Dạ Huyết

Chương 40: Chương 40: Sự Thật Về Cái Chết Của Kiếp Trước




8h tối, lửa trại được thắp sáng. Đống củi to lớn cháy tí tách, ánh sáng lan tỏa bao phủ cả sân trường rộng lớn.

Sinh viên ùa nhau quây quần bên đống lửa trại, hơi ấm lan tỏa trong không khí giữa tiết trời giá rét khiến mọi người thực dễ chịu. Những câu chuyện nối tiếp nhau, tiếng cười giòn giã vang lên không ngớt.

Nhạc bắt đầu nổi lên, mọi người bắt đầu nhảy múa theo điệu nhạc. Giai điệu mang âm hưởng hùng hồn, tiếng trống giục giã gióng thẳng vào những trái tim trẻ đang trong sự phấn khích. Họ lắc lư, uốn thân mình như những nốt nhạc trầm bổng. Không khí bị quấy động, sôi sục 1 cách cuồng nhiệt.

- Kia có phải là hoa khôi của khoa Dược không ? - Bất chợt có 1 sinh viên nam chỉ tay lên cái bệ đỡ của lửa trại. Lời nói của anh ta thu hút sự chú ý của mọi người.

- Ơ, đúng rồi ! Woa ĐẸP QUÁ !!! - Một chàng trai sinh viên thốt lên đầy phấn khích. Và nhiều người khác bắt đầu hướng mắt về phía bệ đỡ cao.

Nơi đó, Như Quỳnh bước ra như một nữ hoàng. Xinh đẹp, lộng lẫy và bí ẩn.

Cô mặc bộ trang phục màu vàng theo phong cách cổ trang. Nơi viền cổ uốn lượn lấp lánh ánh bạc để lộ ra chiếc cổ thon, trắng ngần. Cô khoác bên ngoài chiếc áo lụa vàng nhạt, chất lụa rũ mềm mại điểm thêm những đường hoa văn chìm khắc họa hình đóa hoa quỳnh ôm dọc từ phần tay đến dọc phần eo thọn gọn được may bằng chỉ bạc sáng lấp lánh. Phần eo thon của cô được điểm thêm hình con rắn bằng vàng quấn quanh, đôi mắt của nó được đính lên 2 viên hồng ngọc vừa sang trọng vừa mang vẻ khát máu. Trên cổ và cổ tay của cô là bộ sưu tập Blak Pearl phiên bản giới hạn của tập đoàn trang sức nổi tiếng nhất thế giới ĐAMLANGE.

Sợi dây làm bằng bạc được chế tác bằng thủ công vô cùng tỉ mỉ. Cứ cách vài mi-li mét được đính một viên đá hổ phách nhỏ li ti , giữa những khe hở trên chiếc vòng được đặt vào đó những viên kim cương nhỏ xíu. Chúng ánh lên những vệt sáng như những ngôi sao bé nhỏ le lói trên bầu trời đêm... Blak Pearl, quả thực là 1 kiệt tác nghệ thuật !!!

Lúc bên bộ phận trang phục đưa đồ cho cô, cô không ngờ trang phục này lại hợp với cô đến thế. Mấy anh chị trong BCH đều trầm trồ tán thưởng. Rồi Vương Long đưa bộ Blak Pearl này cho cô, cô ngạc nhiên nhìn anh...

Như đọc được suy nghĩ của cô, anh chỉ cười hiền rồi nói là tổng giám đốc của tập đoàn ĐAMLANGE đã tài trợ cho sự kiện của trường. Trước khi rời khỏi đó, cô hình như nhìn thấy có hình ảnh rất quen thuộc trong mắt anh...

Một bóng hình...ánh mắt dịu dàng ...mãi ám ảnh trong giấc mơ của cô....

