Các cô gái đi tìm nơi vệ sinh cách đây cũng không xa, sở dĩ vì lâu quay lại là do mọi người nhìn thấy ở phía xa xa thấp thoáng sau tán lá xanh bóng dáng của một ngôi đền thờ xa xưa. Cả đám nữ sinh chụm đầu ghé tai đưa mắt nhìn xa xa, thật sự muốn đi đến đó nhìn xem một chút. Đám nam sinh tìm tới, các cô lập tức như thấy chủ tâm cốt, nhao nhao đưa tay chỉ.
Nam sinh cũng thuận theo nhìn về phía đó. Xác thực xa xa thấp thoáng bóng dáng một đền thờ, tuy chỉ nhìn thấy một góc mái đền, nhưng kiến trúc xa xưa kì lạ lại hấp dẫn bọn họ vô cùng. Nam sinh có người có ý động, có người lại lí trí nói.
“Nhìn từ đây có vẻ gần, nhưng đường núi khó đi, nơi đó chắc chắn nằm bên trong khu vực cấm. Chúng ta không có hướng dẫn viên, mạo muội đi vào rất dễ dàng gặp phải nguy hiểm.”
Mấy nam sinh và nữ sinh đều gật đầu. Nhưng kiến trúc ngôi đền thờ xa xa lại khiến họ cảm thấy như bị mê hoặc. Có nữ sinh nói.
“Hay là mai chúng ta nhờ hướng dẫn viên dẫn vào xem. Lại mang theo đồ bảo hiểm. Chúng ta chỉ đi nhìn đền thờ một lát, chắc cũng không quá xui xẻo gặp phải thú dữ.”
Mọi người cũng thật sự tò mò, thôn trưởng cũng chưa từng nhắc đến trong núi có đền thờ gì. Bọn họ dự định đi trở về thôn, hỏi trưởng thôn xem trên đó là đền thờ của ai. Nam thanh niên đưa lại ba lô cho các cô gái.
“Sao lại dư một cái ba lô?”
Nam thanh niên giơ ba lô lên, sau đó có nữ sinh kêu lên.
“Là ba lô của Sơ Khinh.”
Mọi người lập tức theo bản năng nhìn xung quanh, quả thật không thấy bóng dáng của cô đâu.
“Có khi nào Sơ Khinh còn đang đi vệ sinh?”
Một nữ sinh nhìn về bụi rậm. Khi nãy cô nhớ mình đi xong thì đến lượt Sơ Khinh.
Một nữ sinh khác lập tức nói.
“Sơ Khinh đi xong rồi. Khi nãy tiểu Khinh còn đứng bên người mình nhìn về phía đền thờ mà.”
Nhắc đến đền thờ, mọi người lập tức chau mày nghĩ đến một khả năng.
“Có khi nào Sơ Khinh đã đi lên đó?”
“Sơ Khinh không mang theo thứ gì trên người, làm sao bỏ lại chúng ta một mình đi lên đó?”
“Cũng có thể là Sơ Khinh đi dạo xung quanh. Chúng ta chia ra ba nhóm kêu gọi tiểu Khinh xem. Nếu năm phút sau còn không thấy. Chúng ta lập tức xuống núi. Kêu hướng dẫn viên dẫn chúng ta lên đền thờ tìm thử xem. Đã một giờ chiều rồi. Chúng ta tranh thủ.”
“Tốt.”
Mọi người lập tức tách ra ba phương hướng kêu gọi. Tiếng gọi Sơ Khinh thấp thoáng truyền đi khắp nơi.
Mà Sơ Khinh, lúc này cô đang đi rất nhanh lên núi, đường núi gồ ghề cao thấp, cây cối đan xen, vậy mà bóng dáng cô vẫn đi rất nhanh, rất vững, giống như đi trên đất bằng vậy.