Dạ Huyết

Chương 43: Chương 43: Nếu Tôi Nói Tôi Thích Em




Tiểu Mộc cắm đầu chạy, đến khi mệt lả mới ngồi phịch xuống gốc cây gần đó. Nước mắt lã chã ướt đẫm khuôn mặt. Tiểu Mộc co chân gục đầu, nhỏ hồ đồ mất rồi, Roku và nhỏ có là gì của nhau mà nhỏ phải khóc chứ. Nhưng nhỏ cảm thấy khó chịu lắm, lúc đầu nhỏ ghét hắn lắm mà, tại sao bây giờ cứ mỗi lần chạm vào mắt hắn tim nhỏ lại đập thình thịch. Tiểu Mộc nhận ra tình cảm của mình nhưng nhỏ rất sợ vì nhỏ biết tình cảm của Roku dành cho Như Quỳnh, nhỏ đã ích kỷ, 1 phút chốc muốn giữ hắn cho riêng mình.

Tiếng khóc thút thít của nhỏ đánh giấc Angel đang ngủ ở góc tường phía sau, hắn ta nhíu mày xem ai mà khóc ghê vậy thì nhận ra cô bạn của Như Quỳnh. Angel bực bội khó chịu, hắn ghét nhất lúc ai làm phiền hắn ta lúc ngủ. Hắn vò vò mái tóc màu khói của mình, bỗng dưng hắn ngẩng đầu nhìn Tiểu Mộc, đôi mắt trở nên thâm trầm nguy hiểm, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười tanh máu.

Angel bước đến, hắn cúi người vỗ vỗ vào vai Tiểu Mộc, nhỏ ngẩng người trong làn nước mắt, nãy giờ khóc nhiều quá làm mắt nhỏ sưng vù. Tiểu Mộc thấy Angel đang đứng trước mặt mình, nhỏ hoảng hốt đứng dậy bỏ chạy thì bị Angel bắt lại. Anh ta khóa chặt cổ tay nhỏ bằng dây thừng rồi quăng nhỏ vào trong nhà kho. Tiểu Mộc bị quăng vào 1 góc, bả vai đập phải con mộc nhân bằng gỗ nó ngã xuống đè lên lưng nhỏ. Tiểu Mộc đau đến chảy nước mắt, nhỏ cố giãy dụa thoát ra khỏi sợi dây nhưng không thể được.

Angel thích thú chiêm ngưỡng bộ dạng giãy dụa vô cùng bất lực của Tiểu Mộc. Hắn ta ngồi xổm xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy thích thú, hắn rất khoái cảm giác hành hạ người khác, Tiểu Mộc trừng mắt nhìn hắn, miệng nhỏ bị buộc chặt bằng sợi dây to nên cứ phát ra tiếng ưm ưm...

- Nếu cô chịu im lặng, tôi sẽ tháo dây trên miệng cô ra.

Tiểu Mộc liền im bặt, thấy thế Angel vô cùng hài lòng rồi hắn cởi miếng vải trên miệng Tiểu Mộc ra, nhỏ thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng cố lấy lại không khí. Khi nhịp thở đã đều đặn, nhỏ mới trừng mắt hỏi Angel:

- Đồ vô liêm sỉ ! Tại sao anh lại làm vậy với tôi ?

Angel thấy được đôi mắt tóe lửa của Tiểu Mộc. Hắn chỉ cười nhếch mép, đứng dậy châm điếu thuốc, rít 1 hơi, làn khói trắng bay trong không khí làm nhỏ sặc sụa. Nhỏ vốn ghét mùi thuốc lá. Angel quăng điếu thuốc xuống đất, lấy mũi giầy dẫm nát nó. Hắn bước tới, tay bóp cằm Tiểu Mộc, để mặt nhỏ đối diện với khuôn mặt của hắn :

- Đừng láo xược với tôi, nếu không cô sẽ chết rất thảm đó ! - Đôi mắt màu khói của hắn xoáy sâu vào trong đôi mắt của Tiểu Mộc, lần đầu tiên nhỏ cảm thấy Angel là người rất đáng sợ, hắn ta như 1 con ác quỷ hung ác chứ không phải là thiên thần như mọi người thường nghĩ. Đôi mắt màu khói của hắn như hút nhỏ sâu vào trong, cái màu khói lạnh lẽo mênh mông, nhỏ không tìm thấy sự ấm áp gì ở con người hắn ta... Chợt hình ảnh của Roku xẹt ngang qua đầu nhỏ, nước mắt chực trào, lúc này nhỏ thèm được Roku ôm chặt vào trong lòng, muốn hắn ôm thật chặt để xua tan cái bất an trong lòng...

