Dạ Huyết

Chương 44: Chương 44: Diện Kiến Nhạc Mẫu Đại Nhân




- Nhà trường sẽ tổ chức cắm trại ở công viên Hyde vào tuần tới ! Bây giờ, tớ sẽ phân công những việc cần làm cho mỗi người.

Sau kì thi HK1 xà quần với mấy môn đại cương khó nhằn, trường Royal sẽ tổ chức 1 chuyến dã ngoại 3 ngày 2 đêm cho các sinh viên của mình. Buổi cắm trại lần này rất được mong chờ bởi các sinh viên của trường Royal. Hyde Park vốn là một trong những công viên lớn nhất ở thành phố London. Thuộc quyền sở hữu của hoàng gia Anh, có đường liên thông với cung điện Bucking Ham, phong cảnh hữu tình tuyệt đẹp. Là một nơi lí tưởng hòa mình vào thiên nhiên.

Cả bọn lớp cô nhao nhao lên :

- Thế là được đi chơi rồi !

- Xõa đê tụi bây ơi !

- Yolo đê !

Cái lớp bỗng biến thành cái chợ. Mọi người bàn tán xôn xao hết cả lên. Lớp trưởng đập đập bàn ổn định lại lớp rồi tiếp tục nói :

- Bây giờ mọi người hãy quyết định lớp mình sẽ nấu món gì trong chuyến dã ngoại sắp tới.

- Cà ri đi !

- Cá hồi nướng ngon hơn !

- Sandwich cho gọn ! .......

- TRẬT TỰ TRẬT TỰ !!! - Lớp trưởng đập đập bàn, cậu gãi mũi cười khổ. Trời ạ, mỗi người 1 ý kiến thì có cãi tới mai cũng chưa quyết định được. Cậu day day mi tâm. Bỗng cậu ngẩng lên nhìn Như Quỳnh. Để cô ấy quyết định là nhất, thể nào mọi người đều đồng ý.

- Như Quỳnh cậu định sẽ nấu món gì ?

Nghe thấy câu hỏi của lớp trưởng, cô đắn đo 1 hồi rồi nói :

- Làm thịt nướng nhé. Trời lạnh ăn thịt nướng là ngon nhất đấy !

- Ừ được đấy, trời lạnh ăn thịt nướng là hết xẩy ! - Mấy tụi con trai bàn tán, ánh mắt háo hức như bị bỏ đói lâu năm.

Lớp trưởng gật gù. Ý kiến của Như Quỳnh rất hợp lí. Trời sắp chuyển sang đông, không khí lạnh đang tràn về, ngồi bên lò than nướng thịt vừa hít hà vừa ăn quả thật không còn gì bằng.

- Vậy lớp chúng ta quyết định sẽ nướng thịt vào buổi dã ngoại !

- Hoan hô, lớp trưởng vạn tuế ! - Sinh viên của phòng học H3 hò reo ầm ĩ, làm kinh động cả 2 lớp bên cạnh luôn.

Tối đến, Như Quỳnh tắm xong trèo lên giường, tay cầm cái sấy tóc màu xanh sấy khô mái tóc. Còn Tiểu Mộc thì ngồi trầm ngâm ở góc giường bên cạnh. Dạo này Như Quỳnh thấy Tiểu Mộc lạ lắm, kể từ khi nhỏ xuất viện thì lâu lâu lại ngẩn người tự cười 1 mình. Lạ hơn nữa, cứ mỗi lần được đi chơi là Tiểu Mộc cứ đeo bám cô riết, miệng không ngừng huyên huyên đủ chuyện còn giờ thì nhỏ lại ngồi im ỉm cười ngốc... Thật kì lạ !

Cô xích lại gần khều khều Tiểu Mộc. Nhỏ giật mình xoay người. Như Quỳnh nhìn cái bản mặt ngốc của Tiểu Mộc mà không khỏi buồn cười. Cô cốc lên đầu nhỏ 1 cái. Mặt giả bộ giận dỗi không thèm chơi với nhỏ. Tiểu Mộc dở khóc dở mếu, cười khì khì ngã người lên đùi Như Quỳnh, làm bộ nịnh hót :

- He he, sorry, tại tớ đang suy nghĩ chuyện này nên không có nghe cậu nói. Thôi mừ, đừng giận tớ nữa nha cô bạn “đinh xẹp” cute của tớ ! - Tiểu Mộc nhe răng cười hì hì. Hai cái bím tóc đung đưa qua lại trông nhỏ y như 1 đứa con nít đang dụ dỗ đòi kẹo.

