Ngày hôm sau, Dạ Minh Hiên vừa mới bãi triều. Tô Huyền cùng Tô Kì Chi đi đến Dạ Long điện, ngụ ý muốn xem qua tẩm cung của Dạ Liễu.
Dạ
Minh Hiên lập tức đáp ứng. Lệnh cho Vương công công dẫn Tô Huyền cùng Tô Kì Chi đi Phù Liễu các, còn mình lại đi vào nội điện làm cái việc mỗi
ngày đều làm ….chơi đùa cùng bảo bối a.
Dạ Diên mềm mại nằm trên
Long sàng. Thân thể trẻ con cũng không thể làm gì nhiều, trừ bỏ ăn cũng
chỉ có thể ngủ. Mọi người đều ra sức cẩn cẩn dực dực phục vụ Thất hoàng
tử tôn quý. Chỉ sợ sơ ý sẽ chọc giận bảo bối yêu thương của Hiên đế. Cho nên đối với Dạ Diên, trừ bỏ không hoạt động nhiều, cuộc sống trong Dạ
Long điện mấy ngày nay dị thường thoải mái a. Ân , đương nhiên sẽ rất
thoải mái nếu như không có những lúc bản thân bị làm cho tức đến bốc
hỏa…Tỷ như…hiện tại….
Dạ Minh Hiên đi đến Long sàng , lao thẳng
vào người tiểu Dạ Diên , ôm chặt Dạ Diên vào ***g ngực , cọ cọ vào gương mặt nhỏ nhắn không sức chống cự, ngữ khí ôn nhu tuyệt đối có thể hù
chết hàng loạt trọng thần trong triều:
“Diên nhi, nhớ phụ hoàng không a?”
Dạ Diên nhắm chặt mắt. Trong lòng suy nghĩ :
“Phụ hoàng a, ta và người xa nhau có bao lâu đâu.”
“Diên nhi có phải thích phụ hoàng nhất không?”
Thấy Dạ Diên không thèm để ý tới mình, Minh Hiên cũng không nổi giận.
“Nếu Diên nhi không nói có nghĩa là thừa nhận đó nha.”
Dạ Diên tiếp tục nhắm chặt mắt nghĩ:
“Phụ hoàng đại nhân, ta sao có thể nói được mà trả lời.”
“Diên nhi có thấy hôm nay phụ hoàng mặc Long bào đẹp không? Nếu không nói gì có nghĩa là đẹp lắm nha.”
“Diên nhi có cảm thấy…”
“Diên nhi có phải…..”
Dạ Diên rốt cuộc không thể nhẫn nhịn được những câu hỏi ngu ngốc như vậy
nữa nên đành sử dụng vũ khí duy nhất có lực sát thương vô đối của một
tiểu hài tử:
Khóc…………
Thấy Dạ Diên khóc , Dạ Minh Hiên lập tức đình chỉ tất cả hành động ngu ngốc, nhàm chán của mình lại. Dùng
lời nói nhỏ nhẹ dỗ dành tiểu bảo bối. Chu Anh thấy vậy, kéo kéo tay áo
Vãn Anh bên cạnh, sau đó giơ lên năm ngón tay. Vãn Anh lập tức hiểu nội
tình, vụ cá cược của mình bị thua a. Thật là , hôm qua rõ ràng sau chín
câu hỏi Thất hoàng tử mới khóc, hôm nay cứ nghĩ sẽ chịu nổi bảy câu chứ? Làm mình thua mất năm tiễn bạc a.
( tiễn bạc= đơn vị tiền tệ………=_=! Bé bị đem ra làm đồ chơi không thương tiếc a…)
Ai~~~~ bất quá Hoàng đế đối với Thất hoàng tử thật sự rất tốt. Dáng vẻ không
lãnh huyết, vô tình như lời đồn, rõ ràng là hình mẫu chân chính của một
người cha trong gia đình bình thường a.
Thất hoàng tử tuy rằng
còn nhỏ nhưng lúc nào cũng im lặng. Chỉ có ở trước mặt Hoàng đế mới có
thể khóc như một tiểu hài tử bình thường. Quả nhiên phụ tử đồng tâm nha. Vãn Anh nhanh chóng rút ra được một chân lý.
Vãn Anh đáng thương căn bản không biết rằng Dạ Diên khóc là bởi vì bị làm phiền đến không
chịu nổi, cũng chỉ có thể phản kháng bằng hành vi duy nhất có được của
một tiểu hài tử.
Một hồi sau Vương công công từ Phù Liễu các trở
về. Theo sau còn có Tô Kì Chi.Vào tới Dạ Long điện, Tô Kì Chi một thân
ngạo nghễ, không khách khí trực tiếp tìm một chổ an tọa. Hiên đế đang dỗ dành bảo bối thấy vậy cũng khẽ nhíu mày, thu hồi hơi thở ôn nhu, thản
nhiên hỏi:
“Phụ hoàng người đâu?”
“Phụ hoàng muốn một mình tại Phù Liễu các đợi ta, thuận tiện nhớ đến một số kỉ niệm về mẫu thân. Hiên đế cửu cửu, mẫu phi của ta là người như thế nào?” Tô Kì Chi một
lần nữa không hề khách khí hỏi.