- Roku... - Nhỏ bật nấc, tiếng khóc nấc đầy yếu đuối như cố kìm nén lại tình cảm bên trong, 2 chân nhỏ mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất...

- Cô thích anh ta ? - Angel quay lại nhìn Tiểu Mộc, đôi mắt của hắn càng trờ nên thâm trầm... Hắn ta bước tới xách cổ áo Tiểu Mộc. 2 tay nhỏ bị trói không thể dựt tay hắn ra được. Tiểu Mộc bị Angel nắm cổ áo đến nghẹt thở, nhỏ giãy dụa lắc lắc đầu nhưng không thể thoát được, nhỏ nghẹt thở đến sắp chết rồi, Tiểu Mộc nhỏ đã thấy Qủy Môn Quan ở trước mắt.

RẦM.... Chợt cánh cửa nhà kho mở ra, ánh sáng tràn vào trong. Angel chưa kịp phản ứng thì bị ăn nguyên cú đấm vào mặt. Angel mất đà, hắn ta buông Tiểu Mộc , lảo đảo ngã ra sau. Tiểu Mộc bị buông ra bất ngờ nên không kịp phản ứng, lưng đập mạnh xuống đất, nhỏ thấy người mình nhẹ bẫng như đang được lên thiên đường... Bỗng nhỏ cảm nhận được mùi hương quen thuộc của ai đó, cái hơi ấm yên bình lạ lẫm lại mang đến cho nhỏ cảm giác bình yên... Nhỏ khẽ mở mắt, qua đôi mắt mơ màng nửa tỉnh nửa mê của mình, nhỏ đã thấy Roku ôm mình vào lòng...

--------------

Tiểu Mộc hôn mê đã 2 ngày. Nguyên nhân là do đầu va đập khá mạnh xuống đất nên hộp sọ bị chấn thương. Như Quỳnh ngồi bên cạnh giường bệnh của Tiểu Mộc, đôi mắt cô xuất hiện quầng thâm, cả đêm qua và nay cô không tài nào ngủ được, nhìn cô bạn thân yêu quý của mình, là 1 người vốn rất yêu đời và đáng yêu lại bị người ta hại ra nông nỗi này. Tự dưng hôm qua lúc mọi người vừa xong trận đấu, ngồi ăn uống vui vẻ thì Roku bế xốc Tiểu Mộc chạy đến chỗ cô, khuôn mặt anh ta bầm tím đang ẵm Mộc Mộc mình mẩy lấm lem bùn đất, máu ở đầu, cánh tay và chân tuôn xối xả làm cô và cả lớp hết hồn. Mọi người nháo nhào sơ cứu và gọi xe cấp cứu. Lúc xe cấp cứu chạy đi chỉ có mình Như Quỳnh và Roku ở trên xe với Tiểu Mộc. Trong lòng mọi người đều băn khoăn tự hỏi vì sao Tiểu Mộc lại thành ra như thế... Đầu nhỏ bị quấn băng trắng bóc, cánh mũi thẳng phải gắn thêm máy thở ôxi, trên tay còn bị gắn thêm mấy cái ống truyền nước.

2 ngày nay, Như Quỳnh vừa học buổi sáng vừa chăm sóc Tiểu Mộc nên người gầy rợp hẳn đi. Cũng may là có mấy bạn trai trong lớp cũng giúp cố tay nên cô đỡ được phần nào. Bọn họ cũng lo lắng cho “Baby” của mình lắm chứ, họ mong có thể thấy lại gương mặt tươi cười như nắng của nhỏ...

Qủa táo trên tay Như Quỳnh được gọt 1 cách khéo léo. Tâm trạng cô không được tốt, trời bên ngoài đen sì sắp mưa to đến nơi, và cô không thích mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện. Mi mắt cô cứ sụp xuống, đêm qua cô thức canh Tiểu Mộc nên không ngủ nên trong người rất mệt mỏi, mọi người đều đang đi làm thêm hết nên không ai vào thay phiên cô.