Mái tóc dài mềm mượt xõa dài xuống thắt lưng, 2 cái bím tóc bé xinh ở hai bên tai của cô được tết bằng dây kim tuyến lấp lánh. Trên đỉnh đầu được cố định bằng chiếc trâm cài xinh xinh, phần đuôi của cây trâm nạm vàng không quên đính vào viên hồng ngọc đỏ rực. Trông cô không khác gì 1 tiên nữ giáng trần, 1 mĩ nữ khuynh quốc khuynh thành.

Như Quỳnh chậm rãi bước lên những chiếc cộc đang nhấp nhô, khuôn mặt xinh đẹp mang nét giá băng làm người khác phải thèm muốn điên cuồng nhưng chỉ biết tiếc nuối không thể chạm tới.

Trên bệ đỡ của dàn lửa trại :

Như Quỳnh bắt đầu cử động thân thể theo làn điệu nhẹ nhàng. Chiếc quạt trên tay cô cứ xòe ra khép vào như thể những cánh hoa nở rộ trên tay. Đôi chân xoay theo nhịp điệu cơ thể, thân người cô nhẹ bỗng như lướt trên mặt nước hồ thu. Thân thể mềm mại, e ấp như cánh hoa ngượng ngùng làm toát lên vẻ trong sáng, thuần khiết của cô... Những chiếc lá phong đỏ gắt cao ngạo trên cao cũng phải cúi đầu, hèn mọn góp vào bức tranh tuyệt đẹp trước mắt.

Bài nhạc bỗng trở nên sôi động, tiếng trống giục giã hơn làm động tác của Như Quỳnh thêm phần nhanh nhẹn.

Nếu ban nãy cô như một tiểu thư xinh đẹp khuê các , dịu dàng thì bây giờ trông cô như 1 đại tướng uy quyền vung dao sát phạt mọi thứ. Tiếng quạt xòe ra xếp vào dứt khoát, đôi mắt đen sắc sảo kết hợp với tiếng trống thùng thùng trong bài nhạc làm cho mấy sinh viên bên dưới cảm thấy thật hồi hộp như chính mình sắp ra chiến trận dưới quyền uy của cô.

Tiết mục của Như Quỳnh sắp kết thúc. Mai Linh thở phào, chị đứng trong lòng của Vương Long, chỉ chú tâm dán mắt vào thân ảnh mảnh mai phía bên dưới, lòng thầm cầu nguyện cho cô em gái của mình được bình an vô sự. Đến khi tiếng nhạc thực sự kết thúc, Mai Linh mới thở phào nhẹ nhõm, chị quay sau lưng chạm phải đáy mắt mê người của Vương Long... chị giật mình, ánh mắt vội vã quay đi như muốn che giấu gì đó. Gương mặt chị bỗng đỏ bừng lên, đầu hỗn loạn không nghĩ được gì. Chị thầm cắn răng rủa cái người con trai bên cạnh mau đi ra chỗ khác đi. Nhưng khổ nỗi Vương Long cứ nhìn chằm chằm vào Mai Linh, làm chị run đến nỗi không sắp xếp được cả giấy tờ.

Bên ngoài tiếng hò reo phấn khích vang dội cả sân trường. Tiết mục kết thúc, Như Quỳnh bước xuống bệ đỡ, mọi người ùa vào xin chụp ảnh rồi chữ kí như vũ bão làm cô choáng váng luôn. Nhưng khi nhìn những nụ cười trên môi họ, cô cũng cảm thấy vui vẻ, nụ cười khẽ hiện hữu trên môi, những bức ảnh chụp lưu lại những khoảnh khắc quý giá ấy, như những kí ức tươi đẹp sẽ không bao giờ quên lãng...

Nhưng mọi người ùa nhau vào chụp hình càng ngày càng đông làm cô cảm thấy khó thở. Khi cô gần như muốn tắt thở trong biển người đông nghẹt này thì chợt có một lực kéo cô ra khỏi đám đông. Cô giật mình, chưa kịp định hình thì người đó bế cô lên rồi chạy vào bên trong. Đám đông hò hét, phấn khích như đàn bò mộng chạy rầm rập đuổi theo.