Nhìn bộ dạng của Mộc Mộc Như Quỳnh không thể giận được, cô mới hỏi nhỏ là tại sao dạo này trông nhỏ rất khác, hỏi nhỏ rằng đang có tâm sự gì sao. Tiểu Mộc chỉ cười khì khì, tay quệt quệt mũi, ánh mắt sáng bừng niềm hạnh phúc.

- Để từ từ mình nói cho cậu nghe.

Tiểu Mộc không biết chứ nụ cười của nhỏ lúc này rất đẹp, làm sáng bừng cả khuôn mặt tròn tròn của nhỏ. Như Quỳnh biết nhỏ đang có niềm hạnh phúc của riêng mình, cô nắm tay cô bạn thân của mình mà nói :

- Gặp chuyện gì khó khăn, hãy nói với mình. Mình sẽ luôn ở bên cạnh và giúp đỡ cậu.

Tiểu Mộc xúc động, gật đầu đồng ý. Cả 2 tựa vào nhau cười nói vui vẻ, tám đủ chuyện mọi thứ trên đời... Ngọn đèn kí túc mãi đến khuya mới tắt. 2 người chúc nhau ngủ ngon. Niềm hạnh phúc hóa thành nụ cười trên môi của người nào đó, ngọt ngào và hạnh phúc mãn nguyện chìm vào giấc mơ đẹp.

--------------

Sáng thứ 7, Như Quỳnh chỉ có 2 tiết học vào buổi sáng. Cô định là sẽ vào siêu thị gần trường để mua thêm đồ dùng cho chuyến dã ngoại sắp tới, sẵn về thăm mẹ luôn. Buổi học cũng trôi qua êm đềm, tiếng chuông reo lên báo hiệu kết thúc buổi học. Cô thu dọn sách vở định ra về thì cậu bí thư của lớp thông báo :

- Như Quỳnh, thầy Tư Kỳ Phong cho gọi cậu ở phòng y tế.

Như Quỳnh ngạc nhiên. Tự dưng thầy gọi cô đến làm gì cơ ? Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình rồi đi đến chỗ của hắn. Lúc cô mở cửa ra, cô thấy hắn chống 1 tay trên bàn, ngủ. Ánh nắng chiếu vào nơi hắn ngồi, làm cho cô có cảm tưởng như hắn đang phát ra hào quang rực rỡ. Cô khẽ đóng nhẹ cửa. Cô nhẹ chân tiến tới gần, bộ dạng rất giống với mấy tên hay làm chuyện mờ ám.

- Ngắm đủ chưa ? - Giọng nói trầm trầm làm cô giật bắn người. Cô thấy hắn mở mắt, đôi mắt đỏ sẫm vô cùng tỉnh táo không hề ngái ngủ chứng tỏ hắn chỉ giả vờ ngủ. Hắn chăm chăm nhìn cô, nở nụ cười gian manh. Cô đỏ mặt xấu hổ, tay túm túm bím tóc.Trong thâm tâm cô tự trách mình, hu hu, mê trai mà để bị phát hiện T^T

Tại Như Quỳnh không biết đấy thôi chứ từ lúc cô mở cửa bước vào, cái bộ dạng rón rén ngắm hắn đều bị hắn thu vào tầm mắt. Lúc đó hắn mà không kiềm chế được thì đã bay vào ăn cô luôn rồi. Vậy àm Như Quỳnh không biết chỉ vì hành động đó của mình mà mém bị ăn thịt luôn rồi.

- Thầy cho gọi em lên đây làm gì vậy ạ ? - Giọng nói trong trẻo của Như Quỳnh vang lên cắt đứt suy nghĩ của hắn.

- Em ngồi xuống ghế đi. - Tư Kỳ Phong chỉnh lại tư thế ngồi của mình. Như Quỳnh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn. Hắn đưa cho cô 1 ly nước chanh bảo cô uống đi cho mát.

