- Thầy ơi... thầy đâu rồi ?... - Sau khi cô tắm xong, đi ra phòng khách thì không thấy ai hết. Trong lòng có chút hụt hẫng, cô tưởng mình sẽ lại thấy nét mặt dịu dàng của hắn.
- Chắc thầy ấy đi đâu rồi ? - Cô chun chun cái mũi, vẻ mặt hết sức đáng yêu.
Cô nhìn xung quanh. Nơi đây quá rộng. Nội thất trang trí theo phong cách phương Tây toát lên vẻ sang trọng cho ngôi nhà. Với tông màu chủ đạo là bạc ánh kim khiến người ta không khỏi liên tưởng đến đôi mắt sắc bén của hắn nhưng không những không làm giảm đi vẻ đẹp của hắn mà còn tăng thêm sự ngạo mạn quyến rũ của hắn.
Như Quỳnh tò mò ngó nghiêng xung quanh. Dưới sàn trải thảm lông cừu ấm áp và mềm mại, cô thích thú, cảm nhận cảm giác vừa ấm, vừa mềm khiến cô cảm thấy dễ chịu ghê. Cô không dám đi lung tung vì sợ sẽ làm hỏng đồ đạc của Tư Kỳ Phong. Cô ngồi trên ghế sofa, chợt thấy tờ báo để trên bàn. Cô cầm lên, nhớ lại hồi sáng Tư Kỳ Phong có đọc nó. Cô lật ra thì thấy toàn nói về các vấn đề thị trường chứng khoán, thương mại,... Nhanh chóng cô tự cảm thấy chán. Như Quỳnh cô không có hứng thú với việc kinh doanh rắc rối và phức tạp này. Cô chỉ dành tình yêu của mình cho khoa học mà thôi.
Đợi mãi không thấy Tư Kỳ Phong về, cô đành phải ghi 1 tờ note cho hắn, đặt lên bàn. Cô đang tự hỏi hắn chẳng lẽ bỏ vậy mà đi, Tư Kỳ Phong cũng đã 1 phen cứu cô không bị đè bẹp khỏi đám đông hôm qua. Suy nghĩ 1 hồi, cô tự ý đi xuống bếp, mọi thứ dụng cụ nhà bếp đều có sẵn trong này, mở tủ lạnh ra thì thấy nguyên liệu đều đầy đủ cả. Thịt, cá, trừng , rau đều có đủ.
Cô định sẽ nấu món súp trứng cà chua. Cô lấy ra 3 quả trứng, cà chua và 1 ít thịt băm, hành ngò, tỏi... Sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu, cô bắc nước sôi lên bếp. Trong khi chờ nước chín, cô cắt cà chua thành những miếng nhỏ rồi bỏ vào máy xay nhuyễn. Động tác của cô vô cùng nhanh nhẹn, cô khẽ mỉm cười, tự dưng cô thấy lòng mình hạnh phúc lạ. Gương mặt hơi nhoẻn cười trong lúc cô đang nấu ăn đều đã được Tư Kỳ Phong thu hết vào tầm mắt. Tự dưng trong cõi lòng hắn trào lên sự ấm áp khó tả. Nhìn cô, hắn tự dưng liên tưởng tới hai chữ “gia đình“. Phải, là gia đình, một gia đình hạnh ph1uc, ấm áp với bao tiếng cười vui vẻ. Hắn là chồng, cô là vợ. Họ sẽ có những đứa con vừa đáng yêu vừa thông minh. Cả nhà quây quần bên mâm cơm nóng hổi, cô gắp đồ ăn cho con rồi cho hắn, hắn nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng ẩn chứa nhiều yêu thương. Cái không khí ấm cúng ấy, hắn nhất định phải dành cho Như Quỳnh - người con gái xinh đẹp, thông minh mà hắn yêu thương nhất.
