Cả buổi trưa hôm ấy, hắn không biết phát tiết không biết bao nhiêu lần vào trong người cô bé, nơi nó bị va chạm đến sưng tấy. Cơn men diệu xuống, hắn cũng hấp lại lương tri, nhưng làm cũng đã làm, hắn chỉ có thể ôn hoà nhỏ giọng lừa dối cô bé tiếp.
“Em không được nói cho ai biết chuyện này. Nếu người khác biết em lén lút chơi trò người lớn. Họ sẽ chán ghét em, không ai chơi với em nữa...”
Cô bé ngây thơ lập tức sợ hãi, hai tay nhỏ bám víu lấy hắn, lắc đầu nguầy nguậy. Hắn lập ôm cô bé vào lòng, nhớ đến trong vali còn có bịch kẹo, hắn lấy ra đút cho cô bé. Nhìn cái miệng nhỏ nhắn ngoan ngoãn ngậm kẹo, hắn lại có chút dục vọng, nhưng hắn biết nơi đó của cô bé cần phải nghỉ ngơi vài ngày. Cho nên hắn càng thêm nhẹ giọng chiều chuộng, đi ra ngoài mua thuốc trở về, hắn nói cô bé vén váy lên, chỉ dẫn cô bé tự mình dùng tay bôi thuốc vào chỗ ấy.
Cô bé nhỏ không chút phòng bị nghe theo, thế là hắn được chứng kiến cảnh cô bé một tay banh hai mép thịt hồng sưng đỏ ra, một tay dính đầy thuốc trắng đục đưa vào trong quấy quấy. Cô bé cảm thấy đau đớn, nước mắt ừng ực ủy khuất nhìn hắn, giọng nói ri rí khàn khàn.
“Đau quá anh ơi...”
Hắn lập tức xoa đầu cô bé, dịu dàng nói.
“Để anh thổi cho em bớt đau.”
Cô bé đỏ hồng mắt gật gật đầu. Dưới cái nhìn tin tưởng của cô bé, hắn cúi đầu xuống, thổi nhè nhẹ, bàn tay còn nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng bé nhỏ ấy.
“Nhột quá anh ơi.” Cô bé muốn khép chân lại, hắn cũng thuận theo hôn nhẹ một cái lên mu thịt trắng mũm mĩm.
“Tiểu tao hóa không đau nhé.”
Cô bé đưa tay che lại nơi bị hôn, đỏ mặt nói.
“Sao anh lại hôn nơi đó.”
Hắn tỏ vẻ đương nhiên, muốn truyền đạt ý nghĩ chuyện này rất bình thường cho cô bé.
“Anh thích nó nên hôn thôi. Sau này anh muốn, em phải cho vặt ra cho anh hôn biết không.”
Cô bé vẫn có chút xoắn xuýt.
“Nhưng mà...”
Hắn giả vờ lạnh mặt đứng dậy.
“Em không cho anh hôn thì thôi. Anh không chơi với em nữa.”
Cô bé tuy mới gặp hắn, nhưng lại có vẻ rất thích hắn, hắn không ngại lợi dụng điểm này để mưu đồ xấu xa với cô bé.
“Anh ơi...em...cho anh hôn. Anh đừng không chơi với em.” Cô bé đúng là con nít, nói động đến chỗ sợ lập tức nước mắt ngắn dài. Hắn lập tức được một tấc tiến thêm một thước.
“Sau này anh nói cái gì, em cũng phải ngoan ngoãn làm theo. Như vậy mới là đứa trẻ tốt, anh mới thương em.”
Cô bé đưa hai tay víu lấy áo hắn, đỏ hồng mắt gật gật đầu.
Lúc này hắn mới cười, bế cô bé ra phòng, mở video phim hoạt hình cho cô bé xem. Bản thân cầm khăn lau, xóa sạch các vết tích.
Đến chiều thằng bạn tan ca trở về, nó không hề phát giác rủ hắn cùng đi ăn với hai anh em nó.
Tuy rằng đã uy hiếp dụ dỗ cô bé không được nói ra, nhưng mấy ngày trôi qua hắn đều lo lắng cô bé sẽ nói cho cha mẹ. Đôi lúc hắn sẽ hối hận mình quá xúc động, nhưng chuyện đã lỡ, hắn chỉ cố gắng đi tìm việc làm, ngăn chặn mấy suy nghĩ loạn thất bát tao.
Hôm nay, gói mì cuối cùng trong nnhà cũng hết, hắn chỉ có thể thay quần dài, mang đôi giày, khóa cửa đi bộ ra siêu thị mini gần nhà. Tay xách nách mang trở lại, trước cửa nhà liền có thêm một người.
Cô bé nhìn thấy hắn, vừa mừng vừa ngại ngùng nói.
“Anh ơi...”
Hắn cũng nở nụ cười đáp lại.
“Em chờ lâu chưa?”
Cô bé thấy hắn cười, lập tức vui vẻ chạy tới nắm lấy vạt áo thun của hắn, âm thanh cũng nhảy nhót như chủ nhân.
“Em mới tới thôi.”
Hắn thả đồ xuống đất, một tay xoa xoa đầu cô bé, một tay cầm chìa khóa ra mở cửa. Cả hai vào nhà, cô bé nhanh nhẹn bê thùng mì vào giúp hắn, cất đồ xong xuôi. Hắn rót cho mình cốc nước, uống cạn rồi quay đầu hỏi cô bé.
“Em muốn uống nước gì?”
Cô bé mở cửa tủ lạnh ra, chỉ vào chai nước có vẻ ngoài đỏ đỏ.
“Em uống cái này.”
Hắn đưa mắt nhìn. Là bia trái cây, nồng độ cồn cũng không cao, chắc cô bé uống không vấn đề. Hắn cầm lấy, khui nắp, đưa cho cô bé.
“Em ra ngoài ghế ngồi uống. Anh đi nấu mì.”
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, tung tăng đi ra ngoài ghế, hai chân khoanh vòng, hai tay nâng chai uống một hớp rồi một hớp.