Chợt cô trượt tay, mũi dao cứa vào tay, cô khẽ rên đau. Như Quỳnh nhanh chóng đi đến ngăn kéo tủ phòng bệnh, máu tuôn ra ngày càng nhiều, có vài giọt rơi xuống đất loang ra. Cô tìm thấy vài miếng băng keo cá nhân, bóc ra 1 miếng rồi cẩn thận băng lại vết thương.

Như Quỳnh tìm trong phòng không thấy khăn giấy ở đâu nên đành đi vào phòng vệ sinh, nếu cô nhớ không lầm là có vài cuộn giấy đặt ở trên bồn rửa tay. Cô đem ra ngoài định lau vết máu ban nãy thì chợt nghe bên ngoài tiếng RẦM rất mạnh, tiếng kính vỡ loảng xoảng... Như Quỳnh nhanh chóng chạy ra thì thấy 1 sinh vật kinh tỏm đang ngồi chống 4 chân xuống đất liếm vết máu trên sàn.

Tim Như Quỳnh như ngừng đập khi nhìn thấy thân hình khủng khiếp của con quái vật trước mắt. Nó mang bộ dạng nửa người nửa rắn. Cái đuôi sừng vảy như rồng, phần ngực thì nhớp nháp trông phát kinh. Trên mặt chỉ có 1 con mắt, cái miệng to đỏ lờm hôi thối, mấy cái răng nanh nhọn hoắc như lợn lòi chỉa ra như muốn đâm chết người. Cô đánh rơi cuộn giấy xuống đất, sinh vật lạ nghe động liền quay đầu về hướng cô... đôi mắt nó lóe lên tia hung ác, nó nhanh chóng trườn về phía cô.

Như Quỳnh run rẩy, 2 chân mềm nhũn ngồi phịch xuống đất. Con quái vật nó càng tiến gần về phía cô với tốc độ cực nhanh, Như Quỳnh nhắm tịt mắt lại, toàn thân run lẩy bẩy, nó há cái miệng đỏ lờm ra định nuốt chửng lấy cô thì BỐP, con quái vật bị 1 lực đánh ra xa khi chỉ còn cách cô nửa mét... Cô định mở mắt thì có bàn tay ai đó che kín mắt cô. Như Quỳnh định phản kháng giãy dụa thì 1 chất giọng quen thuộc vang lên sau lưng mình :

- Đừng sợ, tôi đây !....

Ngón tay Như Quỳnh khựng lại, cô lắp bắp nói:

- Thầy ?!!!.... - Nước mắt cô bỗng dâng trào theo tiếng gọi, như thể bao cảm xúc nhung nhớ kì lạ đã dồn nén bao ngày qua vỡ òa trong vòng tay của Tư Kỳ Phong...

- Ừ... - Chất giọng trầm ấm làm tim cô rung lên từng hồi, cái giọng nói này cô đã chờ bao nhiêu ngày rồi. Tư Kỳ Phong vửa trả lời Như Quỳnh, hắn vừa giơ tay hướng về phía con quái vật đang lỏm ngòm trong vũng máu đen ngòm, tiếng rú kinh hoàng khiến Như Quỳnh hoảng sợ. Cô ôm chặt lấy hắn, đôi tay run run bấu víu lấy cảm giác an toàn. Đôi mắt đỏ sẫm co rụt lại, hắn nắm tay lại, 1 tia sáng bắn đến con quái thú khiến nó tan thành tro.

Như Quỳnh vẫn nhắm tịt mắt lại, nhìn thân thể bé nhỏ của cô run rẩy không ngừng trong lồng ngực của mình, hắn ôm chặt lấy cô, tay vỗ vỗ sau lưng ôn nhu nói:

- Không sao rồi...

Như Quỳnh cứ ôm chặt Tư Kỳ Phong, vòng tay nhỏ bé của cô ôm chặt lấy thắt lưng hắn. Trong lồng ngực hắn cô mặc sức khóc. Nỗi sợ hãi ban nãy đã bay đi mất, cô không thể phủ nhận rằng cô đã nhớ hắn đến phát điên, lúc nào hình bóng dịu dàng của hắn cũng ám ảnh trong tâm trí cô. Cô nhớ mùi hương tự nhiên của hắn, nhớ cái cách mà hắn ôm lấy cô..

