Dã Man Kiều Thê Đánh Tới Đây

Chương 4: Chương 4






Viên Thanh Thanh ở lại Tẩy Mặc Các.

Phú Quý sơn trang không phải không có phòng khách, có điều nàng lấy thân phận biểu tiểu thư kiêm vị hôn thê nhị thiếu gia kiên trì ở lại khu của Diệp Thế Cẩm.

Vài ngày trở lại đây, Mộ Dung Lợi đối với cái bóng đèn tồn tại hư hư thực thực bên cạnh bắt đầu chán ghét, hơn nữa địch ý của Viên biểu muội với nàng càng ngày càng rõ ràng, nàng thậm chí hoài nghi đối phương đã nhìn thấu thân phận nữ nhi của mình,vì thế tính toán chuẩn bị rời khỏi Phú Quý sơn trang.

Dù sao cứ ở trong này cũng không phải biện pháp, nàng đương nhiên kỳ vọng có thể trở về thế kỷ hai mươi mốt, nhưng rõ ràng loại sự tình xuyên qua này hoàn toàn không do nàng khống chế, hơn nữa xem ra tùy theo thời đại đoản tiên nàng xuất hiện tại đây, tất cả mọi chuyện trừ bỏ đã được định trước, nàng thật đúng là tìm không thấy giải thích khác.

Không quan hệ, đã đến thì sống , nàng Mộ Dung Lợi chưa bao giờ là người biết hối hận . Nhìn lăng kính viễn thị sáng ngời lộ ra khuôn mặt tươi cười, nàng tự động viên mình, sau đó nhìn ngọn nến đã cháy quá nửa trên giường, tính đi lên giường ngủ.

Vừa mới buông mái tóc dài xuống, chợt nghe thấy tiếng cửa phòng bị kéo ra, nàng kinh ngạc nhướng mày, chạy lại gần.

“Ai?”

“Ta.” Là thanh âm nhẹ như nước của Diệp Thế Cẩm .

“Đã trễ thế này ngươi tìm ta có chuyện gì?”

“Trước mở cửa.”

Mộ Dung Lợi do dự một chút nhưng vẫn là mở cửa. Lần trước nàng có cài chốt cửa mà hắn vẫn tiến vào không hề trở ngại, nàng vẫn là thức thời thì hơn.

Cửa vừa mở ra, nàng thậm chí không kịp cùng hắn nhiều lời một chữ, chỉ thấy hắn rất nhanh chui vào, rồi khẩn trương đẩy chốt cửa.

Hiện tại là cái tình huống gì? Mộ Dung Lợi bị hành động của hắn làm cả kinh mà trừng lớn mắt.

“Đêm nay ta ngủ với nàng.” Đây không phải hỏi ý kiến mà là hắn tuyên bố khẳng định như vậy.

Nàng nhăn mày,“Diệp Thế Cẩm, xảy ra chuyện gì?” Lúc ăn cơm chiều không phải vẫn bình thường sao.

Mày của hắn cũng nhíu lại, tựa hồ không có ý định giải thích, chỉ nói:“Thời gian không còn sớm, chúng ta sớm đi ngủ đi.”

Vấn đề không phải cái này, mà là đêm khuya, hắn cùng nàng cô nam quả nữ ở chung như vậy, Đại Đường cho dù có tân tiến đến đâu thì cũng dễ dàng bị hiểu lầm là hành vi phóng đãng.

“Diệp Thế Cẩm.”

Nàng muốn nói đạo lý với hắn“Không được, chúng ta –”

“Nơi này là phòng ngủ của ta, mà thân phận hiện tại của nàng là nam nhân.” Hắn trực tiếp cắt đứt lời nàng.

Mộ Dung Lợi giữa trán xuất hiện hắc tuyến.

Nói gì vậy? Đây mà cũng là lý do ư?

“Ngươi biết rõ ta không phải……”

“Không quan trọng.”

“Rõ ràng là rất quan trọng.” Nàng không khỏi có chút tức giận.

