Mộ Dung Lợi một sáng tinh mơ khi tìm nơi ngủ trọ nhìn đến mạt thân ảnh
quen thuộc kia, rồi đột nhiên nghĩ đến khi nàng rời đi, tựa hồ đã quên
nói tạm biệt.
Người ta không muốn thấy nàng, nàng cũng không phải cái loại mặt dày mày dạn bám dính lấy người khác.
Cho nên Mộ Dung Lợi đối với Diệp Thế Cẩm làm như không thấy,kính tự đến
cự đài vén màn(????), đeo tay nải trên lưng rồi đi ra ngoài.
Phía sau không ai giữ lại,điều này làm cho nàng không hiểu sao bốc lửa lớn, bước chân vừa vội vừa mau, giống như muốn đá cái gì.
Quan đạo thẳng tắp thông hướng phương xa,mà nàng lai khách dị giới tại
cái thời không giống như một mảnh vô căn lục bình, không biết con đường
phía trước ở đâu.
Tay nắm thật chặt cầm tay nải,nàng nhịn không được thở dài. Nơi này hoàn cảnh tốt lắm,nhưng là giao thông rất chán!Nàng dựa vào hai cái chân đi
đường,dưới vài ngày cũng không thể đi xa.
Nghe được phía sau có tiếng xe ngựa lộc cộc,nàng lui dần về phía ven
đường, vừa đi vừa nghĩ,vẫn là nên mua vật cưỡi thay cho đi bộ mới được.
“Lợi nhi, lên xe.”
Nàng đang cân nhắc lại bị thanh âm đột nhiên truyền đến dọa cho nhảy dựng,quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe ngựa đi tới.
Ánh mắt lại di chuyển,liền nhìn đến Lí Trạm ngồi ở trên giá tòa, cuối
cùng mới rơi xuống gương mặt Diệp Thế Cẩm xốc màn xe nhìn nàng.
Chớp mắt,nàng khó nén tức giận nói:“Ta quen ngươi à? Xin hỏi công tử ngài là ai?” Ai bảo hắn nói không cần tái kiến.
Diệp Thế Cẩm trong mắt hiện lên một chút ý cười,bình tĩnh tự nói:“Tại hạ họ Diệp, tên là Thế Cẩm, chúng ta có thể một lần nữa quen biết.”
Mộ Dung Lợi bị câu trả lời của hắn biến thành “Phốc xích” một tiếng cười ra.
“Không tức giận?”
“Hừ.”
“Lên xe đi.”
Nàng thực sảng khoái lên xe. Dù sao nàng dùng hai cái chân đi đường, thật sự là ngu ngốc.
Trong xe bố trí cực thoải mái, vừa thấy đủ biết chủ nhân của nó là người chú trọng hưởng thụ.
Mộ Dung Lợi không hề giữ hình tượng nằm úp sấp xuống ghế, thè lưỡi,“Ta
vừa rồi còn đang suy nghĩ, muốn mua ngựa hay là mua lư ( Vịt : Con lừa
^^ ).”
“Nga.”
“Ngươi xuất môn làm việc sao?”
Diệp Thế Cẩm hàm hồ nói:“Cứ coi là vậy đi.”
Nàng nhăn mặt nhăn mũi, cũng không miệt mài dò hỏi, dù sao hai người
không phải rất thân thiết, nàng cũng không thích thám thính nhiều.“Biểu
tiểu thư về nhà chưa?” Hẳn là vậy, nếu không hắn đại khái không thể xuất môn.
“Nàng có trở về nhà hay không có liên quan gì tới chuyện ta xuất môn?”
Nàng liếc mắt nhìn hắn, hừ hừ hai tiếng,“Người ta mục tiêu là ngươi nha, nàng nếu không về nhà, còn không đuổi theo ngươi?”
“Nàng là muốn theo tới.” Hắn gật đầu thừa nhận.
Mộ Dung Lợi chưa nói cái gì, chính là đem mặt chuyển hướng về phía cửa xe, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ chạy như bay mà qua.
Diệp Thế Cẩm không tiếng động cười cười, hướng nàng kề chút,“Bất quá,
nàng trước kia không có thành công, hiện tại tự nhiên cũng không có khả
năng thành công”
Nàng vẫn là không lên tiếng trả lời.
“Mệt mỏi?”