Tư Kỳ Phong ôn nhu vuốt tóc cô, hắn hơi cúi đầu hôn lên mái tóc nâu trầm mềm mượt của người con gái nhỏ bé trong lòng. Tư Kỳ Phong nâng cằm Như Quỳnh lên, lấy khăn nhẹ nhàng lau đi nước mắt đọng trên đôi mắt của cô. Màu mắt đen tuyền tinh khiết như pha lê khiến hắn không kiềm lòng được mà hôn lên đó. Động tác đầy ôn nhu, Tư Kỳ Phong cúi xuống gặm cắn cánh môi hồng như cánh hoa đào, hắn giữ lấy cằm cô mà thỏa sức gặm cắn, cả 2 chìm đắm trong niềm cảm xúc mãnh liệt, động tác hôn của hắn mang lên vẻ ngông cuồng, hoang dại.

Hắn hôn Như Quỳnh đến khi cô sắp hết không khí mơi chịu buông ra. Nhìn cánh môi sưng của Như Quỳnh mà hắn cảm thấy dễ chịu. Hắn còn muốn hơn thế nữa nhưng hắn kìm lại, hắn muốn gìn giữ cho cô những thứ quý giá nhất, đến khi nào cô hoàn toàn thuộc về hắn mà thôi.

Như Quỳnh ngượng ngùng nhìn hắn, cô tự trách mình mới ban nãy còn rất hưởng thụ nụ hôn của hắn nữa. Cô tự cốc đầu mình 1 cái. Tư Kỳ Phong bật cười nói :

- Chăm sóc Tiểu Mộc đi, tôi sẽ ra ngoài kêu người dọn.

- Vậy cảm phiền thầy ạ ! - Như Quỳnh hơi ngại ngùng, lúc này cô không dám nhìn thẳng vào mắt Tư Kỳ Phong.

Hắn lắc đầu cười khổ khi thấy bộ dạng lúng túng này của cô. Cánh cửa phòng đóng lại, khuôn mặt hắn trở nên nghiêm túc. Hắn nhìn Roku đang khoanh tay đứng dựa vào tường, trầm giọng :

- Ban nãy anh ở đâu ?...

- Tôi có tiết mới nãy, khi tôi vừa cảm nhận được âm khí liền bỏ lớp chạy đến, không ngờ anh lại đến nhanh hơn cả tôi.

Tư Kỳ Phong sa sầm mặt. Nếu ban nãy hắn không đến kịp thì Như Quỳnh đã bị con quái vật nuốt chửng... Càng nghĩ hắn càng muốn giết chết tên Angel này ngay lập tức. Hắn không thể để cho Như Quỳnh cứ gặp nguy hiểm như vậy được. Ban nãy chỉ với 1 giọt máu của cô đã thu hút quái vật đến chứng tỏ mảnh pha lê trong tim của cô đang phát huy sức mạnh. Nó thu hút âm khí của bọn yêu quái, bọng chúng có thể nhận ra máu của Như Quỳnh là nguồn sức mạnh tối thượng. Bây giờ chỉ còn 1 cách để cứu Như Quỳnh, hắn phải lấy bằng được mảnh pha lê trong tim của cô, nhưng điều đó quá khó khăn. Hắn không thể mạo hiểm được, hắn thực sợ mất cô !

Roku như đọc được suy nghĩ của Tư Kỳ Phong. Anh ta trầm giọng:

- Bây giờ chưa đến lúc, nếu anh muốn lấy mảnh ghép đó ra, phải đợi đến khi nó đạt đến sức mạnh tối thượng, đến lúc đó, nếu thành công, nó sẽ biến mất mãi mãi, còn nếu thất bại, linh hồn của cô ấy sẽ tan biến vào cõi vô định mãi mãi...

- Cõi vô định ? Ý anh là không có thế giới nào ? - Tư Kỳ Phong ngồi xuống băng ghế dài. Hai tay hắn đan vào nhau lộ vẻ âu lo.

- Đúng, nghĩa là vạn kiếp bất siêu ! - Roku nghiến răng nhìn Tư Kỳ Phong, anh ta đấm vào không khí.