Như Quỳnh đón lấy li nước chanh hắn pha. Ngon tuyệt. Vừa đủ độ ngọt và chua, thêm đá lạnh, uống tới đâu sảng khoái tới đó. Tư Kỳ Phong hài lòng khi thấy Như Quỳnh uống li nước mà hắn pha cho cô 1 cách ngon lành. Tư Kỳ Phong nói với cô :

- Ngày mốt trường chúng ta sẽ tổ chức đi cắm trại, tôi muốn em giúp tôi chuẩn bị vài thứ !

Cô túm túm tóc mình, vẻ mặt đầy khó xử. Chết rồi, hôm nay cô định đi mua đồ và thăm mẹ nữa nên làm gì có thời gian đi mua đồ với hắn chứ. Như đọc được suy nghĩ trong đầu cô, Tư Kỳ Phong nhìn cô và nói :

- Tôi và em cùng đi mua đồ rồi về thăm mẹ !

Cô gật đầu mà không chú ý đến câu nói vừa nãy của hắn. Hắn nói là “mẹ” không chỉ là mẹ của cô mà hắn còn có ý nói rằng mẹ cô sẽ trở thành mẹ (vợ) của hắn nên gọi dần luôn cho quen. Như Quỳnh đi phía trước đâu biết thâm tâm hắn vẩn đục như thế nào, cô tự dưng chỉ cảm thấy ớn lạnh mà không biết mình đã bỏ qua nụ cười gian manh của ai đó phía sau.

2 người đi vào siêu thị mua đồ dùng cho ngày cắm trại. Thịt đã có tụi con trai lớp cô mua sẵn nên cô chỉ mua thêm gia vị. Sẵn mua thêm mấy gói bim bim cho Tiểu Mộc và bột trà xanh Matcha. Không hiểu sao từ nhỏ cô đã rất thích uống trà, đặc biệt là Matcha và Assam. Tư Kỳ Phong khẽ nhếch môi cười.

- Qủa nhiên em vẫn giữ sở thích đó. - Hắn nghĩ thầm, hắn vừa đi vừa đẩy xe hàng phía sau. Chốc chốc Như Quỳnh lại hỏi hắn mua thứ này thứ nọ, rồi cười thật tươi khi thấy hắn gật đầu. Hắn cố ý đứng sát người cô, hai người chụm đầu vào thảo luận thứ gì đó rồi bật cười. Tiếng cười trong trẻo của cô và nụ cười ôn nhu đầy ý vị của hắn làm thu hút mọi người trong siêu thị. Ai ai cũng thầm ngưỡng mộ cặp đôi kim đồng ngọc nữ này, rồi nhìn lại mình mà lên máu đứng giữa gian hàng mà la toáng lên : AAAAAAA.... TUI MUỐN CÓ GẤU !!!

- Thầy ơi, ngày mốt thầy đi xe số mấy thế ạ ? - Như Quỳnh vừa mớ rau vào xe đẩy vừa hỏi hắn.

- Số 3 ! Còn em ?

- Em đi xe số 7 lận. - Như Quỳnh cười hiền. Trong lòng hơi hụt hẫng vì không được đi chung xe với hắn.

2 người ra quầy thu ngân tính tiền. Chị nhân viên bị vẻ đẹp của hắn làm mê hoặc luôn. Thiếu điều chỉ chảy nước dãi ra là đủ. Cô ấy nói với Như Quỳnh đang đứng nép trong lồng ngực của hắn :

- 2 vợ chồng hạnh phúc ghê ! Chị đây ganh tỵ với em đó ! - Cô ấy không khỏi trầm trồ xuýt xoa. Như Quỳnh đỏ bừng mặt, định giải thích thì bị Tư Kỳ Phong bịt miệng lại. Hắn nhếch môi cười gian, đôi mắt màu đỏ sẫm ánh lên tia hài lòng. Sau khi tính tiền xong, hắn kéo cô ra khỏi siêu thị. Ra đến ngoài, Tư Kỳ Phong mới chịu bỏ tay ra, Như Quỳnh hậm hực, trừng mắt nhìn hắn :

- Thầy, thầy làm người khác hiểu lầm rồi kìa !

- Mặc kệ bọn họ, để ý làm gì cho mệt ! - Tư Kỳ Phong vừa nói vừa cất đồ vào cốp xe. Mặt trời cũng lên cao, hắn kéo cô lên xe, rồi đóng cửa vòng qua bên cửa tay lái. Như Quỳnh còn hậm hực chuyện ban nãy, cô thầm nghĩ tiêu thiệt rồi, lỡ có người nào thấy đồn bậy bạ là chết cô luôn, thế nào mẹ cô cũng cạo đầu cô cho coi T^T . Hắn gián tiếp giết chết cô rồi, cái này gọi là giết người “không cầm dao” đấy, thầy có hiểu không vậy hả ?

