Đa Dạng Sắc Tình

Chương 11: Chương 11




Bầu trời bị mây đen che phủ, báo hiệu sắp có mưa to. Khi Mục Doãn Lâm bị nhốt từ trong phong tối đi ra, An Hòa đã đứng chờ sẵn ở đó, trên mặt hiện rõ vẻ khổ sở, muốn nói lại thôi. Hít một hơi thật sâu, Mục Doãn Lâm đi về phòng giam, nhàn nhạt lên tiếng.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Phúc thúc chết rồi.” An Hòa thấp giọng đáp. Sau đó bi phẫn nói thầm.

“Đều do dám người quản giáo đó... nếu họ không đánh thúc...”

“Được rồi.” Mục Doãn Lâm mím chặt môi, cái chết của Phúc thúc thật sự đều do quản giáo sao? Trong mắt thanh niên không cấm hiện lên tia áy náy. Nhưng đi được giữa đường, cả hai bị bốn nam quản giáo chặn lại.

“Số 1019, số 1020. Hai người được phân lại phòng giam.”

Khuôn mặt tuấn tú của Mục Doãn Lâm phủ đầy lạnh lẽo, An Hòa sắc mặt trắng nhợt, cả hai không yên lòng đi theo bốn quản giáo. Đến một khu cách khá xa với phòng giam khác, đến nơi, một tên quản giáo đẩy cửa phòng ra, nơi này hoàn toàn không giống như các phòng giam khác, không gian bịt kín, không có khung cửa sổ, bên trong có một giường lớn, một cái ghế dựa, trên ghế còn ngồi một người.

Là nữ quản giáo âm hiểm sảo trá đó.

Ánh mắt Mục Doãn Lâm không che lấp chán ghét ghê tởm nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hà Tĩnh. Như có sở cảm, Hà Tĩnh hơi nghiêng đầu, một bên mặt xinh đẹp tựa yêu tựa quỷ.

“Có hài lòng với nơi ở mới không? Mục anh hùng.”

Sao trên đời lại có một nữ nhân khiến người ta chán ghét đến như vậy, Mục Doãn Lâm chưa bao giờ tự nhận mình là anh hùng gì cả, hắn chỉ làm việc theo lương tâm của mình. Nhưng rơi vào trong mắt người ác độc âm hiểm như nữ nhân này, toàn bộ những gì hắn làm đều giống như một chuyện cười. Mục Doãn Lâm cười lạnh, chắc hắn phải ác độc như cô, xem mạng người như cỏ rác, thấy chết hờ hững, xu lợi tị hại mới là chính xác?

Chính nghĩa là khôi hài?

Lòng tốt là ngu ngốc?

Độc ác mới là vương đạo?

Trong đầu Mục Doãn Lâm đã tưởng tượng ra một vòng tuần hoàn ác tính, nếu ai ai cũng ích kỷ, bóng tối sẽ ăn mòn thế giới. Giống như mây đen che khuất cả bầu trời, chỉ cảm thấy được lạnh lẽo.

Hà Tĩnh nhếch môi, dùng đầu ngón chân cũng biết nam chính đang nghĩ gì. Nhưng không quan trọng, đứng nhìn tất nhiên không đau eo. Cô như vô tình đưa bàn tay đẩy lọn tóc tơ ra sau tai, bốn tên quản giáo lập tức hành động theo tín hiệu rút từ trong túi ra một ống kim, muốn đâm vào người Mục Doãn Lâm. Học võ công, cảnh giác của thanh niên tất nhiên nhạy bén kinh người, mặc dù bị Hà Tĩnh phân tán lực chú ý, nhưng chỉ cần có người đứng sau lưng, hắn chưa bao giờ bỏ xuống phòng bị.