- Tôi sẽ không để điều đó xảy ra với Như Quỳnh ! - Tư Kỳ Phong trầm giọng. Gương mặt lạnh lẽo không chút cảm xúc, giọng nói đầy chắc chắn và quả quyết khiến người khác bị thuyết phục. Hắn nắm chặt 2 bàn tay thành quyền, đôi mắt màu đỏ sẫm thâm trầm nhìn về cửa phòng bệnh.

-----------------------

- Chủ nhân, tôi vừa nhận được tin báo: Như Quỳnh bị 1 con quái vật Zrlaous tấn công nhưng Tư Kỳ Phong đã tiêu diệt nó rồi ạ - Cận vệ báo tin. Angel ngồi trên ghế sofa dài,tay áo được săn lên 1 nửa để lộ cánh tay rắn chắc, hai khuy áo phái trên mở ra lộ lồng ngực rắn chắc mê người. Gương mặt điển trai mang vẻ thuần khiết như thiên sứ. Trên gò má của anh ta hằn lên vết tím bầm nổi bật trên làn da trắng càng tăng lên vẻ kì quặc.

Angel xoa cằm, ánh nhìn hướng ra xa. Thành phố London về đêm đắm chìm trong ánh đèn rực rỡ. London vừa mang hiện đại, sang trọng với những tòa nhà chọc trời, vòng đu quay nhiều màu sắc nằm cạnh dòng sông Thames thơ mộng trữ tình, vừa mang vẻ cổ kính của tháp đồng hồ Bigbang nổi tiếng lâu đời. Dòng xe cộ qua lại, người người bước nhanh trên những con đường đầy sắc vàng của những ngọn đèn neon... Tất cả hòa quyện lại tạo nên phong cách rất riêng của London...

- Được rồi, ngươi lui xuống đi ! - Angel trầm giọng ra lệnh. Thuộc hạ của hắn cúi đầu thưa vâng rồi cúi người bước ra khỏi phòng. Cánh cửa bằng gỗ sập lại, căn phòng lại trở nên tối mịt. Không biết Angel đang suy nghĩ gì, hắn xoay ghế, chống 2 tay lên bàn. Hắn biết mảnh pha lê đã phát huy sức mạnh. Nhưng hắn vẫn không tài nào biết được Như Quỳnh đã cất giấu nó ở đâu. Và còn nữa, điều mà luôn làm hắn thắc mắc, làm sao máu của Như Quỳnh lại thu hút được âm khí ? Angel hắn không thể nhìn thấy mảnh pha lê đó, chỉ có Roku và Tư Kỳ Phong mới có thể thấy được.

Hắn đập bàn cái rầm. Chết tiệt, mảnh pha lê đó là nguồn sức mạnh vô cùng lớn. Nếu ai sở hữu được nó sẽ có sức mạnh tối thượng. Angel hắn có tham vọng muốn độc chiếm cả thế giới này, nhưng hắn còn có đối thủ đáng gờm là Tư Kỳ Phong. Anh ta luôn khiến Angel gai mắt tìm mọi cách vứt bỏ. Không chỉ 2 người tranh đấu trên thương trường nhưng còn ở thế giới bóng đêm. Và cả về cương vị tình yêu. Angel luôn căm phẫn với Tư kỳ Phong, sao anh ta lại luôn nắm giữ được trái tim của Như Quỳnh mà không phải là hắn ? Đôi mắt màu khói đục màu lạnh lẽo, ẩn chứa sự tức giận tột đỉnh. Hắn cần phải điều tra thêm về mảnh ghép pha lê này mới được.

-----------------------------

Tiểu Mộc hôn mê đến ngày thứ 3 thì tỉnh lại. Như Quỳnh mừng rỡ khóc hết nước mắt. Cô ôm nhỏ bạn thân ngốc nghếch, Tiểu Mộc cũng ôm lại cô. Cả 2 ngồi khóc tu tu. Tư Kỳ Phong và Roku đứng bên cạnh mà không khỏi lắc đầu. 2 ngày sau, Tiểu Mộc được xuất viện. Về lại kí túc xá, thỉnh thoảng có vài người bạn phòng bên biết chuyện đem trái cây hay đồ ăn qua thăm. Như Quỳnh cố gắng nấu cho bạn mình mấy món ăn bổ dưỡng, đến nỗi mà Tiểu Mộc nằm trên giường than vãn rằng mới có 2 ngày thôi mà nhỏ lên tận 1 kí, trách cô nuôi khéo quá riết nhỏ mập như con heo. Nghe vậy Như Quỳnh cười khì, cô xoa đầu nhỏ nói rẳng đừng bận tâm gì hết. Mốt béo quá hổng ai lấy qua nhà cô nuôi cơm. Cả 2 bật cười ha hả, tiếng cười vang vọng trong căn phòng kí túc.