Tiếng hò hét, cộng tiếng chân rầm rập phía sau và cảm giác an toàn của người đó tự dưng khiến cô nép mình vào lồng ngực vững chãi ấy. Cô không suy nghĩ nhiều, chỉ biết gió khẽ rít bên tai chứng tỏ người đó đang chạy với tốc độ rất nhanh.

Khi không còn nghe tiếng đuổi theo, cô mở bừng mắt nhìn lên trên người đó. Hai mắt đen láy mở to ra hết cỡ, chân mày nhướng cao lên, mặt cô đơ ra đúng 5s :

- Thầy Phong ?!!!....~0o0~ - Cô chột dạ khi thấy khuôn mặt đen sì lì của Tư Kỳ Phong, thầm rủa “Trông khó coi hết sức!”cô không khỏi chu môi, gương mặt phụng phịu, bướng bỉnh.

CỐP một cú cốc giáng vào đầu cô đau điếng

- Ân... hu hu, sao thầy cốc em chớ ? - Cô đau ứa nước mắt, tay ôm cái cục u trên đầu, gương mặt giận dỗi hông cam chịu.

- Đồ ngốc, em muốn bị đè bẹp hả ! - Bây giờ Tư Kỳ Phong tức giận thật rồi. Đôi mắt đỏ nheo lại tỏa sát khí nhìn chằm chằm Như Quỳnh. Hồi ban nãy, lúc hắn thấy cô trình diễn, cô tuyệt nhiên là 1 mĩ nhân khuynh thành làm bao người điên đảo muốn quỳ rạp xuống dưới chân cô, tại cô không biết chớ lúc đó, chỗ hắn ngồi ban nãy có mấy anh chàng sinh viên nói rằng sẽ tán đổ cô nên hắn cực phẫn muốn đi giết chết, móc hết mắt mấy lũ heo đực hám sắc, và nuốt chửng cô vào bụng để khỏi cho ai phải nhòm ngó vì Như Quỳnh chỉ của riêng 1 mình hắn thôi. Tính chiếm hữu cao thiệt !

Nói là làm Tư Kỳ Phong đã kịp cho mấy thằng ban nãy đi dọn toa-lét vì cớ xả rác a :v . Nhìn tụi nó xanh mặt khi vô cái phòng vệ sinh âm u, gió đập cửa rồi rú lên nhà hoang, vài đứa sợ đến đái ra quần.. hu hu

Tư Kỳ Phong nhìn cô. Như Quỳnh đêm nay tuyệt đẹp. Cô như bó hóa quỳnh thuần khiết nhưng mạnh mẽ, bí ẩn còn hơn cả hoa anh túc độc khiến con người ta nghiện đến chết. Trái tim hắn đập mạnh, như có cái gì đó vừa dồn dập, máu nóng trong người hắn trỗi dậy... Võng mạc trở nên mơ hồ, hắn vươn tay ôm Như Quỳnh vào lồng ngực. Cô ngã nhào vào lòng hắn, hương thơm dịu dàng phảng phất từ cơ thể cô như liều thuốc kích thích đánh thẳng vào hàng phòng ngự cuối cùng của hắn.

Tư Kỳ Phong chợt cúi xuống gặm cắn đôi cánh hoa đào mềm mại, làn môi mềm như nước càng làm phát nghiện. Tim hắn đập dữ dội như tiếng trống ban nãy, máu trong người hắn như sôi sục đến cực điểm. Hắn cắn mút bờ môi hồng đến sưng tấy, đầu lưỡi lần mò vào sâu bên trong như tìm tòi khai phá. Hương vị cuả cô ngàn năm như một, như liều tình dược khiến hắn phải lao vào như con thiêu thân, như liều thuốc độc khiến hắn phải chết chìm trong bể tình...

Như Quỳnh mở căng con mắt ra, đầu óc cô trống rỗng đưa mắt nhìn Tư Kỳ Phong. Đôi mắt màu đỏ sẫm đối diện với cô, chúng như rút hết sức mạnh của cô, làm cô tê liệt hoàn toàn. Hai người cuốn lấy nhau đến khi cô hết dưỡng khí thì hắn mới chịu buông ra...