Tư Kỳ Phong quyết định bước vào, thấy động, Như Quỳnh ngẩng lên thì thấy Tư Kỳ Phong đang bước về phía cô. Cô ngẩn người, đôi mắt đen láy cô như bị hắn mê hoặc. Hắn mặc bộ vest đen lịch lãm, từng đường may tao nhã ôm vào cơ thể. Mái tóc màu đỏ sẫm rũ mềm che mất 1 phần mắt màu đỏ rượu càng tăng thêm sự thu hút của hắn. Đôi môi bạc hơi nhếch lên. Từng bước chân tao nhã, hắn dần về phía cô. Như Quỳnh ngẩn người, quên luôn việc thái rau dang dở... Đến khi hắn đứng trước mặt cô, lồng ngực vững chãi che phủ dáng người nhỏ bé của cô. Nhìn thấy cô ngẩn người như vậy, cái má hồng hồng khiến hắn muốn đưa tay bẹo mãi, ánh mắt thích thú ánh lên tia trêu chọc:
- Em đang làm gì thế ?
- Em...em chỉ định nấu chút thức ăn cho thầy thôi ... - Như Quỳnh nuốt nước bọt cái ực, trán rịn mồ hôi lạnh. Tư Kỳ Phong tiến lên 1 bước, cô lại lùi 3 bước. Chẳng mấy chốc lưng cô chạm vào bức tường. Lúc này, trông Tư Kỳ Phong như kẻ lưu manh đang trêu chọc thiếu nữ vậy...
Hắn dồn cô đến sát bức tường, Như Quỳnh hoảng sợ nhắm tịt mắt lại. Toi cô rồi. Cô cảm nhận được hơi thở của Tư Kỳ Phong càng lúc càng gần.
Không thấy động tĩnh gì, cô hé mắt nhìn thì thấy Tư Kỳ Phong đang đứng bên nồi súp. NÓ ĐANG TRÀO RA NGOÀI ! Tư Kỳ Phong thân mặc áo vest mà cầm cái muỗng canh hớt đứng hớt bọt, lâu lâu còn nếm thử vị của nó nữa. Cái hình ảnh đó, về sau khi Như Quỳnh kể lại với Vương Long nghe, anh ta đã suýt sùi bọt mép chết sặc vì cười nôn cả ruột. Xứng đáng là bà nội trợ của năm !
Sau khi thấy nồi súp không còn động tĩnh gì ghê gớm, hắn mới buông muỗng xuống, quay sang nhìn cô, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, giọng mang vẻ trêu chọc:
- Em đó, làm việc không chuyên tâm !
Như Quỳnh tức lộn ruột, tại ai khiến cô phân tâm hả. Thiệt chứ cô muốn bay lại cạp hắn 1 phát cho nhớ. Giờ mà cô cãi lại thế nào cũng bị lấn đến đường cụt thôi ! Nhịn, nhịn! Hai má cô phồng ra lúc tức giận trông thật dễ thương, Tư Kỳ Phong bật cười thành tiếng, hắn duỗi đôi chân dài của mình đến bên cô, hơi cúi người nhéo nhéo hai má của cô. Cô la thất thanh vùng ra, hai má càng đỏ hơn nữa. Đôi đồng tử đỏ sẫm tối lại, giọng hắn trở nên khàn khàn:
- Tiểu yêu tinh, là em quyến rũ anh !
Không đợi cô phản ứng, hắn cúi xuống cắn lên hai đôi má hây hây của Như Quỳnh. Làn môi tiếp xúc với da mềm mịn khiến hắn muốn chạm mãi không dứt.
Đến khi cắn đã, Tư Kỳ Phong mới chịu buông cô ra. Hai gò má của cô giờ đỏ lựng luôn, lại có dấu răng căn nữa chứ. Hắn khoái chí khi nhìn thấy dấu vết tuyên bố chủ quyền của mình. Tư Kỳ Phong nhìn cô, khuôn mặt đơ như trái bơ, hắn bật cười, vỗ vỗ lên má cô:
- Ăn chung với tôi nhé !
Nói xong, Tư Kỳ Phong lên lầu thay đồ, Như Quỳnh thì não vẫn trong tình trạng nửa sống nửa chết. Cô múc 2 chén súp nóng hổi, bỏ vào đó vài lá bạc hà xanh trang trí. Khi Tư Kỳ Phong bước xuống nhà thì mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn. Vẻ mặt hắn hài lòng, nhìn cô đầy yêu chiều. Tư Kỳ Phong cười khổ khi thấy cô không có biểu hiện gì cả. Giống như coi hắn là không khí vậy. Hai người ngồi ăn với nhau, không khí yên bình. Tiếng chim líu lo ngoài sân vườn vọng vào, nắng vàng tươi rói chiếu rọi qua khung cửa sổ. Như Quỳnh đắm chìm vào không khí đó, tự dưng cô tìm thấy cảm giác quen thuộc. Cái cảm giác yên bình này, lâu lắm rồi cô mới có thể cảm nhận được... Như Quỳnh chợt ngẩng đầu nhìn Tư Kỳ Phong, cô cảm thấy lạ, tại sao hắn lại có thể cho cô cảm giác quen thuộc đến như vậy. Cái cảm giác như vừa tìm lại mảnh ký ức quan trọng, vừa buồn mà vừa ấm áp...