Diệp Thế Cẩm trực tiếp vươn tay kéo nàng lên giường.

Nàng giật mình sợ hãi.“Ngươi……” Một cực phẩm soái ca cư nhiên là mặt người dạ thú a? Mấy ngày nay ở chung chẳng lẽ tất cả đều là biểu hiện giả dối?

Tay hắn đột nhiên che môi nàng, nhíu mi nhìn ra bên ngoài.

Có biến? Mộ Dung Lợi trừng mắt nhìn, nâng tay chọc chọc lưng hắn.

Diệp Thế Cẩm nhướng mày, ra vẻ khó hiểu nhìn nàng.

Nàng tiếp tục chọc lưng hắn.

Hắn bị đầu ngón tay của nàng chọc hơi ngưa ngứa, nhịn không được cong môi hỏi:“Chuyện gì?”

Mộ Dung Lợi mạnh mẽ trừng lớn mắt. Hắn lại vẫn hỏi nàng “Chuyện gì”?

Trong lòng tức giận, bất chấp tất cả, nàng trực tiếp há mồm chuẩn bị cắn hắn.

Lòng bàn tay bị cánh môi ấm áp mềm mại xượt qua, trái tim hắn rung động, kìm lòng không được cúi đầu phủ lên nơi mềm mại đó. Nàng theo bản năng lập tức quay đầu đi.

Đột nhiên cằm dưới căng thẳng, mặt nàng bị hắn xoay lại, trên môi có xúc cảm ấm nóng, đầu óc trong tích tắc trở nên mơ hồ, dần dần mê muội mất khống chế .

Trong màn trướng tràn ngập hương vị tình dục,tiếng nam nữ ồ ồ thở dốc hỗn hợp cùng một chỗ, hết thảy lại đột nhiên dừng lại giữa chừng với một thân ảnh bắn ra ngoài.

Diệp Thế Cẩm áo sống tán loạn té ngồi trên đất, mang theo vài phần hoang mang , bất đắc dĩ nhìn người trên giường ôm chăn đang trợn mắt nhìn hắn.

“Lợi nhi –”

“Ngươi câm miệng cho ta, lập tức cút ra ngoài.” Ngón tay Mộ Dung Lợi cầm chăn gấm vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, nàng thế nhưng thiếu chút nữa ý loạn tình mê mà làm tiểu tam của người khác(ý chị là làm người thứ 3 )!

Mặc kệ giữa Diệp Thế Cẩm cùng Viên Thanh Thanh có tình cảm hay không, nhưng hôn ước của họ xác thực là có thật, mấy ngày nay nàng cảm thấy dị thường xấu hổ, vừa rồi nếu bị hắn ăn, việc này sẽ trở thành chuyện dơ bẩn nhất trong cuộc đời nàng.

“Ta cũng không cố ý mạo phạm –”

“Đủ, đi ra ngoài,ngay lập tức.” Nàng buồn bực chính mình.

Diệp Thế Cẩm ánh mắt u ám. Hắn cảm giác được nàng mãnh liệt bài xích cùng phẫn nộ, đây không phải cái hắn muốn, hắn vừa rồi thực sự chỉ là nhất thời không kìm hãm được, nhưng nàng hiển nhiên không nghĩ như vậy.

“Thực xin lỗi, ta không thể đi ra.”

Mộ Dung Lợi giận dữ.

Hắn mở miệng nói :“Biểu muội hiện tại ở thư phòng.”

Nàng đầu tiên là mắt lộ ra kinh ngạc, sau giật mình. Viên Thanh Thanh thái độ kiên quyết muốn ở lại đây, quả nhiên đã có chủ ý khác, xem ra hơn phân nửa là muốn gạo nấu thành cơm, để cho người nào đó không thể không nhận mệnh.

“Ta không muốn thú nàng ta.”

“Đó là chuyện của ngươi.” Mộ Dung Lợi chau mày. Nàng thích bát quái thiết sai (ý là thích nháo, thích náo nhiệt,..), nhưng không đại biểu nàng thích trở thành người bị bát quái.