Nhưng hai tay khó né hết ám khí, vẫn có một ống kim đâm sâu vào người Mục Doãn Lâm, biết cái này chẳng phải tốt lành gì, đã như vậy, hắn có bị trúng độc cũng phải trả lại cho nữ nhân ác độc kia một phần. Hà Tĩnh nghiêng đầu né tránh phản kích của Mục Doãn Lâm, kế hoạch thành công, cô cũng không dây dưa, tiếp đón nắm đấm lại bay tới của hắn, dòng điện cực mạnh lập tức phóng ra, sau đó vung chân lại đá hắn văng tới góc tường. Vốn đã sắp rời khỏi phòng giam đặc biệt, Hà Tĩnh lại bị một tên quản giáo ngu ngốc cản trở, cô âm trầm mặt mày nhìn một ống kim đâm ghim vào bắp chân, thì ra nơi nam chính ngã xuống có một ống kim bị đánh rơi lăn đến góc tường. Giơ tay tát mạnh vào mặt tên quản giáo đầu heo, cô âm tàn nói.

“Còn không cút hết.”

Hà Tĩnh đạp cửa phòng khép lại, ánh mắt táo bạo nhìn Mục Doãn Lâm. Nữ chính cô đã dâng đến miệng hắn, lại không lo hưởng thụ, muốn kéo cô vào.

Được thôi.

Đưa tay gõ xỉu nữ chính, Hà Tĩnh khoanh tay đối diện với thanh niên, hai bên phòng bị nhìn nhau, trong người càng lúc càng nóng. Mồ hôi bắt đầu lăn dài trên trán, nơi nào đó phản ứng khiến ánh mắt lạnh lùng của Mục Doãn Lâm trợn to, sau đó không thể tin được nhìn nữ nhân trước mắt.

“Đúng rồi. Cảm giác rất khó chịu đúng không? Muốn lắm đúng không?”

Dựa vào thành tường lạnh lẽo, Hà Tĩnh cười đến mị hoặc, bàn tay từ từ cởi từng cúc áo, lộ rõ cảnh xuân bên trong. Cô cũng không nghĩ đến chuyện làm gì với hắn, nhưng khiến nam chính khinh thường ghê tởm cô bị ám ảnh tâm lý cũng tốt. Thế là hai người chán ghét nhau, một bên đùa cợt cởi bỏ quần áo, ngồi xuống giường lớn thoải mái rên rỉ tự mình thủ dâm, ngón tay cô dùng sức trạc vào hoa huy*t, giải bớt phần nào khó chịu. Ánh mắt lại khiêu khích nhìn Mục Doãn Lâm thô nặng thở dốc, đã sớm quay lưng lại khi cô cởi bỏ áo lót. Hắn có thể không nhìn, nhưng bên tai lại càng rõ ràng giọng rên rỉ tiêu hồn của cô.

Gân xanh cũng nổi lên hết, hắn càng khó chịu, Hà Tĩnh càng sung sướng rên rỉ, động tác thủ dâm cũng nhanh hơn, tiếng “nhóp nhép” giống như ma chú vây quanh trong đầu hắn. Hít một hơi thật sâu, Mục Doãn Lâm khép chân, đưa tay đặt lên đầu gối đả tọa, trong đầu mặc niệm những gì sư phụ truyền dạy. Tiếng rên rỉ bắt đầu xa dần, tinh thần của hắn càng thêm tập trung.

Hà Tĩnh cười cong môi thở ra một luồng hơi nóng, càng tránh né, cô càng muốn khiêu chiến. Hà Tĩnh từng bước đi lại, nghe tiếng bước chân, thanh niên mở bừng mắt, thấy hết toàn bộ thân hình không một mảnh vải che thân của cô. Trên mặt vốn hạ nhiệt lại giống như núi lửa bị đè nén mà gấp trăm lần phun trào, cả người Mục Doãn Lâm đỏ như tôm luộc, cắn răng phun ra hai chữ.

“Vô sĩ.”

Hà Tĩnh cười càng thêm phong tình, cô cúi người, gương mặt gần sát với Mục Doãn Lâm.

“Vô sĩ sao? Tôi không những vô sĩ, tôi còn... không biết xấu hổ. Ha~”

Dứt lời, Hà Tĩnh ra tay trấn trụ hai tay của hắn, “cạch cạch” tiếng hai tay bị tra vào còng vang lên. Mục Doãn Lâm bị khống chế hai tay, tức khắc dùng chân đấu đá với cô, nhưng ngươi tới ta đi, càng va chạm, dục vọng càng khó chế trụ, hắn không ngoài ý muốn bị Hà Tĩnh chế trụ, bị đè xuống giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.