Dạ Minh Hiên từ chối cho ý kiến.
“Hừ, Bệ hạ thực sự rất thiên vị.”
Lúc này hoàng hậu hoàn toàn không còn giữ được sự trấn định như trước, ngữ điệu bén nhọn cùng phản kháng cao độ:
“Chỉ sợ trừ bỏ Thất hoàng tử ra thì các hoàng tử, công chúa còn lại, bệ hạ
chắc chưa từng đặt trong lòng. À không, phải nói là tất cả mọi người còn lại, Bệ hạ cũng chẳng thèm quan tâm, ha ha ha….. Bệ hạ có biết đây là ý gì không?”
Hoàng hậu càng nói càng điên cuồng, cuối cùng chỉ có không ngừng cuồng tếu:
“Ha ha ha …. chỉ có một người tồn tại trong tim, bệ hạ có biết đó là ý gì không….?”
Sắc mặt Dạ Minh Hiên tái xanh, vội vàng tuyên triệu thị vệ:
“Người tới, đem hoàng hậu dẫn đi, nhốt vào thiên lao.”
Lí Cách đứng cạnh bên thở dài, xoay người cáo lui, ly khai Ngự thư phòng.
Vừ ra khỏi Ngự thư phòng, Lí cách đuổi theo bị người đang bị áp giải đến
thiên lao. Nhìn thấy vị nữ nhân đã từng cao ngạo không ai bì nỗi ấy,
hiện tại lâm vào tình trạng này, không khỏi cảm khái vạn phần, nên mở
miệng nói:
“Hoàng hậu nương nương, khuyển tử Lí Khê cùng Dạ
Khương công chúa tuổi nhỏ vô tư nhưng tình cảm thâm hậu, thần nguyện cam đoan với hoàng hậu, ngày sau Lí Khê nhất định không phụ Dạ Khương công
chúa!”
Hoàng hậu điên cuồng cười to, một chút cũng chưa từng để ý tới lời nói thành khẩn của Lí Cách, từng bước không ngừng đi theo thị
vệ rời đi, hướng thẳng thiên lao.
Ba ngày sau, hoàng hậu bị nhốt trong thiên lao, được ban thưởng chẩm tửu ( rượu độc), tạ thế quy thiên.
Những cung nữ thái giám tham gia hạ độc, thái y âm thầm cung cấp phối phương
chế tạo “Thất Nhật Tán”, thị vệ, gia tộc hoàng hậu…… nhất thời người bị
liên lụy vô số kể. Hậu cung cùng triều đình ai ai cũng cảm thấy bất an……
Chỉ có Thục quý phi nghe tin tức ấy, hừ lạnh một tiếng:
“Thật sự là nữ nhân ngu ngốc.”
Ngự thư phòng
“Chỉ đặt một người trong tim mình, Bệ hạ có biết đó ý nghĩa gì không…..?”
Dạ Minh Hiên ngồi một mình trong Ngự thư phòng, lật lật tấu chương trước
mặt, trằn trọc suy tư , một chữ đều không đọc được. Trong đầu không
ngừng hồi tưởng lời chất vấn điên cuồng kia của hoàng hậu~~
Vấn đề này khơi mào tầng tầng cấm kị chôn dấu sâu nhất trong tâm ~ càng không ngừng đánh sâu vào Dạ Minh Hiên ~~~~
Rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Bé kia phấn điêu ngọc mài, hài tử từ nhỏ được chính mình ôm vào trong ngực dần dần lớn lên, bé kia luôn dùng thanh âm ngọt ngào, mềm mại gọi mình
là “Phụ hoàng”, rốt cuộc có ý nghĩa hàm xúc như thế nào với mình chứ?
Diên nhi là hài tử trẫm thương yêu nhất.
Chỉ có như vậy thôi sao?
Nếu chỉ có như vậy, vì cái gì khi biết Diên nhi có thể gặp nguy hiểm, trong lòng lại dâng tên nỗi sợ hải vô danh?
Nếu chỉ có như vậy, vì cái gì khi Tử Kinh nhắc đến người trong định mệnh, lại nhớ đến gương mặt nhỏ nhắn của Diên nhi?
Nếu chỉ có như vậy, vì cái gì một lần rồi lại một lần lưu luyến hương vị
ngọt ngào trên bờ môi của bé, tựa như độc dược gây nghiện?
Diên nhi chính là hài tử của trẫm, một thanh âm sâu tận đáy lòng lặng lẽ vang lên ~~~~
Nhưng mà linh hồn Diên nhi không thể xem như là hài tử của trẫm, thanh âm người nào đó phản bác vang vọng~~
Nhìn trên ánh nến lập lòe trên bàn, gương mặt Hiên đế vĩ đại dần dần thư
giãn: đến mức này, trẫm còn có thể không biết ý nghĩa của Diên nhi đối
với bản thân là gì sao?
Sau khi minh xác tâm tư mình, Dạ Minh
Hiên hân hoan hồi Dạ Long điện. Vừa vào đã nhìn thấy bảo bối của mình
đang cùng Tiểu Linh chơi đùa bất diệc nhạc hồ. Tiểu Linh làm một cái
đuôi bằng lửa thật dài, bay tới bay lui khắp nơi trong phòng, tựa như
lưu tinh (sao băng….0_0!!..rãnh dã man)xẹt qua xẹt lại, trong miệng còn
không ngừng kể lể:
“Nhớ năm xưa, lúc bổn đại gia tung hoành Thần tộc…. loại tiểu xiếc này…..”
Đi qua, ôm lấy bé đang ha ha cười kia, không chút do dự hôn xuống, nhìn
thấy bộ dáng đáng yêu của hài tử bảo bối ngoan ngoãn để cho mình hôn,
mặc kệ viên linh châu bên cạnh đang rống to:
“Ai nha, ngượng ngùng quá a… bổn đại gia thẹn thùng quá nà….”
(Quỳnh: kỳ đà cản mũi….vô hình=)))
Dạ Minh Hiên ôn nhu nhưng không kém phần kiên định ôm Dạ Diên nói:
“Diên nhi, Phụ hoàng chờ ngươi chậm rãi lớn lên.”