Diệp Thế Cẩm cũng nhíu mày lại,“Hiện tại nàng còn cho rằng không có vấn đề gì với nàng sao?”

“Dựa vào cái gì mà có liên quan đến ta?” Nàng tức giận trong lòng,“ Biểu muội ngươi có hôn ước với ngươi, muốn gả là nàng, không muốn thú là ngươi , đâu có liên quan gì tới ta? Hôn ước là ta định cho các ngươi sao?”

Nghỉ một lát lấy hơi, nàng tiếp tục nói:“Mặc kệ ta có xuất hiện hay không, vấn đề giữa các ngươi đều phải giải quyết, ta chỉ là không may mắn trở thành chất xúc tác cho các ngươi xử lý chuyện này mà thôi.”

Diệp Thế Cẩm trầm mặc. Nàng nói đúng, hôn ước của hắn và biểu muội vốn không phải trách nhiệm của nàng.

“Hiện tại đi ra ngoài, rời khỏi căn phòng này.” Mộ Dung Lợi tức giận nhìn hắn lặp lại lời vừa nãy.

“Ta không thể đi ra.” Diệp Thế Cẩm không thay đổi nguyện vọng ban đầu.

“Vì sao?” Nàng cơ hồ muốn hét lên.

Hắn không trả lời nàng, mà là đi đến bên cạnh giường kéo chăn rồi chui vào trong.

Nàng thấy thế ngẩn người.

“Thời gian không còn sớm, ngủ đi.”

Nhìn hắn đưa lưng về phía nàng, Mộ Dung Lợi nhất thời không biết nên nói gì, chính là theo bản năng thu nhanh chăn trong tay, hơi nhếch môi, oán hận nằm xuống.

Nghe thấy động tĩnh phía sau, Diệp Thế Cẩm hơi hơi mỉm cười . Cái loại tình hình này tạm thời hắn có thể không chế, nhưng vài lần thì chắc không thể.

Mộ Dung Lợi lăn qua lộn lại ở trên giường không thể đi vào giấc ngủ, chuyện vừa mới phát sinh ở trong đầu nàng giống như điện ảnh truyền phát tin không ngừng xuất hiện, làm cho nàng thấp thỏm không yên ,rất muốn chạy tới nơi không người , nhìn lên trời mà hét to.

Diệp Thế Cẩm không có ngủ, thân thể từng chỗ căng thẳng kêu gào. Nghe được động tĩnh người trên giường trằn trọc, hắn lại càng khó bình tâm.

Lật người vài cái, Mộ Dung Lợi bỗng ngồi bật dậy, đem mặt vùi vào hai lòng tay thấp rủa.

Bên tai truyền đến một tiếng than nhẹ, nàng quay đầu liền nhìn thấy Diệp Thế Cẩm vô thanh vô tức đứng trước giường, lập tức trừng lồi mắt ( Vịt : =.= nguyên văn)

“Ngươi”

“Không bằng chúng ta nói chuyện đi.”

“Ta không nói với ngươi .”

“Đêm dài nhân tĩnh vẫn là tìm chuyện để làm có vẻ tốt hơn.”

Thanh âm của hắn vốn không có biến hóa gì, có điều nghe vào tai nàng lại chính là uy hiếp, tâm niệm hơi đổi, nàng đáp :“Muốn nói cái gì với ta?”

“Nàng vì sao ngủ không được?”

Diệp Thế Cẩm cực kỳ tự nhiên ngồi xuống giường, dựa lưng vào đầu giường , ý định thức đêm tán gẫu.

Nàng nắm chặt quyền, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn đáp:“Kia xin hỏi Diệp nhị công tử vì sao không ngủ?”

“Nhớ nàng.” Hắn thản nhiên thừa nhận.

Mộ Dung Lợi nháy mắt mấy cái, thật vất vả mới tìm được giọng nói về :“Có đôi khi ngươi có thể đừng thẳng thắn như vậy không?”

“Tại sao lại không chứ?”

