Nửa năm sau, Tử Kinh đơn độc từ Thánh sơn về tới thủ đô Kì quốc.
Dạ Diên nằm trong lòng Dạ Minh Hiên, mắt to lóe lóe tinh quang, quan sát
Tử Kinh, người mà hắn rất lâu không gặp. Sự tự tin tràn đầy trước khi ly khai thủ đô dường như đã mất hết, nhìn như thế nào cũng chỉ cảm nhận
mệt mỏi lan tràn. Một chuyến đi đến Thánh sơn, tựa hồ khiến sự kiên
định, chấp nhất của Tử Kinh bị cái gì đó đả kích, trở nên không thể
gượng dậy, đứng lên được nữa.
Trong Ngự thư phòng, Tử Kinh phong trần mệt mỏi bắt đầu kể lại những việc đã trải qua trong chuyến Thánh sơn chi lữ.
Sau khi rời đi thủ đô, Tử Kinh cùng một vài thị vệ do Dạ Minh Hiên phái
theo bảo vệ nàng, một đường thuận lợi đến được chân núi Thánh sơn. Chân
núi Thánh sơn bốn mùa xuân sắc, phong cảnh tú lệ. Mỹ Lệ hà bắt nguồn từ
Thánh sơn tĩnh lặng xuôi dòng chảy qua chân núi xuống tới bình nguyên.
Hai bên bờ sông phủ đầy hoa cỏ. Đây là địa phương cuối cùng của Vân Sơ
đại lục nên chỉ có số ít cư dân tụ tập sinh hoạt trong một tiểu thôn.
Nơi này không nhiễm màu phân tranh phức tạp của đại lục, cũng không có
bao nhiêu người ghé qua. Cả bình nguyên thủy chung một mảnh yên bình.
Tử Kinh rõ ràng hồi tưởng, khi tới được một tiểu trấn dưới chân núi thì đã tròn một tháng một ngày. Nàng cùng mấy thị vệ ở nhờ một nhà nông hộ
trong tiểu trấn, tính toán ngày hôm sau lập tức lên núi tìm kiếm tung
tích Thánh tộc nhân.
Buổi tối, Tử Kinh cùng lão nhân ngồi trong viện hàn huyên. Lão nhân gia mở miệng hỏi:
“Cô nương, đến trấn nhỏ của chúng ta là vì chuyện gì a?”
“Tiểu nữ tử muốn đi Thánh sơn.”
“Tiểu cô nương, Thánh sơn hiện tại có thể không đi được a. Núi kia hiện tại
rất tà môn. Người đi lên đó khi trở về đều trở nên cuồng dại.”
Vẻ mặt lão nhân gia vừa hoảng sợ vừa ra sức khuyên nhủ Tử Kinh không cần tùy tiện lên Thánh sơn.
“Cuồng dại sao?”
“Đúng vậy, mới trước kia, người đi lên núi sau khi trở về thần trí đều mơ hồ. Ai, đại hài tử của Vương gia* ở trấn trên thực tội nghiệp, hai ngày
trước không nghe phụ mẫu khuyên bảo, một thân một mình leo lên núi, nói
muốn đi thám hiểm, kết quả sau khi từ trên núi trở về, hảo hài tử trở
nên ngây dại….”
(Quỳnh: Vương gia ở đây là nhà của dòng họ Vương, không phải hoàng thân quốc thích nha…các nàng đừng hiểu lầm)
“Tại sao lại như vậy?”
“Ai, ai mà biết? Tội nghiệt a, tội nghiệt a….”
Lão nhân gia thở dài, từ tốn trở về phòng.
Tử Kinh cũng không nghe lão nhân khuyên can. Ngày hôm sau khăng khăng muốn thượng sơn, mấy thị vệ ngại mệnh lệnh của Dạ Minh Hiên đành phải cùng
Tử Kinh lên đường. Thời điểm rời đi tiểu trấn, đoàn người đi ngang qua
nhà họ Vương trấn trên. Tử Kinh thấy một thanh niên tuấn tú đang ngơ
ngác ngồi trong viện, bộ dạng ngu dại, nhìn chằm chằm hoa cỏ trên mặt
đất không ngừng ngây ngô cười, miệng còn thì thào lẩm bẩm. Nữ tử bên
cạnh thanh niên hình như là mẫu thân của hắn, nàng đang không ngừng lau
lệ….. Tử Kinh thở dài, vẫn như cũ, không một lên quay đầu, nhắm thẳng
Thánh sơn mà đi.
Thực vật dưới chân núi Thánh sơn luôn tươi tốt,
nhưng càng lên cao, thực vật càng thưa thớt. Đi tới giữa sườn núi, Tử
Kinh thực ngạc nhiên phát hiện, chung quanh chỉ còn lại độc nhất một
loại cây cỏ kỳ quái. Nhan sắc của chúng không phải là màu xanh biếc nhu
thực vật bình thường, mà là màu đỏ thập phần đẹp đẻ. Chiếm cứ một tảng
lớn trên mảnh đất trống, phong nhẹ nhàng lướt, chúng rung động tựa hồng
triều lăn tăng gợn. Làm người nhìn đến liền nhịn không được trầm mê
trong đó. Tử Kinh nhìn hồng hải trước mắt, dường như thấy được Vũ ca ca
đứng trong bụi cỏ, mỉm cười nhìn chính mình. Tử Kinh thấy vậy, kìm lòng
không được nhẹ nhàng cất bước, tiến vào trong bụi cỏ. Rồi sau đó, một
trận cháy bỏng thiêu đốt từ bắp chân truyền đến. Đau tỉnh Tử Kinh. Tử
Kinh thấy đùi của mình vùa tiếp xúc hồng thụ thảo liền để dấu vết tựa
như bị phỏng. Trong lòng cả kinh. Bản thân tuy rằng có định hồn châu trụ hồn, không hề e ngại tiếp xúc ánh mặt trời. Nhưng mình vẫn không phải
là nhân loại mà chỉ là ” hồn phách”, là “Oán linh”, một loại hắc ám sinh vật. Từ trước đến nay hắc ám luôn tương khắc với quang minh. Loại thụ
thảo này chỉ cần nhẹ nhàng đụng chạm lại có thể tổn thương làn da của
mình. Như vậy chúng thất sự ẩn chứa ẩn chứa quang minh lực lượng không
thể khinh thường.