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Như Quỳnh, Tư Kỳ Phong ngẩng đầu, chạm và ánh mắt đen láy của cô đang trôi về nơi xa xăm nào đó. Hắn cảm nhận được đôi mắt ấy đang cố tìm lại cái cảm giác bi thương năm nào. Hắn thật không chịu nổi khi nhìn thấy cô như vậy. Qua đôi mắt đỏ sắc sảo của hắn, hắn thấy mảnh thủy tinh găm trong trái tim cô đang phát huy sức mạnh. Chính nó đang gặm nhấm thân thể cô dần dần. Tư Kỳ Phong đau đầu, hắn luôn suy nghĩ cách để có thể lấy mảnh vỡ đó ra khỏi người cô mà không làm tổn thương đến cô. Đó cũng là lí do hắn học thêm ngành Y, cũng như Roku, cả 2 đều muốn bảo vệ người con gái mình yêu nhất khỏi những nỗi đau năm xưa.
- Ăn xong tôi muốn đưa em đến 1 nơi ! - Hắn trầm trầm giọng.
------------------------------------
Tư Kỳ Phong dẫn cô đến khu vui chơi. Không khí náo nhiệt, rộn rã. Có tiếng trẻ con reo hò, chúng đùa giỡn chạy chơi, kéo theo những chùm bong bóng rực rỡ sắc màu. Những nụ cười ngây thơ không ai là không yêu. Cái sự hồn nhiên vô tự lự của chúng, cái thế giới yên bình ấy, làm cho người lớn cũng phải ghen tỵ...
Như Quỳnh như đứa trẻ. Cô nhìn hết chỗ này đến chỗ khác, đôi mắt sáng rực háo hức không biết nên chơi trò nào trước, tay cô như muốn rời khỏi tay hắn để có thể chạy chơi thỏa thích làm cho Tư Kỳ Phong cũng phải bật cười. Hắn muốn cô được chơi thỏa thích, xõa hết mọi nỗi buồn không đáng có.
Tư Kỳ Phong cầm tay cô kéo đi đến khu tàu lượn. Hơi ấm từ lòng bàn tay rắn rỏi, vững chắc của hắn truyền sang tay cô làm cô cảm thấy ấm áp lạ. Cõi lòng dâng trào lên 1 thứ tình cảm rất lạ lẫm, nó làm tim cô đập rộn lên. Trong phút chốc, cô muốn hắn cứ nắm tay cô mãi như thế.
Hai người ngồi lên hàng ghế thứ 3 của tàu lượn. Hắn cài dây an toàn cho cô, rồi ngẩng đầu nở nụ cười dịu dàng với cô làm tim cô nẫng 1 nhịp. Cô cúi gằm mặt xuống để che đi cái mặt đang đỏ lựng của mình... Mấy cô gái phía sau nhìn hắn mà không khỏi ngưỡng mộ:
- Trùi ui, nhìn kìa, đẹp trai quá đi !
- Ga lăng nữa chứ !
- Oa, ngưỡng mộ quá !
Tàu lượn lăn bánh chuẩn bị chạy. Tàu đi lên dốc, tiếng động cơ chạy rì rì bên tai. Tự dưng Tư Kỳ Phong cảm thấy có lực níu tay áo mình. Nhìn xuống thì thấy tay Như Quỳnh đang níu tay áo hắn. Gương mặt cô tái xanh, trán lấm tấm mồ hôi. Tư Kỳ Phong thấy lạ, hỏi:
- Em bị sao vậy Như Quỳnh ?
- Em..em sơ..sợ...độ cao ... - Cô lắp bắp nói, tấm vai gầy run lên, tay cô càng níu chặt hắn.