“Ngươi quá thẳng thắn sẽ khiến ta xấu hổ.”

“Xấu hổ?”

“Cũng rất bất đắc dĩ.” Nàng nhìn thoáng qua đỉnh giường, nhịn không được thở dài.

“Vì sao?”

“Ta không biết ngươi nghĩ như thế nào, nhưng ta không thể để bản thân dây dưa không rõ với người đã có chủ.”

“Ta chưa thành thân.”

“Ngươi có vị hôn thê, mà hôn ước của các ngươi tựa hồ không dễ dàng giải quyết, như vậy với ngươi là đã có chủ thì có gì khác nhau.”

Diệp Thế Cẩm trầm mặc một lát, sau đó ánh mắt kiên định nhìn nàng,“Việc này ta sẽ mau chóng xử lý tốt.”

Mộ Dung Lợi nhếch khóe miệng, cuối cùng cười khổ một tiếng,“Ta nghĩ, đã đến lúc ta rời đi rồi.”

Hắn nhíu mày căng thẳng,“Nàng ta nói gì với nàng sao?”

Nàng đáp : “Vốn ta cũng chỉ là khách ở Phú Quý sơn trang, tổng không thể sống chết ở đây không chịu đi.”

Hắn hiểu . “Nàng là khách của ta , không liên quan tới nàng ta.”

Mộ Dung Lợi không đồng ý liếc hắn một cái,“Ta rời đi là chuyện vô cùng bình thường, nơi này dù sao cũng không phải nhà của ta.” Mặc dù nàng có cảm giác với hoa mĩ nam, đáng tiếc bông hoa này đã có chủ.

Bỏ qua lời nói của nàng, Diệp Thế Cẩm thu chân lên giường, bình thản ung dung nằm xuống trước mặt nàng. “Thời gian không còn sớm, ngủ đi.”

Lại là những lời này:

Mộ Dung Lợi giận tím mặt,“Ngươi cút xuống giường cho ta.”

Hắn bình tĩnh nói:“Ta không quen ngủ sàn.”

“Chạy về phòng chính ngươi đi.”

“Nơi này chính là phòng của ta.” Hắn vẫn giữ thái độ bình tĩnh thong dong.

“……” Cái này phải dùng từ đồ vô sỉ để nói hắn .

Mộ Dung Lợi cắn răng, bò qua người hắn, bước xuống giường.

Diệp Thế Cẩm không ngăn cản nàng, chính là khi nàng nằm trên đất, hắn liền vân đàm phong khinh nói câu,“Chăn không quá dầy.”

Mộ Dung Lợi tức giận xoay thân , nhắm mắt làm ngơ hắn.

Sáng sớm, phòng ngủ của Diệp Thế Cẩm liền bị người ta phá cửa xông vào.

Mộ Dung Lợi vẻ mặt mờ mịt ôm chăn ngồi dậy, ánh mắt có chút mờ mịt.

“Các ngươi……”Lúc nhìn thấy tình hình trong phòng,Viên Thanh Thanh nguyên bản nổi giận đùng đùng nhất thời giật mình , nhìn biểu ca chậm rãi xốc màn lên xuống giường, ngơ ngác nói:“Tách ra ngủ……”

Nàng đợi chờ cả tối hôm qua, kết quả không cẩn thận ngủ quên mất, vừa tỉnh dậy liền đi hỏi Lí Trạm, mới biết được biểu ca cùng Mộ Dung Lợi ngủ ở trong phòng hắn, đang định bắt gian tại trận, không ngờ……

Diệp Thế Cẩm ngữ khí thản nhiên, nghe không ra cảm xúc gì.“Không tách ra ngủ thì ngủ thế nào?”

Viên Thanh Thanh nhịn không được lui từng bước về phía sau, trong mắt hiện lên giãy dụa.

“Ta nghĩ …”

“Nghĩ cái gì?”

Nàng tâm niệm vừa chuyển,vội sửa lời:“Không có gì, ta nghĩ biểu ca cùng Mộ công tử vẫn còn ngủ.”