Nhìn bộ dạng bốc hỏa của Như Quỳnh, Tư Kỳ Phong không khỏi buồn cười. Cô như con mèo hoang, lúc thì dịu dàng, ngoan ngoãn đến lúc bị chọc giận thì xù lông, cứng đầu. Hắn chồm sang người cô cài dây an toàn cho cô. Mùi hương nam tính của hắn bao quanh người cô làm cô ngẩn ngơ rồi đỏ bừng mặt. Tư Kỳ Phong không biết rằng ai đó ngồi bên cạnh đang tự cốc đầu mình vì tội mê trai. (Chắc cô bị lây từ Tiểu Mộc rồi !)

Hắn lái xe vun vút trên đường, chẳng mấy chốc đã ra khỏi thành phố London, đi đến vùng ngoại ô yên bình nơi mẹ cô đang sống cùng bà hàng xóm. Chợt cô thấy lạ, quay sang hỏi hắn :

- Ủa, sao thầy biết mẹ em sống ở đây ?

Gió vun vút bay vào cửa xe, thốc tung mái tóc màu đỏ sẫm của Tư Kỳ Phong. Trong cái khoảnh khắc đó, cô chợt nhận ra rằng : cô chưa bao giờ hiểu được con người của hắn. Con người hắn đúng như tên gọi của mình : Phong, là gió, mà gió không thể nắm bắt.

Tiếng động cơ ngừng hẳn, khung cảnh cũng dần hiện rõ. Cô tháo dây an toàn rồi bước xuống xe, xoay người ngắm khung cảnh vốn tưởng đã quen thuộc đã lâu không gặp. Đây rồi, ngọn đồi mà hồi nhỏ cô cùng ba và mẹ leo lên nằm sừng sững trước mắt cô. Ngọn đồi xanh rì nay đã thay lớp áo cam sẫm. Khóe mắt cay cay, lấp lánh vài giọt nước. Tư Kỳ Phong choàng áo khoác của hắn lên người cô, hắn ôm eo cô trầm ấm bảo :

- Coi chừng cảm lạnh đấy !

Cô bừng tỉnh, chợt nhìn xuống dưới thân, mặt đen sì. Người nào đó lợi dụng lúc cô deep mà ăn đậu hũ ! Giyaaa tức quá . Cô gạt chân đá hắn 1 phát nhưng không ngờ lại bị Tư Kỳ Phong bắt được. Đã vậy hắn còn cố ý kéo cho cỗ ngã vào lòng hắn nữa chứ. Nhìn nụ cười gian manh trên mặt hắn mà cô không khỏi ức chế. Trong lúc cô sơ ý, hắn vác cô lên vai khiêng cô đi vào trong đường nhỏ mặc cho cô giãy dụa.

Có vẻ người không được hợp cảnh cho lắm dù phong cảnh vô cùng lãng mạn. Lá phong rơi lả tả trên con đường, tiết trời mát lạnh sảng khoái, khung cảnh vô cùng nên thơ và yên bình.

Đến trước cửa nhà, hắn mới để cô xuống. Thừa cơ lúc Tư Kỳ Phong không để ý liền dẫm vào chân hắn 1 cái, rồi còn làm mặt hề chọc quê làm hắn tức chết. Hắn nhịn, hắn còn nhiều cơ hội, về sau sẽ dày vò cô để bù lỗ. (:v) Qúa thâm !

Hắn nhấn chuông cửa, cạch, cánh cửa mở ra. 1 người phụ nữ có vẻ đẹp trang nhã, phong thái thanh lịch dịu dàng của người đó rất giống với Như Quỳnh, quả nhiên Như Quỳnh được thừa hưởng sắc đẹp và khí chất này từ bà. Hắn cúi người lễ phép xin chào. Như Quỳnh cũng cúi người :

- Chào mẹ, con đã về.