Tư Kỳ Phong không nói không rằng, hắn quàng tay sang người cô kéo cô vào lồng ngực hắn, để Như Quỳnh nằm lọt thỏm vào lòng mình. Hắn ôm chặt lấy cô từ phía sau, tì cằm lên mái tóc nâu trầm của cô khẽ nói:
- Có tôi ở đây, em không cần phải sợ gì hết !
Hắn cứ thế ôm cô thật chặt, như ôm cả thế giới vào lòng. Mà đúng thật, cô là tất cả thế giới của hắn. Tư Kỳ Phong nhìn xuống Như Quỳnh đã bớt run rẩy, thân hình mềm mại, nhỏ bé của cô dựa vào người hắn thật dễ chịu. Hắn cười khổ.
- Gía như em biết suy nghĩ của tôi lúc này! Tôi thật muốn ăn em vào bụng, biến em mãi mãi thành của tôi. Nhưng bây giờ thì chưa phải lúc! – Hắn thì thầm với bản thân mình, tay ôn nhu vuốt ve mái tóc nâu mềm mượt của cô. Đôi mắt màu đỏ sẫm nhìn về phía trước, tàu sắp lên tới đỉnh, hắn ôm chặt lấy Như Quỳnh, cúi xuống nói với cô :
- Hãy la to lên đi, dồn nỗi buồn vào trong tiếng la của em! Đừng sợ rơi, bởi tôi sẽ là đôi cánh của em! Giúp em bay lượn đến mọi nơi !
Như Quỳnh lúc này không hiểu hết hàm ý của Tư Kỳ Phong. Cô chỉ biết trong mắt hắn, cô thấy được niềm tin vững mạnh. Tàu trượt xuống với tốc độ khủng khiếp, cô la to lên, như muốn trút hết mọi bực dọc vào trong đó. Bỏ qua nỗi sợ độ cao, cô thấy thế giới xung quanh mình như rùng mình chuyển biến khác, chúng biến thành những thứ kì diệu. Trong cái khoảnh khắc rơi đó, hai tay của hai người nào đó đan vào nhau, cô gái ngồi trong lòng chàng trai ấy, tìm thấy cho mình sự ngọt ngào không tên...
Nhìn cặp đôi hạnh phúc ngồi ôm nhau qua màn hình tinh thể lỏng, người đàn ông điển trai đang thả mình trên chiếc ghế sofa dài khẽ nhếch mép cười. Mái tóc đen mượt và đôi mắt màu khói của hắn ta làm cho nhiều người phải điên đảo. Vẻ đẹp kiều mị toát lên từ sự hòa hợp giữa phương Đông và phương Tây. Hắn xoay xoay cốc rượu vàng sẫm, từ tốn nhấm nháp hương vị của nó. Có 1 cô gái xinh đẹp đang bám lấy lồng ngực trần của anh ta, gương mặt xinh đẹp và thân hình nóng bỏng mà cô ta vốn tự hào sẽ khiến người khác phát điên nhưng người đàn ông trước mặt cô ta đây lại không có biểu hiện gì ngoài nụ cười nhếch mép kia. Cô ả phát cuồng vì vẻ đẹp tuyệt mĩ của người đàn ông này. Hắn quá xuất sắc, giàu có lại mang vẻ phong tình quyến rũ khó cưỡng... Cô ta cô gắng trườn cơ thể như rắn nước của mình lên người hắn ta, kích thích dục vọng của hắn. Chợt hắn quay qua nhìn cô , đôi mắt màu khói xa xăm nhìn cô ả. Cô ta chấn động, cả người mềm nhũn như bị rút hết sức lực. Người đàn ông này, quả thật quá tà mị...
Hắn trầm giọng, tay ôm lấy của cô nhưng lời nói lại vô cùng khó hiểu. Hắn nhìn lại màn hình, đôi mắt màu khói ánh lên tia thích thú:
- Ha ha, cậu thật láu cá đấy Tư Kỳ Phong, nhờ tớ chỉnh lại tốc độ của tàu lượn để được người đẹp ôm à ! Từ khi nào cậu lại đi sử dụng mấy cái trò con nít này thế hả ?! - Người đàn ông trầm giọng cười khẽ.
