Dạ Diên

Chương 5: Chương 5




Sau hai tháng bận rộn , lễ mừng sinh nhật cũng là lễ kỷ niệm mười năm tại vị của Hiên đế chính thức bắt đầu.

Sáng sớm , ánh nắng mặt trời xuyên qua màn cửa sổ, chiếu vào Long sàng hoa mỹ, tinh xảo. Dạ Minh Hiên chậm rãi mở mắt, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận của tiểu bảo bối. Lông mi thật dài theo hơi thở nhè nhẹ run , đôi chân nho nhỏ, tròn tròn lộ ra trên giường( o^_^o …chết người nha). Nhìn thấy tiểu bảo bối đáng yêu đang say giấc, trong tâm Dạ Minh Hiên giống như ánh mặt trời, vô cùng ấm áp a. Đứa nhỏ đáng yêu này chính là lễ vật tối trân quý trời ban cho ta nha.

(=_= giờ mới biết a….)

Nhìn một hồi, Vương công công ở sau lưng sốt ruột nhắc nhở, Dạ Minh Hiên mới lưu luyến đứng dậy, miễn cưỡng đi dự lễ mừng sinh nhật của chính mình.

Dạ Minh Hiên, trước cùng quần thần và thành viên hoàng thất đi đến Thái miếu bái tế thiên địa tổ tiên, vì dân vì nước mà cầu phúc. Sau trở về Hoàng cung, tiếp kiến sứ thần các nước lân bang.

Dạ Minh Hiên cao cao tại thượng ngồi trên Long ỷ. Văn võ bá quan Kỳ quốc trụ ở hai bên. Sứ thần các nước ngồi bên cạnh Thiên điện, chờ thông truyền. Khi nhận được thông truyền, sứ giả từng nước sẽ vào đại điện tiếp kiến Kỳ quốc đế, dâng lên cống vật của Quốc gia mình.

Sứ giả các nước theo trình tự, một người nối tiếp một người dâng tặng lễ vật xong liền rời khỏi. Lễ vật của các nước đều là bỏ nhiều công sức tìm kiếm a. Không là kì trân dị bảo thì cũng là khuynh quốc khuynh thành. Cho nên có thể nhận thấy địa vị của Kỳ quốc hiện nay như thế nào nha.

“Truyền Sứ giả Thanh quốc thương điện.” Chất giọng vang vọng của Vương công công phát huy tối đa trên Đại điện.

Kỳ lạ ở chỗ là không thấy bóng ai tiến vào.

“Truyền Sứ giả Thanh quốc thương điện.”, Vương công công một lần nữa truyền lệnh.

Một lần nữa vẫn không thấy bóng người

Đại thần bên dưới mắt đối mắt nhìn nhau nghi hoặc. Dạ Minh Hiên cũng không khỏi khẽ nhíu mày .

Vân sơ đại lục, tam quốc giữ thế chân vạc là Diên quốc, Thanh quốc cùng Kỳ quốc. Các tiểu quốc còn lại chỉ dựa vào thế lực của ba nước. Mấy trăm năm nay, ba nước kiềm giữ lẫn nhau, hình thành địa thế cân bằng. Tới khi Dạ Minh Hiên lên ngôi, Kỳ quốc mới tỏ rõ xu thế cao hơn hai nước còn lại một bậc. Quan hệ các nước rơi vào thời kì mẫn cảm.

Ngay thời điểm như vậy, Thanh quốc lai hành động như thế…….

Nhất thời, Đại điện một mảng yên tĩnh. Vương công công lau lau mồ hôi lạnh trên đầu, đứng kế băng hàn Dạ Minh Hiên , gắng giọng hô to ( o-0 hồi nãy chưa đủ lớn sao ) :

“ Tuyên-Thanh-quốc…….”

Lời còn chưa dứt, đã thấy một thân ảnh nho nhỏ tiêu sái tiến vào đại điện. Thanh âm non nớt vang lên :

“Ồn chết được, mọi người ở Kỳ quốc lớn giọng vậy sao?”