Bà mẹ bất ngờ, chạy tới ôm chầm Như Quỳnh vào lòng. Như Quỳnh cảm nhận hơi ấm của mẹ cô mà nhớ lại hồi còn nhỏ. Bà dịu dàng vuốt ve mái tóc nâu trầm óng mượt của cô. Nỗi nhớ của bà đều được thể hiện qua từng ánh mắt, cử chỉ. Tư Kỳ Phong nhìn cảnh đấy mà không khỏi mỉm cười. 2 mẹ con ôm nhau thật lâu, mẹ cô mới để ý đến người đàn ông đi cùng con gái mình. Thấy mẹ hướng mắt nhìn Tư Kỳ Phong bằng ánh mắt dò hỏi, Như Quỳnh mỉm cười nhẹ nhàng nói :

- Mẹ, đây là thầy của con, Tư Kỳ Phong, thầy ấy là giáo sư về Y học nổi tiếng ở nước Anh đấy ạ !

- Cháu chào bác ạ. - Tư Kỳ Phong cúi người chào bà. Dáng người và cử chỉ đều mang vẻ lịch thiệp của 1 người đàn ông nước Anh. Bà vẫn cảm thấy ở anh ta có nét rất quen nhưng lại không nhớ là gặp khi nào. Bà ậm ừ, mời 2 người vào nhà. Cô hỏi bà hàng xóm đâu thì mẹ cô nói bà ấy đã qua nhà họ hàng chơi 1 tuần. Hai người ngồi xuống ghế sofa đặt giữa nhà. Mẹ cô đi pha trà, bỏ lại 2 người với bầu không khí trầm lặng.

Như Quỳnh nhìn xung quanh. Căn nhà này rất tốt. Tất cả đều được trang trí rất hài hòa và ấm cúng.

- Ngay cả ghế sofa cũng rất mềm này ! - Như Quỳnh thích thú lẩm bẩm. Tư Kỳ Phong đưa mắt nhìn Như Quỳnh. Tư Kỳ Phong cũng cảm thấy bộ ghế này rất được, nhất định phải mua 1 cái giống như vậy để có thể “vận động” cho dễ. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nụ cười gian manh. ==”

Mẹ cô - Lam Ngọc - nhìn thấy ánh mắt của hắn hướng về con gái mình. Đôi mắt màu xanh ngọc bích của mẹ cô (Như Quỳnh thừa hưởng màu mắt đen từ bố) hơi thâm trầm lại. Bà không để lộ cảm xúc gì khác biệt, dịu dàng bưng khay trà đặt lên bàn. Là Assam, quả đúng là 2 mẹ con. Đến cả cách sở thích uống trà cũng giống nhau. Tư Kỳ Phong từ tốn nhấm trà, phong thái thưởng trà của hắn quả thật rất giống với những dân chuyên trong trà đạo. Đôi môi bà khẽ kéo lên. Qủa là thú vị ! Nhìn Như Quỳnh, bà không khỏi lắc đầu, con bà không nhận ra ánh mắt chứa đầy tình cảm của hắn. Nghe vài lần cô kể về hắn qua điện thoại, bà cũng hình dung được tình cảm mãnh liệt mà hắn dành cho cô. Chỉ là không ngờ đến, người đàn ông này quả thực rất xuất sắc.

Nhưng bà vẫn thấy người đàn ông này đang che giấu thứ gì đó.

Tư Kỳ Phong không nhìn nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Lam Ngọc. Đôi môi hắn khẽ nhếch lên. Bà mẹ này có trực giác mạnh hơn hắn tưởng. Hắn vốn đã giấu đi âm khí của mình. Vậy mà bà vẫn nhận ra. Hắn chỉnh lại tư thế ngồi, khuôn mặt điển trai vẫn mang theo vẻ thu hút chết người. Lam Ngọc nói chuyện với Như Quỳnh, lúc này bầu không khí mới giãn ra. Nhìn bà lúc này mới giống người mẹ, đang ân cần quan tâm chăm sóc con gái. 2 người nói chuyện tíu tít, quên luôn ai đó ngồi bên.

- Như Quỳnh, hồi nữa mẹ định nấu món cháo nghêu mà con thích. Nhưng nhà hết nghêu rồi, con đi mua giúp mẹ nhé !

- Vâng, con đi ngay đây ạ ! - Như Quỳnh cầm áo khoác đi ra ngoài. Cánh cửa đóng sập lại bỏ lại không khí trở nên thầm trầm và tĩnh lặng.