Anh ta có 1 lai lịch vô cùng khủng khiếp. Người đàn ông này là chủ tịch tập đoàn thời trang nổi tiếng nhất thế giới. Hắn ta sở hữu hơn 300 ngàn công viên giải trí cao cấp với phạm vi toàn cầu. Là lão đại thứ 2 ngang hàng với Tư Kỳ Phong trong giới hắc đạo. Chuyên phụ trách nghiên cứu vũ khí. Đồng thời cũng là người phong lưu, đa tình nhất. Nhưng không 1 ai có thể bắt bẻ anh ta được, bời người nào dám đụng đến anh ta sẽ chết không thấy xác !
Không sai, hắn là người bạn thân nhất của Tư Kỳ Phong : HẮC DIÊM VĨ !
Một con người với tài sắc đều được thượng đế ưu ái. Vẻ ngoài của anh ta tà mị, hấp dẫn lôi cuốn không biết bao nhiêu cô gái đổ rạp, dù biết bản chất phong lưu, đa tình của Hắc Diêm Vĩ nhưng vẫn tình nguyện bò lên giường của anh ta, ước mơ sẽ được làm phượng hoàng, sẽ là phu nhân của Hắc gia.
Nhắc đến lịch sử tình nhân của anh ta phải khiến người khác thảng thốt. Nếu đếm sơ sơ chắc cũng phải vài chục cuốn sách ngàn trang. 4h thay 1 cô, không hề phụ tình mà nhẫn tâm vứt bỏ. Anh ta là như vậy, yêu là cuồn nhiệt, nhưng chán rồi sẽ vứt bỏ tất cả. Nhưng Tư Kỳ Phong thì khác, hắn là 1 người rất chung thủy. Ngoài tính cách khác biệt này, cả 2 người họ đều có cùng quan điểm với nhau. Hắc Diêm Vĩ và Tư Kỳ Phong đều có dục vọng cao như nhau nhưng nếu Hắc Diêm Vĩ tìm những cô gái để phát tiết thì Tư Kỳ Phong lại ăn chay suốt bao nhiêu năm nay, Hắc Diêm Vĩ khẽ bật cười, anh ta nhủ thầm Như Quỳnh sắp tới sẽ bị Tư Kỳ Phong dày vò đến hết sức cho coi.
- Trò bắn súng kìa ! - Như Quỳnh reo lên đầy thích thú. Cô mừng rỡ chạy 1 lèo đến chỗ đó, ngước đôi mắt háo hức của mình. Ông chủ cửa hàng trò chơi cũng tròn mắt ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên ông thấy có người con gái nào thích súng như vậy. Mấy chàng trai xung quanh bị trúng tiếng sét ái tình trước vẻ đẹp mộc mạc, thuần khiết của cô. Có vài người can đảm định đi lại làm quen thì tự nhiên bị lạnh sống lưng, họ quay lại thì thấy Tư Kỳ Phong đang vòng tay ôm chặt vòng eo của Như Quỳnh, hắn trừng mắt, cảnh cáo mấy bọn ong bướm lảng vảng xung quanh, tì cằm trên tóc cô dịu dàng nói:
- Muốn chơi không ?
- Muốn ! - Như Quỳnh gật đầu lia lịa, cô không thèm nhìn hắn mà chỉ chú tâm đến mấy cây súng trên giá.
- Cho cô ấy thử đi !
- Của cô đây ! - Ông chủ đưa cây súng lục cho cô. Đây là khẩu súng đã được đặc chế thành đồ chơi. Lực bắn khá mạnh đủ làm da người chảy máu. Mục tiêu của trò chơi là mấy con vịt đang chạy vòng vòng trên mấy hàng bia.Nếu bắn trúng hết đống vịt đó sẽ được thưởng 1 chú gấu bông trắng muốt khổng lồ trên kia. Tư Kỳ Phong cúi xuống hỏi Như Quỳnh trong khi cô đang mân mê cây súng lục trên tay:
- Tập trung ! Đoán đường đi của mục tiêu !
PẰNG PẰNG PẰNG
- Oh, hụt rồi ! - Cô hạ cây súng xuống, chu môi tỏ vẻ luyến tiếc - Đi thôi ...
Tư Kỳ Phong buồn cười trước bộ dạng trẻ con của cô. Hắn xoa đầu cô đầy yêu thương. 2 người nổi bật đi trong công viên thu hút ánh mắt của nhiều người. Một lúc sau, hắn thấy vạt áo có gì đó kéo lại, nhìn xuống thấy cô đang giật giật áo hắn, lông mày cô hơi chau lại :
- Thầy ơi, em mỏi chân rồi ! Có thể nghỉ 1 lát được không ạ ?