“Đây là nguyên nhân sáng sớm biểu muội phá cửa xông vào sao?”

Tuy rằng thanh âm của hắn thản nhiên như trước, nhưng Viên Thanh Thanh nghe ra chính là ẩn chứa không vui, nhịn không được lại lui một bước nhỏ, thanh âm thấp dần.“Ta…… Ta chỉ là bị con gián trong thư phòng dọa cho sợ hãi thôi.”

Như vậy xem ra, biểu ca còn chưa biết giới tính thật của Mộ Dung Lợi, may mắn!

Mộ Dung Lợi giơ tay vỗ vỗ mặt mình,ý đồ làm tỉnh táo đầu óc. Nghe được Viên biểu muội bản lĩnh kém như vậy, nàng nhịn không được cúi đầu cười trộm.

“Biểu muội còn không đi sao?”

“Nga……” Viên Thanh Thanh nhìn sắc mặt người trên giường bình tĩnh nhưng ánh mắt thì âm trầm, đành mím môi, không cam lòng nói:“Ta đi.”

Nhìn nàng đi ra ngoài, Mộ Dung Lợi nhịn không được thở dài.

“Nàng cảm thán cái gì?”

“Ngươi cần gì đuổi nàng ?” Thật sự là rất không phong độ.

“Tự rước lấy nhục.”

Nàng quay đầu nhìn hắn, ánh mắt không đồng ý,“Diệp Thế Cẩm, nàng như vậy là vì yêu ngươi.”

“Chẳng lẽ bởi vì nàng yêu ta, ta sẽ dễ dàng tha thứ cho tất cả những chuyện nàng làm sao?” Mấy năm nay, biểu muội lén lút làm cái gì, hắn không nói không nhắc nhưng không phải hắn không biết, nàng xinh đẹp , nhưng nội tâm lại ích kỷ âm ngoan, người như vậy nếu không phải biểu muội nhà mình, hắn ngay cả liếc mắt một cái cũng lười nha.

Mộ Dung Lợi trừng mắt hắn, sau một lúc lâu mới lên tiếng:“Nếu ngươi kiên quyết như thế, làm sao có thể dễ dàng kéo dài hôn ước tới giờ?”

Hắn buông tiếng thở dài,“Hôn ước này là do mẫu thân ta sắp đặt.”

Giải trừ hôn ước là chuyện vô cùng hệ trọng, Phú Quý sơn trang sẽ có ảnh hưởng không nhỏ, hơn nữa bị từ hôn đối với một nữ tử mà nói khẳng định là tổn thương lớn, hắn mới hy vọng bên nữ phương sẽ giải trừ thì hay hơn.(nữ phương là nhà gái)

Nàng lắc đầu,“Kỳ thật ngươi rất tàn nhẫn. Tuy rằng năm đó đính hôn là do lệnh đường đề nghị, có điều ngươi nếu đã vô tâm, hơn nữa không có đường cứu vãn hôn ước này, thì vì sao không làm người xấu từ đầu đi?” Nàng dừng lại, tiếp tục nói:“Dù sao ngươi cũng nhận định sẽ phụ nàng, trễ như thế không bằng sớm một chút, như vậy mới công bằng.” Thanh xuân của nữ nhân rất quý giá, nhất là vào thời đại này.

Diệp Thế Cẩm có chút đăm chiêu.

“Kỳ thật chuyện của các ngươi ta cũng không nên xen vào, chỉ là cái nhìn của cá nhân ta thôi.Ngươi tuy rằng làm người xấu, nhưng cũng may là chưa hoàn toàn.”

“Người xấu?” Hắn hứng thú nhướng mày, ánh mắt ý tứ vòng vo quanh người nàng.

Mộ Dung Lợi thiếu chút nữa nhảy dựng lên,“Không được xuyên tạc lời nói của ta .” Quả thực hơi quá đáng!

“Được.” Hắn thản nhiên cười lên tiếng trả lời, không phải thật tình, cũng không thật sự,mà mười phần là trêu tức.