- Sao cậu không đi theo nó ? - Chợt Lam Ngọc lên tiếng, bà ngồi tựa vào ghế sofa, khoanh hai tay trước ngực, khóe môi cười nhẹ.

- Nếu cháu đi, thì ai sẽ trả lời những câu hỏi của bác đây ?

- Cậu không phải là người bình thường ! - Lam Ngọc nhíu mày nhìn hắn. Đôi mắt màu lam sắc sảo của bà quét trên người Tư Kỳ Phong. Giọng nói nhẹ nhàng nhưng quyết đoán của bà càng khiến Tư Kỳ Phong cảm thấy thích thú. Hắn nhấp ngụm trà, nhẹ nhàng đặt cái tách xuống. Không gian trầm lắng chỉ nghe tiếng va chạm nhẹ giữa tách trà và mặt bàn.

- Con gái bác không phải là người bình thường ! - Bỗng Lam Ngọc lên tiếng. Bà không nhìn hắn, chỉ lo tập trung khuấy tách trà trên tay. Nghe bà nói vậy, đôi mắt màu đỏ sẫm của hắn khẽ lóe lên tia bất thường nhưng chỉ diễn ra rất nhanh hắn đã che giấu nó. Tư Kỳ Phong lạnh lùng, khuôn mặt không mang theo nét biểu cảm nào. Hắn vẫn im lặng ngầm ý muốn bà nói tiếp.

- Đôi mắt và mái tóc cậu thật đặc biệt ! Chúng có màu đỏ sẫm rất đẹp đấy ! - Chợt Lam Ngọc chêm vào 1 câu không đầu không đuôi. Lời khen này, hừm, Tư Kỳ Phong chau mày, có ý gì đây ?

- Từ khi sinh ra, đôi mắt và mái tóc cậu đã như vậy rồi sao Tư Kỳ Phong ? - Lam Ngọc nhàn nhã dựa vào thành ghế. Phong thái thanh lịch, vẻ đẹp mặn mà của bà chứng tỏ thời xuân sắc, bà là mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành.

- Cháu không biết, cháu được nhặt ở bìa rừng, được người qua đường gửi vào cô nhi viện. - Tư Kỳ Phong trầm giọng, khoảng thời gian hắn ở cô nhi viện quả là địa ngục. Dù biết mình có trí tuệ của người lớn nhưng với thân xác trẻ con nên hắn không thể đi đâu cả. Cũng vì màu mắt và mái tóc đặc biệt, bọn trẻ ở cô nhi viện luôn trêu ghẹo và đánh đập hắn.

- Tôi xin lỗi, tôi không có ý đó ! - Khuôn mặt xinh đẹp của bà hơi trầm xuống. Mái tóc màu nâu trầm xõa trên vai, làn da trắng mịn màng không hề có dấu vết của thời gian. Tư Kỳ Phong nhếch mép.

- Có 1 lần mất bình tĩnh, con gái của tôi đã phá nát hết đồ đạc ở trong nhà bếp... - Bỗng Lam Ngọc lên tiếng, bà ngập ngừng 1 hồi -.... bằng tia sáng phát ra từ mắt của con bé !

Tay cầm tách trà của Tư Kỳ Phong khựng lại, Lam Ngọc nheo mắt quan sát cử chỉ của hắn. Qủa nhiên đúng như bà đoán. Tư Kỳ Phong biết được thân phận thực sự của Như Quỳnh nhà bà là gì. Lam Ngọc để tách trà xuống, khuôn mặt nghiêm túc của bà ánh lên tia căng thẳng :

- Vậy đó là gì ? Cậu có thể cho tôi biết được không ?

- Con có thể vào được không ? - Chợt cánh cửa phòng khách mở ra, Như Quỳnh ló đầu vào thì thấy bầu không khí trầm mặc giữa mẹ cô và hắn. Như Quỳnh lo lắng quay sang mẹ hỏi :

- Mọi người đang có chuyện gì thế hả ?

- Không có chuyện gì đâu con gái yêu của mẹ. Nào, 2 mẹ con mình xuống bếp nấu ăn nhé ! - Lam Ngọc cười hiền. Bà vuốt tóc cô rồi 2 mẹ con đi xuống bếp nấu ăn, bỏ lại Tư Kỳ Phong ở trong phòng trầm mặc. Cũng tốt, hắn đã có nhiều manh mối từ mẹ của cô rồi. Chuyện này phức tạp hơn hắn tưởng.