Cô trượt xuống, ngồi thụp xuống đất, miệng há to như cố lấy lại lượng không khí đã mất. Tư Kỳ Phong ngồi xuống vỗ vai cô nhè nhẹ. Hắn nghiêng đầu dịu dàng nhìn cô. Cô quay qua chạm phải đôi mắt màu đỏ, cô thấy rõ hai võng mạc của hắn hằn hiện hình ảnh mình... Cô chau mày, tức giận định thần lại, đứng dậy định cho hắn 1 cái bạt tai thì chợt đầu cô nhói lên. Cô ôm đầu đau đớn ngã khụyu xuống. Tư Kỳ Phong nhìn cô, đỡ cô đứng dậy. Nhìn cô đau đớn đến chảy mồ hôi, hắn đau xót nhìn cô, nhưng lại bất lực không thể làm gì được. Hắn không thể thi triển pháp thuật ở đây, không thể tiết lộ lại những chuyện hàng ngàn năm trước, phải để Như Quỳnh nhớ lại hết mọi chuyện. Và hắn chính là người đi thâu tóm, dẫn dắt cô trở lại vùng kí ức đã mất ấy... Bằng chứng là trong cơn đau đớn của Như Quỳnh, cô chợt thấy có cái gì đó đang hiện ra trước mắt mình. Một tòa lâu đài cổ sừng sững nguy nga, một đôi mắt đỏ rực ánh lên vẻ dịu dàng cưng chiều làm tim cô đánh cái thịch. Cô có cảm giác như mình vừa mới tìm lại thứ gì ấy đã mất, nó vừa mơ hồ, vừa rất thực. Hơi thở nam tính ấy, cô đã gặp ở đâu rồi ?...

- Như Quỳnh...? - Chợt trong đầu cô vang lên 1 âm thanh rất trầm... Nó kêu vang tên cô, ngân lên như tiếng chuông vọng lại trong đầu cô rồi xa mãi, cô cố níu lấy nhưng lại vụt mất...

Như Quỳnh ôm đầu lắc nguầy nguậy, cô nhắm tịt mắt lại, cả người run lên, thái dương ướt đẫm mồ hôi, Tư Kỳ Phong đứng bên cạnh đau lòng nhìn cô. Hắn không thể để cô như thế này được. Hắn cúi xuống

- Xin lỗi em, Như Quỳnh ... - Hắn bất chợt đập mạnh vào gáy cô. Như Quỳnh thấy trời đất như tối sầm lại rồi đen kịt. Tư Kỳ Phong đỡ người cô. Hắn cúi người bế cô lên một cách nhẹ nhàng. Nhìn nữ tử mình thương say giấc trong lồng ngực mình, hắn chỉ ao ước thời gian này ngưng đọng mãi mãi..

Tư Kỳ Phong dịu dàng bế cô đi. Trên hành lang chỉ thấp thoáng vài bóng đèn neon nhấp nháy. Tiếng bước chân va chạm với sàn nhà cộp cộp đều đều. Trong lồng ngực của Tư Kỳ Phong, Như Quỳnh khẽ rúc vào ngực hắn, khẽ mỉm cười, ấm áp và dễ chịu...

Ở trên ngọn cây đối diện cửa sổ ban nãy họ đứng, có bóng người con trai cao lớn, anh ta gác chân trên ngọn cây, đôi mắt hổ phách mang vẻ bất cần đời, nhưng lại phảng phất nét buồn. Roku cười khẽ, đôi mày kiếm khẽ chau lại. Châm một điếu thuốc, làn khói trắng phà ra không trung. Ngoáy đầu nhìn 2 bóng hình dần khuất sau hành lang, đôi môi bạc nhược khẽ mấp máy:

- Cẩn thận đấy, Tư Kỳ Phong...!