“Ta đã đi nửa ngày, trước nghỉ suyễn khẩu khí” Nàng lười biếng nói.
Diệp Thế Cẩm thân thủ phù thượng kiên của nàng(là gì?? Vịt : đỡ vai ạ ^^).
Mộ Dung Lợi thanh âm rất thấp, nhưng thực kiên quyết.
“Không giải trừ hôn ước,liền bảo trì khoảng cách với ta, ta không muốn bị người chỉ vào cái mũi mắng là hồ ly tinh đâu.”
Hắn khẽ cười một tiếng, đắn đo nặng nhẹ giúp nàng mát xa vai, ngữ khí
mềm nhẹ nói:“Ta rất đúng mực.” Hắn cũng không hy vọng nàng vác cái tiếng xấu này trên vai.
Dưới sự vuốt ve của hắn, mí mắt Mộ Dung Lợi dần dần trầm xuống, cuối cùng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Thấy nàng ngủ, Diệp Thế Cẩm dừng lại động tác, cẩn thận đem nàng ôm lấy, bình phóng tới một bên, lấy thảm bạc đắp cho nàng,ngồi ở một bên ngắm
thiên hạ ngủ say.
Hắn nhịn mấy ngày, nỗi lòng phập phồng không chừng, đây là chuyện chưa
từng có. Cuối cùng, hắn quyết định trước tiên xuất môn, cũng may không
tốn thời gian liền đuổi kịp nàng.
Bàn tay đưa ra,vẽ lên đường nét trên mặt nàng, ngực nóng nóng, có cảm giác rung động toàn thân không thể nói bằng lời.
Hắn vẫn đối vơi việc nam nữ không quan tâm,nhưng khi gặp được nàng bình
tĩnh liền hoàn toàn biến mất,tổng muốn ăn sạch nàng,nhu tiến thân thể
của chính mình, bổ khuyết một phần hư không khó hiểu kia.
Hắn nhớ nàng nhớ đến trái tim đau nghẹt,nhưng hắn biết việc hôn ước
trước hết cần phải giải quyết. Cho dù nàng thích hắn, nhưng cũng có
nguyên tắc không thể thỏa hiệp.
Nàng cùng Ôn Nhu rốt cuộc đến từ thế giới như thế nào? Các nàng độc lập
mà tự chủ, đây là cá tính mê người của các nàng, nhưng cũng làm cho hắn
cùng Tam đệ đau đầu nhất .
“Lợi nhi, ở lại, cùng ta được không?” Hắn khàn khàn nói.
Mộ Dung Lợi ngủ say lại đi vào phiến Mai Lâm kia, nhìn đến mạt thân ảnh
màu trắng,nghe được cái thanh âm nóng rực mà lại êm tai gọi nàng.
Tiểu tiên quan.
Bên môi của nàng không tự giác giơ lên,tâm tình không hiểu sao bay lên.
Nàng mơ thấy cái chuyện tốt gì?
Diệp Thế Cẩm vì mạt cười trên môi nàng kia làm nóng mắt, nhịn không được liền cúi người hôn môi nàng.
Mộ Dung Lợi chỉ cảm thấy trên môi bị một vật mềm mại chụp lấy, cả người
tựa hồ bị một đoàn lửa gắt gao bao vây,bên tai chỉ có thanh âm mát lạnh
mà mang theo nhu tình thì thầm khe khẽ.
Nàng tựa hồ bị mê hoặc, thuận theo bị áp đảo, nhìn người nọ cúi đầu thấp xuống một chút, sau đó bỗng dưng trừng lớn mắt Diệp Thế Cẩm!
“Nha” một tiếng cúi đầu ngâm vang lên, hắn ôm môi xem người hướng đến chính mình trợn mắt nhìn,“Lợi nhi –”
“Không được làm bậy.” Thế nhưng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn,tuy muốn nhẫn,nhưng cũng không thể nhẫn.
“Hôn ước nhất định sẽ giải.”
“Vậy giải xong nói sau.” Mộ Dung Lợi cảnh giác hướng một bên di chuyển,
càng ngày càng cảm thấy hắn là một cái mặt người dạ thú, so với nàng còn không có kiềm chế.
Nàng xem hoa mĩ nam nhiều lắm ý dâm một chút, mà hắn lại trực tiếp hóa ý tưởng thanh hành động, nói ăn liền ăn.