“Ta nói thật, hôm nay ta tính cáo từ.” Nàng nhíu mi, hai mắt sáng bừng như sao băng chợt lóe.“Ta tính hảo hảo khám phá xung quanh một lần, nói không chừng sẽ giống như ngươi nói , có một phát hiện kinh hỷ nào đó.” Nếu nàng chính là một ví dụ xuyên không rõ ràng,vậy thì không có lý gì chỉ có nàng gặp phải tình huống ấy , ở thời đại này chắc chắn có người giống nàng “ người từ thế giới khác tới”.

Diệp Thế Cẩm nghe vậy sắc mặt hơi trầm xuống, không thích nghe nàng nói sẽ rời đi.

“Bất quá, trước khi cáo từ, ta mạo muội có một yêu cầu.”

“Nói nghe xem.” Hắn nhìn đáy mắt nàng là biết.

Nàng ngượng ngùng, đảo đảo con mắt, cuối cùng vẫn là nói ra,“Ta mới đến, trên thân không có một xu, ngươi có thể cho ta vay chút lộ phí được không?”

“Không thể.” Hắn trảm đinh tiệt thiết(chém đinh chặt sắt , ý nói kiên quyết) cự tuyệt nàng.

“Sao ngươi nhỏ mọn thế?” Nàng tỏ vẻ bất mãn.

Hắn tựa tiếu phi tiếu(cười như không cười) nhìn nàng, chậm rãi đáp:“Nàng vừa ra một đống đề nghị với ta, hạ thấp nhân phẩm của ta xuống một lần nữa, ta vì sao còn muốn cho nàng vay tiền?”

“Ta cũng không phải không trả.”

“Nàng không phải nói chúng ta không quen sao?” Hắn mỉm cười nhắc nhở,“Nếu không quen, ta đây sao dám cho nàng vay tiền, kia chẳng phải là bánh bao thịt đả cẩu có đi không có về ( Bánh bao thịt ném chó , có đi không có về)?”

“Đi chết đi bánh bao thịt đả cẩu, không cho mượn thì thôi, nhỏ mọn.” Tức giận trong lòng, Mộ Dung Lợi bỗng nhiên bò dậy, đi giầy bước ra ngoài.

“Thực không mượn?” Hắn chậm rãi lộ ra thanh âm trêu chọc vang lên từ phía sau.

Mộ Dung Lợi quay lại chỉ vào hắn,“Nhân phẩm của ngươi quá kém, ta tìm Diệp đại ca mượn cũng được.”

Diệp Thế Cẩm biến sắc, thân ảnh chợt lóe, đã kéo nửa cái chân của nàng vừa bước qua ngưỡng cửa trở về, khẩu khí không tốt hỏi:“Nàng thân thiết với đại ca như vậy từ bao giờ?”

“Liên quan gì tới ngươi.”

Hắn hơi hơi nhíu mi, buồn bực,“Đại ca là người có thê tử.” Hắn nhắc nhở nàng.

“Diệp đại tẩu đối xử với ta tốt lắm a.”

“Vậy nàng còn chảy nước miếng với đại ca.”

“Ngươi không hiểu, sự vật tốt đẹp chính là đem ra thưởng thức, ta chảy nước miếng mà thôi, Diệp đại tẩu không so đo,thì ngươi so đo cái quỷ gì!”

Diệp Thế Cẩm khóe miệng nhịn không được kéo lên. Đại tẩu thế nhưng bồi nàng cùng nhau điên.

“Nguyên lai mấy ngày ta không thấy nàng, nàng là nhìn đại ca sao?” Hắn híp mắt.

Mộ Dung Lợi không hề suy nghĩ, gật đầu trả lời,“n, ta bồi Diệp đại tẩu nói chuyện.” Thuận tiện ngắm Diệp đại soái ca.