Lúc hắn đi vào phòng ăn, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Món cháo nghêu kiểu Pháp nóng hổi rất hợp với thời tiết se lạnh như vậy. Mọi người ngồi vào bàn và cùng ăn. Hắn ăn muỗng đầu tiên

- Ngon không thầy, em làm đó ! - Như Quỳnh quay sang hắn. Ánh mắt long lanh chờ hắn nhận xét.

- Ừm, rất ngon ! - Hắn nhận xét. Làm ai kia nở từng khúc ruột, nụ cười lan rộng trên môi cô rồi lại quay sang Lam Ngọc tíu tít với bà. Tư Kỳ Phong mỉm cười, giờ hắn mới thấy được điệu bộ trẻ con này của Như Quỳnh. Qủa thật Như Quỳnh nấu món này rất ngon. Cháo vừa ăn, nghêu mềm, gia vị cũng canh rất chuẩn khẩu vị của hắn. Món cháo thêm ít tiêu càng dậy lên mùi thơm, vài lá hành ngò điểm thêm cho món ăn vừa đẹp lại vừa ngon.

Tuy chỉ có 2 mẹ con nhưng không khí xung quanh vẫn rất ấm áp. Thảo nào cô bé Như Quỳnh này lại rất trân trọng 2 tiếng “gia đình“. Kiếp trước hắn vẫn không có được thứ gọi là “gia đình”, kiếp này, hắn muốn dành cho cô 2 chữ “gia đình” thực sự. Nghĩ đến đây, Tư Kỳ Phong không khỏi nhíu mày. Angel, anh ta là người cản trợ hắn. Lại còn tia sáng phát ra từ đôi mắt của Như Quỳnh nữa chứ. Tất cả mọi việc là do đâu ? Chắc hắn phải nhờ Vương Long điều tra chuyện này rồi.

Bữa ăn cũng nhanh chóng kết thúc. Cô và hắn cùng nhau dọn dẹp chén dĩa. Lúc đầu, cô giành rửa và hắn lau thì hắn lại gạt phắt đi, hắn nói hóa chất trong nước rửa chén sẽ làm hại da tay cô nên có người đàn ông lịch lãm mặc sơ mi màu đen, bên ngoài khoác cái tạp dề màu hồng cam đứng rửa chén làm Như Quỳnh cười nôn ruột. Hai người lúc này hợp ý nhau thấy sợ. Lam Ngọc cũng mỉm cười, theo bà đánh giá, ngoại trừ sự bí ẩn mà Tư Kỳ Phong còn che giấu thì hắn là 1 người đàn ông tốt. Rất biết quan tâm và chăm sóc cho cô. Nhìn 2 người, ai cũng đẹp hết á, bà đi ra sofa ngồi xuống, khuôn mặt ánh lên vẻ háo hức. Cháu ngoại bà sẽ xinh đẹp lắm đây !

Rửa chén xong, Như Quỳnh và Tư Kỳ Phong xin phép ra về. Lam Ngọc ra cửa tiễn. Bà ôm Như Quỳnh dặn dò vài câu. Rồi bà quay sang Tư Kỳ Phong, nhẹ nhàng nói :

- Nhờ cậu chăm sóc con gái tôi.

Tư Kỳ Phong gật đầu, khỏi phải nói điều đó là tất nhiên rồi.

Chiếc xe lăn bánh đi khỏi vùng ngoại ô. Lam Ngọc tựa người bên cửa. Bà nhìn bóng xe vụt mất trong đám bụi mịt mù, khẽ thở dài. Trực giác của bà mách bảo rằng, có gì đó đang tới.

- Mình có nên đưa nó vật này không ? - Lam Ngọc lấy từ trong túi áo 1 sợi dây chuyền bằng bạc. Mặt dây chuyền được khắc hình mặt trăng khuyết đỏ rực ôm lấy bông hoa quỳnh màu vàng. Sợi dây chuyền này, bà tìm thấy được sau khi cô phá nát căn bếp bằng tia sáng lạ ở mắt. Như Quỳnh không hề biết đến sự tồn tại của sợi dây chuyền này. Điều làm bà sợ hãi hơn là ban nãy, mặt dây chuyền bỗng dưng phát ra tia sáng màu vàng và đỏ, khi Tư Kỳ Phong và Như Quỳnh đứng cạnh bên nhau...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.