Tử Kinh định thần quan sát chung quanh. Nàng
thấy mấy tên thị vệ đều đi vào bụi cỏ, trên mặt lộ ra biểu tình say mê.
Vẻ mặt kia tựa hồ như đang hưởng thụ sự tình tốt đẹp nhất trên thế giới. Tử Kinh kinh hãi, vội vàng muốn kéo mấy thị vệ kia trở lại, đáng tiếc
bản thân căn bản không vào bụi cỏ kia được. Dự định phóng hắc ám oán
linh hủy diệt bụi cỏ. Nhưng mà hồng thụ thảo lại quá nhiều, dựa vào năng lực bản thân căn bản không thể tiêu diệt hết được. Tử Kinh đứng nơi sơn đạo, trơ mắt nhìn mấy vị thị vệ càng ngày càng đi sâu vào bụi cỏ. Đi
đến một chỗ sâu trong bụi cỏ, thị vệ đột nhiên ngừng lại, chậm rãi phiêu lượng giữa không trung, tựa như có rất nhiều lực hấp dẫn vô hình nào đó hấp thu thần thức của thị vệ. Vẻ mặt cùng biểu tình của mấy vị thị vệ
từ say mê biến thành đờ đẫn, cuối cùng, hoàn toàn trở nên ngu dại. Dường như đã được hấp thụ no nê, hồng thụ thảo lay động, thị vệ đứng trở về
mặt đất, lại ngơ ngác tiêu sái rời khỏi bụi cỏ, vẻ mặt giống như đại hài tử nhà họ Vương ở tiểu trấn, đều ngốc hoàn ngốc.
Tử Kinh kết hợp tất cả sự tình mình thấy, nhất thời hiểu được sự lợi hại của hồng thụ
thảo này. Loại hồng thụ thảo kia khơi gợi khát vọng chôn giấu trong nội
tâm của con người, khiến người đó hãm sâu vào, rồi hút lấy thần thức của những người đó. Thế nhưng, Tử Kinh vẫn không rõ, vì cái gì hồng thụ
thảo có lực lượng cường đại quang minh lại làm chuyện tà ác như vậy?
Không kịp nghĩ nhiều, Tử Kinh dẫn mấy vị thị vệ đã ngây dại trở về tiểu trấn
dưới chân núi. Nhìn thấy mấy vị thị vệ luôn thập phần chiếu cố mình suốt chuyến hành trình, giờ biến thành bộ dáng thần trí bất phân, trong lòng Tử Kinh trận trận khổ sở. Lão ông thở dài ai thán, một lần nữa nghênh
đón đoàn người của Tử Kinh.
Buổi tối, Tử Kinh cùng lão ông ngồi trong viện tử ngày hôm từng ngồi. Lão nhân gia lại hỏi:
“Cô nương, đến tiểu trấn nhỏ của chúng ta là vì chuyện gì a?”
“Tiểu nữ tử định đi Thánh sơn.”
Tuy rằng cảm thấy kỳ quái vì sao lão nhân lại truy vấn chuyện đã từng hỏi
qua. Nhưng nghĩ trí nhớ lão nhân gia có thể không tốt, Tử Kinh cũng
không lưu ý nữa.
“Tiểu cô nương, Thánh sơn hiện tại có thể không
đi được a. Núi kia hiện tại rất tà môn. Người đi lên đó khi trở về đều
trở nên cuồng dại.”
Lão nhân vẻ mặt hoảng sợ khuyên can Tử Kinh.
Tử Kinh trợn mắt, há hốc mồm, nghe câu trả lời tường tự ngày hôm qua.
“Cuồng dại sao?”
Giống như đã bị khống chế, Tử Kinh cũng hỏi y chang vấn đề của ngày hôm qua.
“Đúng vậy, mới trước kia, người đi lên núi sau khi trở về thần trí đều mơ hồ. Ai, đại hài tử của Vương gia ở trấn trên thực tội nghiệp, hai ngày
trước không nghe phụ mẫu khuyên bảo, một thân một mình leo lên núi, nói
muốn đi thám hiểm, kết quả sau khi từ trên núi trở về, hảo hài tử trở
nên ngây dại….”
“Tại sao lại như vậy?”
Thanh âm Tử Kinh run rẩy không ngừng.
“Ai, ai mà biết? Tội nghiệt a, tội nghiệt a….”
lão nhân thở dài, lửng thững trở về phòng.
Tử Kinh nhìn hình ảnh lão nhân gia tiến vào nhà, trong lòng dâng lên một
tầng sợ hãi khác. Trong lúc vô tình quay đầu nhìn lại, không ngờ nhìn
thấy vầng trăng tròn vẫn như cũ ngự trị trên bầu trời