--------------------------------------

Khi Như Quỳnh tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn. Bầu trời xanh, làn mây trắng trôi lững lờ qua ô cửa sổ. Cô khẽ nhíu mày, đầu vẫn hơi choáng váng và đau nữa. Cô ôm đầu ngồi dậy, đôi mắt lờ mờ mang vẻ ngái ngủ. Chợt cô cảm thấy có điều gì là lạ, đôi mắt đen chợt bừng tỉnh nhìn xung quanh.

ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ PHÒNG CỦA CÔ !

- Em tỉnh rồi hả ? - Chợt 1 giọng nói trầm trầm vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô. Cô ngẩng lên thấy Tư Kỳ Phong đã đứng ở trước cửa. Hắn khoác lên cái tạp dề hình batman :v . Cô thần người chăm chăm nhìn vào cái tạp dề của hắn, quên hết mọi sự xấu hổ ban nãy. Thấy ánh mắt cô cứ chăm chăm vào phía dưới mình, hắn nhìn xuống phát hiện ra cái tạp dề đáng xấu hổ này, đỏ mặt thầm nguyền rủa Vương Long đã đưa cho hắn cái này...

- Ha ha... - Tiếng cười cô bật ra khỏi miệng, nụ cười sảng khoái làm sáng bừng khuôn mặt của cô. Đến lượt Tư Kỳ Phong bối rối , hắn khẽ hắng giọng rồi nói:

- Thay đồ rồi xuống ăn sáng ! - Hắn quay người đi che giấu gương mặt đỏ bừng của mình. Chết tiệt, hắn từ khi nào lại dễ bị chọc như vậy chứ !

Cánh cửa đóng sập lại, Như Quỳnh tự dưng nhận ra có cái gì đó không đúng.

- Á, trời ơi, mình vô duyên vậy trời !!! - Cô cốc đầu mình 1 cái. Thiệt tình, đang ở nhà người ta mà cười nói như vậy thật không phải phép. Cô khẽ lắc đầu tự nhủ sẽ không như vậy nữa. Nhưng cái gì là định mệnh là nó sẽ trói buộc bạn, đột nhiên, cô nhớ ra ở đây đâu có đồ của mình. Cô đành phải mặt dày he hé mở cửa, nhìn xuống nhà dưới thì Tư Kỳ Phong đang ngồi ở sofa đọc báo, đôi mắt màu đỏ sẫm nổi bật với chiếc kính cận, hắn mặc chiếc áo thun đơn giản màu đen, chân bắt chéo nhau, tao nhã nhấp ngụm cà phê thơm lừng... Cô cũng phải công nhận, vị bác sĩ này, như nam thần trong thần thoại vậy !

Như Quỳnh rón rén bước lại gần hắn, cô khẽ nhỏ giọng:

- Thầy ơi, ở đây không có đồ... - Cái giọng của cô ngày càng nhỏ dần, cô không dám nhìn mặt Tư Kỳ Phong, đôi mắt đen cụp xuống, hai tay ríu vào nhau, cô cúi gằm mặt che giấu gương mặt đỏ lựng của mình. Tư Kỳ Phong nhìn điệu bộ đó của cô phải nén cười. Trông cô đáng yêu quá đi mất!

Tư Kỳ Phong vươn tay nhéo nhéo cái má hồng của cô. Làn da mềm mịn như da em bé làm hắn phát nghiện luôn, cứ muốn nhé mãi không thôi. Đôi đồng tử đỏ sẫm màu rượu vang ánh lên tia yêu chiều.

- Chờ tôi một chút ! - Hắn trầm giọng.

Hắn bỏ tờ báo xuống rồi đi lên phòng. Một lát sau hắn đi xuống, tay cầm cái túi xách màu xanh đen đưa cho cô.

- Phòng tắm ở trong phòng của tôi. Tôi chờ em... ! - Hắn cúi thấp người, lời nói đầy mờ ám...

Gương mặt Như Quỳnh đỏ gấc, cô mau đón lấy, lí nhí cám ơn rồi chạy nhanh vào phòng tắm. Cô đóng sập cửa, lưng tựa vào cánh cửa từ từ trượt xuống. Như Quỳnh ôm lồng ngực, cảm nhận nhịp tim đập nhanh của mình...