Sáng nay Như Quỳnh có tiết nên cô phải lên lớp học. Tiểu Mộc còn đang nghỉ phép nên chỉ còn mình nhỏ ở trong phòng. Nhỏ đánh 1 giấc đến 9h, đến lúc tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, nhỏ nướng khét lẹt luôn. Tiểu Mộc thò chân xuống đất tìm đôi dép bông, mặt còn hơi ngái ngủ. Nhỏ đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, đánh răng. Vốc nước lạnh rửa mặt, cảm giác thật sảng khoái. Nhỏ thay bộ đồ ngủ Hello Kitty, mặc áo phông hình gấu Baymax cute, quần lửng, tóc thắt thành bím trông cực dễ thương.

Nhỏ mở cửa phòng tắm thì thấy Roku đang đứng lù lù trước cửa. Tiểu Mộc giật mình hét toáng lên, nhỏ giẫm phải giẻ lau trơn trượt chân té cái ạch, mông hôn đất mẹ đau điếng. Nhỏ chu mỏ xuýt xoa cái mông của mình. Hu hu, kiểu này bị lép mất rồi T^T

- Đi đứng phải cẩn thận ! - Trên đỉnh đầu nhỏ phát ra tiếng trầm trầm. Nhỏ ngẩng đầu thấy Roku đang đứng trước mặt nhỏ. Tiểu Mộc định đứng dậy thì Roku kéo tay nhỏ lên. Tiểu Mộc cười khan 2 tiếng cám ơn. Khuôn mặt nhỏ hơi lộ vẻ bối rối. Bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngập. Nhỏ rất ghét cảm giác này. Chợt một túi hoa quả đưa ra phía trước mặt Tiểu Mộc, nhỏ ngạc nhiên quay người nhìn hắn. Roku vờ ho khan 1 tiếng, nhỏ thấy mặt hắn hơi đỏ lên, hắn vẫn không nhìn nhỏ nói :

- Cho cô !

Hành động của Roku thực sự rất đáng yêu. Tiểu Mộc không nhịn được mà cười khúc khích. Tiếng cười khiến cho Roku phát ngượng. Hắn chau mày nhìn Tiểu Mộc, nụ cười tỏa sáng của nhỏ làm nỗi bực tan biến mất,. Hắn vò vò mái tóc màu đen của mình.

- Bây giờ cô có cầm không hả ?

- Cám ơn anh - giọng nói nhẹ nhàng như nước của Tiểu Mộc tưới mát cả tâm hồn của hắn. Trong khoảnh khắc nhỏ cầm lấy chiếc túi, ngón tay nhỏ chạm vào đầu ngón tay của Roku làm tim hắn khẽ lệch 1 nhịp. Cái cảm giác mềm mịn, âm ấp từ tay nhỏ truyền qua tay hắn, cái cảm giác mà hắn chưa từng cảm nhận qua. Hắn không hề bài xích, ngược lại lại có cảm giác thích thú mặc dù từ trước đến giờ chỉ có mình Như Quỳnh mới có thể chạm đến hắn.

Tiểu Mộc cầm lấy túi hoa quả đi xuống bếp. Nhỏ cẩn thận lấy từng trái ra rửa sạch rồi khéo léo gọt vỏ. Roku nhìn Tiểu Mộc, nhỏ như 1 đứa con nít rất thuần khiết, tự dưng trong lòng Roku có cảm giác ấm áp, hình như đây là “gia đình“. Hắn bất giác thầm thề nguyện rằng sẽ bảo vệ nụ cười thuần khiết của Tiểu Mộc.

- Nếu tôi nói tôi thích em, em có đồng ý không ?!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.