người bị nhét vào trong một trương trình đã lập trình sẵn, không thể phản kháng, chỉ được thuận theo, tâm tính bị dồn nén suốt mười mấy năm khiến Hà Tĩnh trở nên tàn bạo, nóng nảy.
Nam chính?
Nữ chính?
Cái gì nữ phụ ác độc? Ha! Nếu đã bắt cô trở thành vật hy sinh, kết cục thê thảm, vậy thì đừng trách cô ra tay tàn nhẫn. Những gì nam chính không thích, Hà Tĩnh càng muốn trái ý.
“Quy định ngục giam điều 1045. Không được tụ tập đánh nhau, phạm quy đánh 20 côn, bỏ đói một ngày.”
Nữ quản giáo vừa nói như vậy, cấp dưới lập tức thẳng tay đánh, người đàn ông bị thương nghiêm trọng thổ huyết liên tục. Đồng thời cũng đang bị đánh, ánh mắt Mục Doãn Lâm vẫn không chớp nhìn chằm chằm vào gương mặt Hà Tĩnh, khớp xương siết chặt kêu vang dội, giống như một giây sau sẽ lao đến đấm cho cô một cái.
“Nhìn cái gì? Tù nhân chết thì mang đi chôn, những kẻ phạm tội như mấy người sống trên đời cũng chỉ chật đất. Ha.” Cười khinh thường một tiếng, Hà Tĩnh không ngại đột phá giới hạn tìm đường chết.
Nụ cười khinh thường và câu nói chói tai ấy thành công gợi lên hận thù chán ghét trong mắt các tù nhân ở đây. Mục Doãn Lâm nhịn không được phản kích, đạp bay tên quản giáo đang đánh người đàn ông, sau đó nhanh như gió đến trước mặt Hà Tĩnh. Muốn làm quản giáo ở tù giam đều không phải ăn chay, nhất là nữ. Hà Tĩnh cười lạnh, thân thủ hai bên giao đấu. Nam chính được một sư phụ lánh đời trong núi truyền thừa võ công tinh túy, cho nên dù đã là đai đen karate và cách đấu như Hà Tĩnh cũng phải thua một hai. Nhưng làm một nữ quản giáo ác độc, trên người cô luôn thủ sẵn ám khí, một quyền đấm vào ngực thanh niên, theo sát là một dòng điện cực mạnh đủ để thanh niên thất thủ một chiêu. Chỉ chờ có nhiêu đó, Hà Tĩnh vật ngã hắn xuống đất, dùng chân đạp vào mặt hắn, dí sâu vào mặt đất.
“Còn tưởng mình là anh hùng vô địch chắc? Rác rưởi.” Cầm lấy khăn tay lau đi những nơi chạm phải Mục Doãn Lâm, cô không thèm nhìn hắn thêm một lần nào nữa, kiêu căng phân phó.
“Dám ra tay với quản giáo, xử lý theo quy củ.”
Vừa xoay người rời đi, bên tai loáng thoáng nghe thấy giọng nói thanh thúy tràn đầy lo lắng. Đến chỗ rẽ, Hà Tĩnh đưa mắt nhìn về phía đó, bên môi không cấm nở một nụ cười trào phúng.
Nữ chính giả nam vào ngục giam báo thù cho cha? Báo thù với thân thủ đó? Không bị hiếp chết cũng bái nam chính bảo hộ. Không hiểu nổi nữ chính lấy tự tin ở đâu trên người bản thân. Mà thôi, nếu đã như vậy, cô không ngại tác thành cho hai người.
Tác dụng của nữ phụ ác độc chính là như vậy.
Đôi mắt xinh đẹp tỏa ra nồng đậm ác ý, âm lãnh như độc xà.