- Mình bị làm sao vậy trời ?

Cứ nhìn vào mắt hắn, cô bị hút hết khí lực vậy. Đôi mắt màu đỏ rượu ấy, như đốt cháy cả cô.

Sau khi Như Quỳnh đi vào phòng tắm, Tư Kỳ Phong mỉm cười lắc đầu cười khổ với cô bé ngốc này. Hắn cười hổ, tự hỏi chừng nào cô mới hiểu được tâm tình của hắn đây nữa. Hắn phất tay, thân hình cao lớn trong phòng khách biến mất. Hắn có việc phải làm, sẽ nhanh thôi.

------------

Trong 1 thư phòng đầy sách những sách, mùi âm ẩm đặc trưng của giấy, cái cửa sổ bằng gỗ bên ngoài hắt vào những tia nắng chói chang càng tăng thêm vẻ cổ kính. Trên chiếc bàn gỗ nằm giữa căn phòng, một gương mặt điển trai, cao ngạo đến mức khiến người ta phải khó thở. Thân người đẹp như tượng nằm dài trên bàn. Hơi thở nhẹ nhàng đưa cơ thể lên xuống, chàng trai đang say giấc. Ánh nắng vàng chói chang phiêu du trên mái tóc của anh ta. Chúng xõa xuống, chạm đến cánh môi bạc, cái khuyên tai bạc lộ ra hắt lên những tia lạnh lẽo. Đôi mày anh ta hơi nhíu lại như thể đang gặp phải chuyện gì bực mình. Chồng sách cao ngất bên cạnh Roku có vẻ như đã có người đọc xong, đêm qua, anh ta đã thức tới 4h sáng để tra cứu tài liệu y học. Bởi thế mà kiến thức của anh ta rất uyên thâm, được mệnh danh là thiên tài y học...

CỘC CỘC - tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt bầu không khí yên tĩnh xung quanh. Roku khẽ nhíu mày, gương mặt bộc lộ sự khó chịu khi có người quấy rối giấc ngủ của hắn. Hắn từ từ ngồi thẳng dậy, vươn vai vài cái, trầm giọng:

- Vào đi !

CẠCH - Cửa mở ra, vị quản gia cung kính bước vào:

- Thiếu gia, Tư tiên sinh có chuyện muốn nói với ngài ạ !

- Cho hắn vào đi ! - Roku gật đầu, tay xếp lại mấy cuốn sách trên bàn.

- Sao hôm nay quý hóa quá vậy ? Rồng đến nhà tôm nha ! - Roku cất giọng chế giễu. Hắn quay lưng lại với Tư Kỳ Phong, tay đang cất mấy cuốn sách lên kệ.

Tư Kỳ Phong nhếch môi không đáp, hắn thong thả ngồi xuống chiếc ghế sofa, chân bắt chéo hình chữ ngũ. Hôm nay, hắn mặc bộ vest đen được đặt may riêng từ nhãn hàng may nổi tiếng quốc tế, đường may đơn giản nhưng lại vô cùng tinh tế. Trang phục này vốn đã hoàn hảo càng xuất sắc hơn khi hắn mặc vào. Hắn nhịp nhịp ngón tay xuống bàn, đôi mắt màu đỏ sẫm tinh anh và sắc bén lướt lên người thanh niên cao lớn đứng ở đằng trước.

Roku nhếch môi cười. Anh ta đã quá quen với những hành động này của Tư Kỳ Phong. Roku nhấn nút điện thoại trên bàn, nói:

- Mang rượu vào đây cho tôi!