Tốt lắm, đại ca có lẽ ngại ngày qua rất thanh nhàn, cho nên mới đến quấy nhiễu chuyện của hắn. Diệp Thế Cẩm nhanh chóng quyết định trong lòng, sau đó ôn nhã cười nhìn Mộ Dung Lợi, ngữ điệu lơ đãng lộ ra một chút hương vị mê hoặc.

“Chẳng lẽ đại ca so với ta còn đẹp hơn?”

Vừa thấy hắn lộ ra thần thanh như vậy, ánh mắt nàng nhất thời dại ra, ngây ngốc nói:“Không có, ngươi rất đẹp.”

Diệp Thế Cẩm kéo gần khoảng cách hai người, cười nhẹ hỏi:“Thế thích ta không?”

“Thích a.”

Đôi mắt hắn càng thâm sâu, tay buộc chặt bên hông nàng, nhẹ nhàng thổi khí bên tai,“Có bao nhiêu thích?”

Mộ Dung Lợi mờ mịt nhìn hắn, trong đầu nhất thời có chút chậm chạp.

Là thích nhiều? Ngay khi Diệp Thế Cẩm muốn hôn nàng, nàng đột nhiên lên tiếng,“Ngừng, ta còn chưa đánh răng súc miệng.” Sau đó quay đầu chạy ra ngoài.

Hắn kinh ngạc nhìn nàng xoay người chạy như điên đi ra, chậm rãi đưa tay xoa trán. Thật sự là rất khó hiểu.

Bên kia Mộ Dung Lợi một hơi chạy tới Mai Lâm, dừng lại ở một gốc cây mai già, lấy tay vỗ về đập đập lồng ngực đang nhảy loạn, nhẹ nhàng kêu may mắn.

Thiếu chút nữa .. thiếu chút nữa không cầm giữ được, Diệp Thế Cẩm quả thực như là nha phiến(thuốc phiện), không ngờ lại hại nàng trúng độc.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời,thiên không biến ảo khôn lường mà lại nhẹ nhàng khoan khoái , trong không khí sáng sớm mang theo duy nhất thanh lãnh sạch sẽ, khiến nàng nhịn không được co rúm lại .

Vô thức sờ một cành mai, suy nghĩ Mộ Dung Lợi bay tới cảnh trong mơ rõ ràng ấy . Tối hôm qua lăn qua lộn lại,lát sau nàng rốt cục ngủ được, sau đó lại mơ thấy mảnh đất Mai Lâm kia.

Một người áo trắng cho người cảm giác tựa như tiên phong đạo cốt đứng bên gốc cây mai, thân hình mơ hồ, nhưng nàng cảm thấy hắn mỉm cười nhìn nàng.

Trong gió có thanh âm vô cùng thân thiết mà lại trêu tức vang lên xa xa, Mộ Dung Lợi hơi hơi nhíu mi, thanh âm kia đang nói: Tiểu tiên quan, ngươi đã đến rồi, ta chờ ngươi thật lâu.

Tiểu tiên quan là ai? Nàng sao?

Vì sao chờ nàng?

Từ khi xuyên không tới đây nàng liền thường xuyên nằm mơ, mà giấc mơ luôn là một rừng mai, nàng không hiểu, rốt cuộc rừng mai cất giấu huyền bí gì, vì sao nàng hầu như toàn mơ về nó?

Khi Diệp Thế Cẩm tìm đến, liền nhìn thấy thân ảnh nàng đứng thẫn thờ, đột nhiên tim đập nhanh hơn, cảnh trước mắt này không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy vừa yên bình quen thuộc, vừa có một tia chua chát.

Khi hắn định đi đến bên cạnh nàng, không ngờ lại có người từ một chỗ khác xuất hiện trước, nhất thời dừng lại cước bộ,lắc mình đến một bên yên lặng theo dõi.

“Mộ công tử.”

Mộ Dung Lợi từ trầm tư bước ra, thấy Viên Thanh Thanh mỉa mai nhìn nàng, liền vén môi nói:“Viên cô nương tìm ta có việc gì?”

“Xem ra ngươi cũng không có nghe theo lời nói của ta.”