- Được rồi, chúng ta qua ghế đá đằng kia ngồi đi ! - Tư Kỳ Phong chỉ tay về phía hàng ghế đá phía đằng trước có hàng cây xanh rì lại ít người. 2 người đi qua đó ngồi. Tư Kỳ Phong ngồi xổm phía trước cô, hắn cúi xuống cẩn thận gỡ đôi giầy bata ra khỏi chân cô. Cô bối rối, mặt tự nhiên đỏ gấc lên...lắp bắp nói:
- Thầy.. thầy làm gì vậy...? Không cần...
- Xem kìa, chân em sưng tấy lên hết rồi ! - Tư Kỳ Phong cau mày, hắn tức giận khi thấy vết tấy ửng đỏ ở chân của cô. Cô gái ngốc này, sao đau mà không chịu nói hắn sớm chứ. Hắn xoa bóp bàn chân cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng, ôn nhu. Tim cô đập thình thịch, đôi mắt đen đắm chìm trong niềm ngọt ngào lạ lẫm. Cô xúc động, đây là lần đầu tiên ngoài gia đình, lại có 1 người con trai quan tâm, chăm sóc cho cô đến vậy.
- Oa, ngưỡng mộ ghê !
- Lãng mạn quá ...!
- Trùi ui chắc tui chớt....
Mấy người con gái dạo chơi trong công viên bắt gặp 1 màn này khiến họ xúc động. Trời ơi, tui muốn có người yêu... Nụ cười khúc khích nở rộ trên môi, niềm hạnh phúc đơn giản hòa cùng gió nhẹ cuốn vào tán lá giòn tan...
Sau khi thấy Như Quỳnh đỡ đau. Tư Kỳ Phong mang lại giầy cho cô. Xong hắn đứng dậy ôn nhu vuốt tóc cô, hành động mang theo vẻ cưng chiều. Hắn dịu dàng bảo:
- Muộn rồi, chúng ta về nhé ! - Thật ra hắn không muốn Như Quỳnh của hắn bị nhòm ngó quá nhiều. Thật là hắn tức muốn móc hết mắt của mấy tụi con trai loi choi hám gái kia.
- Vâng
Tư Kỳ Phong đưa cô về kí túc xá của trường. Cô cúi đầu, mỉm cười nhìn hắn. Đaý mắt tràn ngập lòng biết ơn và cảm kích. Cô nghĩ chắc cô có thiện cảm với vị bác sĩ đẹp trai đáng yêu này 1 chút. Hắn nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên, cặp kiếng đen che giấu đôi mắt đỏ sẫm ấy đang nhìn chằm chằm cô. Hắn nói:
- Nhớ chăm sóc sức khỏe cho mình. Tôi sẽ không thể chăm sóc cho em vào tuần tới đâu nhé !
- Thầy, thầy đi đâu à ? - Tự dưng lòng cô hơi hụt hẫng, buột miệng nói ra.
- Sao quan tâm đến tôi quá vậy ? - Tư Kỳ Phong nheo mắt nhìn cô, thích thú trêu chọc cô.
- A, à...ơ... - Cô túm túm tóc, bối rối.
- Tôi đi công tác 1 tuần ở Mỹ rồi trở về đây ! Yên tâm đi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em dù tôi không có ở đây ! - Tư Kỳ Phong bật cười, hắn khởi động xe. Ngoái đầu nhìn cô thêm 1 lần nữa, buông lời khó hiểu rồi chạy xe đi mất.
Như Quỳnh ngẩn ngơ nhìn chiếc xe hơi màu đen vụt mất dạng. Cô không hiểu lời nói cuối cùng của hắn. Vừa nghĩ cô vừa đi về kí túc xá. Mộc Mộc thấy cô liền bay ra, ôm cô kéo vào phòng. Cô bạn mũm mĩm bắt cô ngồi yên để cô ấy kiểm tra. Sau khi thấy Như Quỳnh không bị sứt mẻ gì thì Mộc Mộc mới bình tĩnh buông cô ra, gương mặt trở nên giận dỗi Như Quỳnh:
- Hông chơi với cậu nữa ! - Tiểu Mộc quay phắt về phía Như Quỳnh, gương mặt trở nên bặm trợn, như cảnh sát đang hỏi cung thủ phạm : - Nói mau, từ hôm qua tới giờ, thầy Tư Kỳ Phong có làm gì cậu không ? 2 người đã làm gì, khai ra mau. Nếu không đừng trách bổn phủ gán tội !