- Vâng thưa thiếu gia! - Người hầu bên kia cung kính đáp lại. Một phút sau, quản gia cung kính đem vào. Chai rượu màu cam đỏ, hai ly thủy tinh bên có viên đá lạnh tròn tròn.Roku gật đầu cho phéo quản gia lui xuống. Anh ta thản nhiên rót rượu ra ly, màu rượu đẹp đẽ sóng sánh ánh lên thủy tinh trong suốt của chiếc ly làm người ta phải mê mẩn. Roku đưa cho Tư Kỳ Phong một ly.Tiếng va chạm của thủy tinh vang lên. Tư Kỳ Phong nhấp thử 1 chút rượu, vị đắng nồng ngay lập tức chiếm hết cả vị giác, khứu giác nhưng sau đó lại có một vị ngọt dịu lại hòa tan trên đầu lưỡi. Nếu là người sành rượu, ắt hẳn phải đánh giá đây là rượu ngon.

- Không tệ ! - Tư Kỳ Phong xoay xoay chiếc ly, hắn chăm chú thưởng thức những hoa văn tinh xảo trên chiếc ly này, khẽ tự tán thưởng. Roku cũng chỉ nhếch mép cười, anh ta tiếp tục nhấp thêm ngụm rượu, sau đó đưa khuôn mặt bất mãn hướng về phía Tư Kỳ Phong.

- Hôm nay anh chỉ đến để uống rượu thôi sao ?

- Thế cậu nghĩ sao ? - Tư Kỳ Phong không trả lời mà hỏi ngược lại Roku, hắn nhướng mày như thách thức Roku.

Anh ta cười khổ, biết ngay thế nào cũng có chuyện. Haizzz, anh ta là thiên tài y học chứ đâu phải thiên tài đi làm mấy cái chuyện tàm xàm ba láp đâu chứ.

- Tôi muốn cậu bảo vệ Như Quỳnh trong 1 tuần! - Tư Kỳ Phong trầm giọng, đôi mắt hắn có vẻ gì đó rất lạnh, màu hơi sẫm lại như đang cố kìm nén gì đó.

- CÁI GÌ ?!! - Roku phụt luôn ngụm rượu vừa uống. Anh ta mở to mắt ra nhìn hắn như thể vừa mới nghe chuyện buồn cười nhất thế giới - Anh vừa nói cái gì cơ ?

- Tôi muốn cậu bảo vệ cho Như Quỳnh trong vòng 1 tuần ! - Hắn trầm giọng, mỗi khi nhắc đến tên cô, ánh mắt hắn dịu dàng đi mấy phần.

- Ha ha ha... anh không sợ tôi sẽ cướp mất cô ấy sao ? - Roku cười lớn.

- Cậu, có thể sao ? - Tư Kỳ Phong nheo mắt nhìn Roku, ánh mắt của hắn tràn đầy tự tin.

Nụ cười trên môi Roku cứng lại. Đôi mắt màu hổ phách của anh ta sẫm lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, lồng ngực đưa lên xuống mạnh. Tư Kỳ Phong nói đúng, anh ta mãi mãi không có cơ hội với Như Quỳnh. Khóe môi khẽ nhếch lên cố che giấu nỗi đau trong lồng ngực. Anh ta ngước lên nhìn Tư Kỳ Phong, gật đầu

- Tôi đồng ý ! Nhưng tôi có thể biết lí do không ? Anh sắp đi sao ? - Roku nhấp 1 ngụm rượu như trấn an lại mình nên không để ý gương mặt đen lại của Tư Kỳ Phong. Hắn gằn giọng:

- Angel đã làm thị trường ở Thái Lan rối loạn, tôi phải bay qua đó giải quyết chút chuyện...

Tư Kỳ Phong nhấp ngụm rượu.

- Tôi đoán đây là kế “điệu hổ ly sơn” của hắn ta, nên trong thời gian tôi đi công tác, tôi cần cậu bảo vệ cô ấy khỏi nguy hiểm!

Roku gật gù hiểu chuyện. Anh ta khẽ nhếch môi cười :

- Anh không sợ tôi sẽ theo phe Angel, làm Như Quỳnh bị thương sao ? - Anh ta nhàn nhã dựa vào chiếc ghế sofa.