Tất cả mọi người hai mắt mở to nhìn tiểu hài tử nói năng lỗ mãn đứng giữa Đại điện . Chỉ là hắn thoạt nhìn khoản sáu, bảy tuổi, trên người mặc thanh cẩm y của Thanh quốc hoàng triều, trang sức trên người tùy tiện cũng thấy giá trị không nhỏ a. Thân thể nhỏ bé nhưng toát ra khí thế Hoàng tộc tôn quý, trước ánh nhìn thiên hạ cũng tự tại, tiêu sái a. Trên mặt còn lộ vẻ mặt cẩn thận đánh giá xung quanh, có thể nhận ra ai là Hiên đế nha .

(=-=! Ngồi một đống trước mặt , nhắm con mắt cũng biết Hiên đế là ai mà…)

Mọi người cẩn thận dò xét tiểu oa tử, nghĩ đến lời đồn xuất phát từ Thanh quốc, liền lập tức hiểu rõ thân phận của tiểu oa kia.

Tả thừa tướng Lý Cách tiến lên trước một bước , hành lễ nói:

“ Tứ điện hạ Thanh quốc, nơi này không thích hợp để điện hạ vui đùa. Hạ thần sẽ cử người đưa Điện hạ trở về Sứ quán. Sau thỉnh sứ thần Thanh quốc thương điện . Tiểu điện hạ, người nghĩ sao ?”

“Ta chính là sứ giả.”

“Tiểu điện hạ ,lời này không thể…đem ra nói đùa a.”

“Ta nói, ta chính là sứ giả, ngươi lớn như vậy nhìn cũng không tệ, như thế nào tính tình lại phiền phức!!!”

“Tiểu điện hạ, Đại điện không phải là chỗ vui đùa .”

“Tiểu điện hạ, không bằng để ta….”

Nhìn thấy thái độ cường liệt của Tiểu hoàng tử, bá quan văn võ chung quanh không giữ được lễ nghi, tiến đến khuyên nhũ. Tiểu hoàng tử Thanh quốc cảm thấy phiền càng phiền hơn, nhất nhất giữ thái độ. Lời nói sắc bén làm các đại thần muốn khuyên cũng không còn đạo lý nào để khuyên a.

Ngồi trên Long ỷ, Dạ Minh Hiên không nói một lời, thần tình như đang chờ đợi ai đó sẽ đến.

Quả nhiên, khi Tô Kì Chi lộ dáng vẻ không chịu đựng được nữa, một người thân mặc thanh cẩm y đồng dạng bước vào Đại điện. Tô Kì nhìn thấy người tới, mắt sáng ngời ngời, hoan hỉ chạy tới, nhào vào lòng ngực người vừa tới. Vẻ kiêu ngạo nhường chổ cho sự ôn nhu, thanh âm mềm mại cất tiếng :

“Phụ hoàng….”

Mọi người vội ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt một lần nữa thể hiện sự ngạc nhiên. Ra là Thanh quốc Hoàng đế Tô Huyền đến a.

Tuy rằng thực lực hiện nay của Kỳ quốc hơn hẳn hai nước còn lại, nhưng bề ngoài địa vị ba nước là ngang nhau. Lễ mừng lần này quy mô tuy không nhỏ nhưng cũng không nhất thiết Thanh quốc Hoàng đế phải ngự giá thân chinh. Chẳng phải xem nơi nay như sân khấu trình diễn sao?

Nhìn cách Tô Huyền ôm tiểu oa nhi, có thể chứng thực một điều , lời đồn Thanh đế Tô huyền rất sủng ái Tứ hoàng tử Tô Kì Chi là thật nha.

(-_-||| sở thích của các ông bố đó mòa….)

Tô Huyền nhẹ nhàng xoa tiểu não túi ( là cái đầu nhỏ á…^^~),cười nói :

“Không phải nói làm sứ giả sao? Không dâng lễ vật ? Còn muốn cùng mọi người làm ồn sao?”

Tô Kì Chi gãi gãi tiểu não túi ,thanh âm buồn bực , hờn dỗi đáp :

“Phụ hoàng, bọn họ không tin Kì Chi là sứ giả a.”

“Ha hả” Tô Huyền tếu phi tếu nhìn quần thần xung quanh nói:

“Ai nói Kì Chi của Trẫm không phải là sứ thần chứ , Kì nhanh nhanh đem lễ vật hiến cho cửu cửu Hiên đế đi.”

(Cửu cửu = cậu—-> anh(em trai ) của mẹ…:”>)

Tô Kì Chi nhu thuận gật đầu , từ trong lòng ngực Tô Huyền leo xuống , kiêu ngạo liếc nhìn quần thần . Đi đến trước mặt Hiên đế thụ lễ, dâng lên một hộp gỗ nho nhỏ , mộc mạc .