( =”= ta có chút không ưa bé này…)
“Đại hoàng tỷ là một người rất tốt, là mỹ nhân đệ nhất Kỳ quốc, cầm kỳ xuất
thần nhập hóa, tính tình lúc nào cũng hoạt bát, có một chút khí phách
của nữ tử giang hồ, lúc nào cũng yêu thương hoàng đệ, hoàng muội . Đáng
tiếc sau khi sinh liền…..”
“Mẫu thân ta đánh đàn rất giỏi phải không?”
Tô Kì Chi vẫn giữ thái độ không khách khí đánh gảy lời nói của Hiên đế, tiếp tục truy vấn
“Đúng vậy, cầm nghệ của mẫu thân ngươi là tuyệt nhất.”
“Mẫu thân ta thích dùng đàn gì nhất?”
“Mẫu thần ngươi sử dụng cầm vương đệ nhất Ái Quang cầm.”
Nghe xong câu trả lời của Hiên đế, Tô Kì chi trầm mặc một hồi lâu mới hướng Hiên đế nói:
“Ta còn nhớ rõ ngày trước phụ hoàng cũng ẵm ta như thế trong lòng. Hiên đế
cửu cửu, có thể hay không cho ta ẵm tiểu Diên một chút?”
Hiên đế
nghe xong liền giao Diên nhi cho Tô Kì Chi ôm vào ***g ngực. Bởi vì có
một chút khẩn trương vì tiểu bảo bối, nên một Hiên đế luôn luôn suy nghĩ sáng suốt đã bỏ qua chi tiết tối kì quái : Mội cái tiểu hài tử khi còn
nhỏ làm sao nhớ rõ được chuyện gì a?
Dạ Diên khi nãy nhìn thấy Tô Kì Chi liền cảm giác có cái gì đó thân thuộc đối với người này. Cảm
giác này càng ngày càng mãnh liệt. Linh châu trong cơ thể Dạ Diên cũng
không ngừng rung động như chứng minh cảm nhận này của tiểu Diên. Cơ thể
như có một dòng khí ấm ấp di chuyển tán loạn xung quanh, cảm giác thật
khó chịu, Dạ Diên miễn cưỡng mở mắt quan sát Tô Kì Chi, hắn cũng không
khá hơn là mấy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hàn hãn ( mồ hôi
lạnh….:”>) chảy ròng ròng. Một dòng khí đột nhiên mãnh liệt cuộn trào trong cơ thể làm Dạ Diên tối sầm hai mắt. Rơi vào hôn mê.
Qua
cơn hoảng hốt, Dạ Diên cảm giác mình quay trở về thân xác Lạc Tước ở
kiếp trước, chôn chặt thân mình trong bóng tối vô định. Phía trước bỗng
xuất hiện một vệt sáng nhỏ lập loèo phát quang. Dạ Diên đối với vệt sáng kia tràn ngập tò mò , quyết tìm đến vệt sáng đó mặc cho hậu quả phía
trước có là cái gì.
Ai~~~, có vẻ vệt sáng nhỏ muốn trêu đùa Dạ
Diên thì phải? Mỗi khi Dạ Diên tới gần, vệt sáng ấy lại trốn sang chỗ
khác, đuổi theo tới nơi, lại là trốn chạy, một truy một trốn, cứ thế kéo dài mấy hiệp. Dạ Diên không còn kiên nhẫn được nữa , chỉ đứng đó chờ
đợi cho vệt sáng nhỏ tiến tới gần mình. Dạ Diên vung mạnh tay, một tầng
băng hàn vây quanh vệt sáng làm nó đông lại rơi lạch cạch xuống đất.
Chậm rãi, tiêu sái đi đến, Dạ Diên ngạc nhiên khi thấy vệt sáng bị đông tụ đang phát linh quang chính là Linh châu a.
Linh châu nằm trên mặt đất không ngừng ra sức vùng vẫy muốn thoát khỏi lớp
băng dày đang bao bọc nó, thất sắc linh quang chớp tắt không ngừng,
trông thật đẹp mắt a. Thần kì hơn chính là âm thanh từ bên trong Linh
châu phát ra:
“Chủ nhân, mau thả ta ra, chủ nhân a~~~.”
Nghe gọi một tiếng là chủ nhân, Dạ diên cảm thấy tâm tình thật đắc ý a. Giải thoát nó khỏi trói buộc, tiểu Diên mở miệng hỏi:
“tiểu châu, ngươi có thể nói a?”
“Cái gì mà “tiểu châu”.”
Giống như tiểu miêu bị trêu ghẹo, Linh châu loại trừ dáng vẻ tội nghiệp khi
nãy, khôi phục bộ dáng tiêu sái bay đến trước mặt Dạ diên:
“Nghĩ
gì mà dám gọi bổn đại gia ta là tiểu châu hả? Ngươi từng gặp qua hạt
châu nào xinh đẹp như thế này chưa? Có biết lúc trước bảo bối trong thần tộc từ trên xuống dưới đều gọi ta là cái gì không? Là Châu đại gia đó
nha.”
“Vậy ta có thể gọi ngươi là gì đây? Nhất quyết không gọi là Châu đại gia đâu a.”
“Tâm can, bảo bối,trái tim ngọt ngào… tùy ngươi chọn lựa a.”
(*ói ói* ta không ngừng *ói ói* a……….>”-->