- Cậu đừng quên, Như Quỳnh đã cho cậu 1 mạng ! - Lời nói trầm trầm của Tư Kỳ Phong như dao găm vào trái tim của Roku. Anh ta cười buồn, tự hỏi vì sao Như Quỳnh lại cứu anh ta, cho anh ta 1 kiếp sống mới như thế.

- Tôi vẫn không hiểu, kiếp trước, tại sao Như Quỳnh lại cho tôi mạng sống của cô ấy ? - Roku mân mê ly rượu, không nhìn Tư Kỳ Phong nói.

- Trong trái tim cô ấy còn sót lại 1 mảnh của quả cầu pha lê đỏ trong lúc cô ấy liều mình dâng hiến linh hồn mình cho mặt trăng để giúp linh hồn và kí ức của chúng ta không bị tiêu tán. Âm khí của quả cầu được máu của nữ thần mang nửa dòng máu của quỷ dữ nuôi dưỡng càng tăng thêm sức mạnh cho nó. Ai có được trái tim mang mảnh ghép ấy, người ấy sẽ sở hữu sức mạnh tối thượng. Đó là lý do Angel muốn sở hữu Như Quỳnh! - Những lời nói của Tư Kỳ Phong trầm trầm vang lên khiến Roku không khỏi đau đớn. Anh ta đau xót ngửa cổ lên, nhìn trần nhà bằng gỗ bóng, lòng có gì xa xôi, man mác buồn. Khóe mắt cay cay... đôi môi khẽ mấp máy:

- Tôi vẫn không hiểu, tại sao cô ấy lại cứu tôi ? - Lòng Roku cuồn cuộn, từng đợt sóng trào dâng đánh thẳng vào trái tim của anh. Như Quỳnh, tên của người con gái xinh đẹp ngây ngất lòng người, nữ thần của anh...

- Vì cậu chiếm 1 vị trí quan trọng trong trái tim của cô ấy ! - Tư Kỳ Phong khẽ nhíu mày. Cơn ghen của hắn dày vò lòng hắn làm hắn khó chịu quá. Nhưng phải thừa nhận, Như Quỳnh đã dành 1 tình cảm đặc biệt cho Roku.

Roku nhắm hờ đôi mắt đã đỏ lên. Anh không muốn người khác thấy anh như vậy, đặc biệt là Tư Kỳ Phong. Anh ta để tay lên mắt, nói:

- Được rồi, tôi sẽ làm theo những gì anh nói. Bây giờ tôi muốn được yên tĩnh 1 mình. Quản gia, tiễn khách dùm tôi !

- Mời ngài đi theo tôi ạ !

Cạch, cánh cửa đóng lại. Cái âm thanh lạnh lẽo muốn chôn vùi Roku. Anh vật vờ đứng dậy, đi đến kéo ngăn bàn ra, lấy cái khung ảnh. Roku vuốt ve bức hình, mang theo bao niềm yêu thương. Đôi mắt màu hổ phách ánh lên tia bi thương. Tại sao Như Quỳnh đã cho hắn sự sống mà không thể cho hắn trái tim, tình yêu của cô. Cứ mãi sống trong nỗi tuyệt vọng dày vò, Roku cũng cảm thấy cuộc đời thật nhạt nhẽo. Anh trách ông trời, tại sao lại bất công với hắn như thế. Anh cũng có lúc ghen tỵ khi thấy Như Quỳnh nở nụ cười hạnh phúc bên Tư Kỳ Phong, anh lúc đó như phát điên. Roku nhiều lần muốn giết chết Tư Kỳ Phong nhưng nghĩ lại chỉ có Tư Kỳ Phong mới là người được chọn, nỗi uất hận khiến anh ta không chịu nổi đành phải tìm đến thuốc lá. Làn khói bay mờ mờ, anh nhìn vào khoảng không vô định, đôi môi bạc anh ta khẽ mấp máy :

- Như Quỳnh, tôi nhất định sẽ bảo vệ em, không để em phải tổn thương!

Nỗi đau đớn cứ lan tỏa dần trong tim... có mấy ai hiểu được ?...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.