Mọi người nghi hoặc nhìn hộp gỗ, không biết bên trong là bảo bối gì nha. Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người , Tô Huyền giải thích :

“ Trong này là một hạt châu do Quốc sư nước ta trong lúc ngao du Vân sơ đại lục , nơi chân núi Thánh sơn phát hiện ra . Sau khi Quốc sư nước ta xem xét qua, đưa ra kết luận hạt châu này là bảo vật của Thần tộc cổ đại lưu lại. Kì Chi lần này đưa đến là muốn dâng lên tặng cho Hiên đế cửu cửu làm quà sinh nhật .”

Mọi người khi ấy mới bừng tỉnh đãi ngộ .Thần tộc ở Vân sơ đại lục mất tích từ lâu. Sự việc tới nay cũng chỉ lưu lại như một truyền thuyết. Nếu thật đây là bảo vật của Thần tộc, hạt châu này có thể nói là vật phi thường trân quý nha.

Sau khi Vương công công nhận lấy lễ vật, Hiên đế cười nói với Tô Huyền :

“ Đứa nhỏ Kì Chi này lớn lên thật giống Đại hoàng tỷ a, ngay cả tính tình cũng thật giống.”

Tô Huyền cũng cười đáp trả:

“ Kì Chi từ nhỏ đã được Trẫm nuông chìu, mong Hiên đế chớ trách phạt a ”

“ Sao có thể chứ, Tiểu chất nhi ( đứa cháu nhỏ bé….=))) của Trẫm đáng yêu như thế, khó trách được Huyền đế yêu thương như vậy.”

Dạ Minh Hiên cùng Tô Huyền nói việc nhà nơi Đại điện trang nghiêm đã làm dịu đi tình huống căng thẳng khi nãy. Tô Kì Chi đang yên vị trong ***g ngực của phụ hoàng, không quan tâm đến lời quần thần đang nghị luận xung quanh chỉ nhìn chăm chú Dạ Minh Hiên, tâm tư tràn ngập tâm sự.

Hoàng hôn, bên hồ nước trong Ngự hoa viên. Yến tiệc mừng sinh nhật náo nhiệt nhất của lễ mừng đang diễn ra. Các Phi tần, Hoàng tử, Công chúa, bá quan văn võ cùng sứ thần các nước đã tề tựu đông đủ. Khung cảnh ăn uống linh đình, trò truyện, ca múa ồn ào, náo nhiệt.

Tô Huyền ôm Tô Kì Chi ngồi gần bên Dạ Minh Hiên. Hiên đế nhìn thấy Tô Huyền tự mình chăm sóc Kì Chi ăn cơm thể hiện hoàn hảo hình tượng “hảo phụ thân”, mở miệng nói:

“Huyền đế đối với Tiểu chất nhi của Trẫm phi thường sủng ái a.”

“Kì Chi từ nhỏ đã cùng Trẫm ở chung một chỗ, khó trách nhận được ít nhiều sủng ái. Nghe nói Hiên đế cũng đem Thất hoàng tử của Quý quốc về tẩm cung của chính mình, xem ra cũng rất yêu thương Thất hoàng tử nha.”

“Ha hả”

Dạ Minh Hiên cười to hai tiếng, muốn trả lời, lại bị Tô Huyền tiếp lời :

“Không dấu gì Hiên đế, Trẫm có rất nhiều Hoàng tử cùng Công chúa, nhưng chỉ có Tứ Hoàng nhi mới có thể làm Trẫm toàn tâm toàn ý mà yêu thương”. Tô Huyền dịu dàng vuốt đầu Tô kì chi bổ sung thêm.

Tô Kì Chi yên lặng nằm trong lòng ngực Tô Huyền , khóe mắt khóe miệng đều mang ý cười …..

Tô Huyền nhìn vẻ mặt tươi cười của Tô Kì Chi , trong đầu hiện lên thân ảnh một nữ nhân. Nữ nhân kia chính là Liễu phi, mẫu thân của Tô Kì Chi, Hoàng tỷ của Hiên đế, người Huyền đế yêu thương tha thiết, Kỳ quốc đại công chúa Dạ Liễu .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.