“Không, ta nghe lọt.”

“Nhưng ngươi không đi.” Viên Thanh Thanh nhịn không được chỉ trích.

“Viên cô nương dù sao cũng là tiểu thư phú quý nhà người ta, tuyệt không hiểu được khó khăn của dân gian:” Nàng thở dài,“Ta là muốn đi, nhưng mà hai tay không có lấy một xu để tự sinh tồn, chỉ sợ trở thành hài cốt đông cứng dọc đường thôi.”

Nàng xem Viên Thanh Thanh loan môi,liền tiếp tục nói:“Cho nên nếu đi , ta sẽ chết đói.”

Viên Thanh Thanh càng khinh bỉ, hừ một tiếng,“Ngươi cũng tự biết thân phận đấy.”

Mộ Dung Lợi cười trả lời:“Nhân quý tự biết thôi”

“Ngươi là bởi vì lộ phí mà không thể rời đi?” Nàng ta xác nhận.

Nàng gật đầu,“Đúng rồi.”

“Nếu ta cho ngươi đủ lộ phí , ngươi đi không?”

Nàng lập tức tiếp lời,“Chắc chắn đi.” Có nhiều thứ là của ngươi thì chung quy vẫn là của ngươi, không phải của ngươi thì dù có cướp cũng vẫn không thuộc về ngươi, Viên biểu muội còn không hiểu được đạo lý này.

Mà trong cuộc sống khó miễn cưỡng nhất, đó là tình yêu.

“Tốt lắm, ta đi lấy bạc cho ngươi.” Viên Thanh Thanh sảng khoái.

Mộ Dung Lợi mỉm cười nói:“Ta chờ.” Dừng lại một chút rồi nàng nói ,“Bất quá, ta đi về rửa mặt trước, thay quần áo, này không thành vấn đề đi?”

“Không thành vấn đề.”

Điều kiện thỏa thuận xong, hai người đi về hai hướng.

Sau khi các nàng đi rồi, Diệp Thế Cẩm bước ra từ chỗ ẩn thân, nhíu lại mi trông về hướng Mộ Dung Lợi ly khai, nàng rất giống Ôn Nhu, luôn luôn tâm tâm niệm niệm rời đi, đây là đặc điểm nổi bật của con người nơi thế giới các nàng sao?

Hắn phát hiện, chính mình phi thường chán ghét đặc điểm này.

Mộ Dung Lợi cũng không có gì cần thu dọn, trừ bỏ bạc Viên Thanh Thanh đưa, thì còn có hai bộ quần áo Diệp đại tẩu cho nàng.

Chẳng qua, lúc nàng đã chuẩn bị xong tay nải, đi ra đến tiểu lâu đằng trước Mai Lâm liền nhìn thấy một đạo thân ảnh to lớn.

Hắn khoanh tay đứng đó, cô tuyệt mà thanh cao.

Do dự một chút, Mộ Dung Lợi vẫn là đi tới gần hắn, nàng cảm thấy hắn đang đợi nàng.

“Diệp Thế Cẩm.”

“Phải đi.” Ngữ khí thản nhiên, nghe không ra cảm xúc gì.

Trong lòng có chỗ kỳ lạ, dường như là mất mát.“n, trong khoảng thời gian qua đã quấy rầy.”

Hắn không xoay người, tựa hồ ánh nắng quanh Mai Lâm trước mắt kia đang hấp dẫn hắn.“Nếu quyết định phải đi, vậy không cần nói tái kiến với ta.”

Mộ Dung Lợi giận. Không thấy sẽ không gặp, tốt nhất cả đời không qua lại với nhau đi!

Ném bao quần cáo một cái phịch lên vai, nàng trừng mắt nhìn bóng lưng của hắn, giẫm mạnh chân đi qua hắn.

Diệp Thế Cẩm thở dài trong lòng, chậm rãi xoay người, nhìn theo thân ảnh của nàng dần dần biến mất ngoài Mai Lâm, ánh mắt thâm u khẽ gợn sóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.