Như Quỳnh dở khóc dở cười trước cô bạn đáng yêu này. Cô đành phải kể hết mọi chuyện cho Tiểu Mộc nghe trừ những hành động lãng mạn của Tư Kỳ Phong. Chốc chốc Tiểu Mộc cô lại mắt hình chữ A, mồm chữ O.. Tiểu Mộc sửng sốt, không thể tin được nhà Tư Kỳ Phong lại giàu có đến vậy. 2 người họ nói chuyện cho đến tối mới đi xuống nhà ăn để ăn cơm.
Như Quỳnh & Tiểu Mộc ngồi xuống 1 cái bàn, trò chuyện rôm rả đến khi Roku bước đến đặt khay ăn xuống cái rầm làm cả 2 giật mình. Mộc Mộc tức khí đứng dậy quát:
- ĐỒ ĐIÊN !
Mặc kệ Mộc Mộc đang tức điên lên, Roku chỉ hờ hững nhìn Như Quỳnh, lạnh lùng nói :
- Cho tôi ngồi đây nhá - Không đợi ai gật đầu, hắn ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
- Nè nè, đây là chỗ của chúng tôi ! Chúng tôi chưa cho anh ngồi mà, người đâu vô duyên quá vậy hả ! #$%^&8()...
- Câm miệng ! Cô ồn ào quá đấy ! - Roku quát lên. Tiếng gầm thét của hắn làm Mộc Mộc nín bặt. Gương mặt đầy ấm ức nhìn Như Quỳnh. Như Quỳnh chỉ biết vỗ lưng bạn ngồi xuống, tỏ ý ăn cơm nhanh lên rồi về phòng.
Tiểu Mộc ức chế tột độ. Như Quỳnh nhịn được không có nghĩa là cô nhịn được. Đôi mắt Tiểu Mộc khẽ lóe lên tia tinh ranh, ánh mắt ấy rất nhanh nhưng Như Quỳnh lại bắt gặp được. Như Quỳnh khẽ lắc đầu, cầu trời lần này Roku toàn mạng trở về !
----------------------------------
Ở Thái Lan, trong căn phòng tối đen như mực. Người đàn ông ngồi làm việc trên bàn. Cả thân người toát ra hàn khí lạnh toát. Đôi mắt màu đỏ sẫm nổi bật trong màu đen của bóng tối càng tăng lên sự huyền bí cho người đàn ông đó.
CỘC CỘC... CẠCH
Một người đàn ông khác bước vào. Anh ta quỳ xuống, chống 1 tay xuống đất cúi đầu chào cung kính:
- Lão đại !
- Có tài liệu tôi cần chưa ? - Người đàn ông trầm giọng, không khó để nghe ra sự nguy hiểm khó lường của hắn ta.
- Vâng, của ngài đây thưa chủ nhân ? - Anh ta đứng dậy bước đến đưa xấp tài liệu cho người đàn ông đó. Sau khi đọc qua tập tài liệu đó, người đàn ông kia trầm giọng bật cười khe khẽ. Tiếng cười tuy nhỏ nhưng khiến anh ta đang đứng bên cạnh cũng phải rét run.
- Vương Long, cậu biết phải làm gì rồi chứ ?!!!
- Vâng thưa chủ nhân, thuộc hạ sẽ đi xử lý chuyện này ngay ! - Vương Long cúi đầu chào rồi nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng tối đó. Sau khi Vương Long đi khỏi, thân ảnh màu đen đứng dậy kéo bức màn màu đen ra, ngoài cửa sổ hiện lên khung cảnh tuyệt đẹp của Bangkok. Trên tấm kiếng ẩn hiện khuôn mặt điển trai chết người. Mái tóc và đôi mắt màu đỏ sẫm ánh lên tia thích thú có chút gì đó tàn nhẫn. Khóe môi nhếch lên cười.
- Hình như tôi đánh giá hơi thấp năng lực của cậu rồi, Angel !
- Muốn có Như Quỳnh ? Bước qua xác tôi trước đã !