Xem nàng phòng bị như vậy, Diệp Thế Cẩm ở trong lòng thở dài, nói:“Ta chỉ là nhất thời kìm lòng không được.”
“Nam nhân đều thích lấy câu này làm câu cửa miệng,” Nàng cắn răng,“Các
ngươi thuần túy là nội tiết tố phân bố quá nhiều, tinh trùng trên não,
chỉ dùng nửa người dưới nói chuyện”
Diệp Thế Cẩm lập tức đen mặt tuy rằng nàng nói hắn có chút không hiểu,
nhưng ý tứ hắn lại có thể lĩnh hội, nàng thật sự là miệng không ngăn
cấm, không hề cấm kỵ.
“Lợi nhi, chú ý từ ngữ của nàng.” Hắn rốt cục nhịn không được khuyên nhủ.
Mộ Dung Lợi trừng mắt,“Như thế nào, chê ta không văn nhã a, ta cho tới
bây giờ sẽ không là người văn nhã, muốn văn nhã, ngươi cũng đừng tìm
ta.”
Hắn xoa trán. Nàng vì sao có thể vô lại đúng lý hợp tình như vậy?
“Cho dù văn nhã, hiện tại tình huống của ngươi, ta cũng cự tuyệt ngươi tìm ta.” Nàng bổ sung nói.
Diệp Thế Cẩm sắc mặt càng đen. Hôn ước kia quả thực thành lời chú cẩn cô của hắn.
“Ngươi bảo trì khoảng cách với ta,” Nàng từ chối,cuối cùng lấy một loại
khẩu khí tráng sĩ đoạn bát nói:“Không được, chúng ta vẫn là mỗi người đi một ngả đi, này đối với mọi người đều tốt.” Thừa dịp còn chưa lún sâu,
chạy nhanh giải tán thôi.
“Không có khả năng.” Hắn một ngụm từ chối.
“Vậy ngươi không được tiến lại gần đây.”Định lực của nàng rất kém cỏi, không biết khi nào liền làm thâm hụt tiền mua bán.
“Hảo.”
Nàng tràn đầy hoài nghi nhìn hắn.
“Ta nói thực.”
“Ta rất muốn tin tưởng ngươi,” Nàng thở dài,“Nhưng là, ngươi thực sự rất khó làm cho ta tin tưởng.”
“……”
Bên ngoài xe Lí Trạm bị phong quán nhập yết hầu, bị nghẹn khụ lên(???).
Trên đường tấp nập người đi lại,đèn kéo quân giống như ở trước mắt Mộ
Dung Lợi thoảng qua, nàng ghé vào bên cửa sổ lầu hai của quán trọ chán
thở dài đến chết.
Diệp Thế Cẩm đi Hồng Phong sơn trang đã ba ngày, nàng ở tại khách điếm này cũng đã ba ngày.
Nguyên bản là muốn thừa dịp hắn rời đi nàng cũng tịch cơ tránh người,
nhưng là hắn đi rồi, lại để Lí Trạm lại, mĩ kỳ danh nói bảo hộ nàng.
Mộ Dung Lợi nhìn ở cửa trước mặt,tiếp tục thở dài. Lí Trạm liền cùng cái sau lưng linh giống nhau,hắn đối với Diệp Thế Cẩm trung thành đến chết
làm cho nàng chủy ngực dậm chân hận.
Ánh mắt vô ý thức ở trong dòng người trên đường đảo qua, nàng phút chốc
giống như bị kim đâm nhảy dựng lên, khó có thể tin hô nhỏ một tiếng,“
Phong Nhã mơ hồ!” Nàng hoa mắt, nàng nhất định hoa mắt.
Mộ Dung Lợi giống vô đầu thương thằng (???)trên đường tìm kiếm qua lại.
Nàng tin tưởng chính mình thấy được, thực sự thấy được, người nọ thật là Phong Nhã, nhưng là, như thế nào đã không thấy tăm hơi?
Nhìn trên đường “cổ nhân” tới lui, nàng đột nhiên nhịn không được bi ai
cho tình thế của mình.Thân mình ngồi xổm xuống, tựa đầu chôn ở trên đầu
gối khóc òa.
Nàng không có biện pháp cố gắng dũng cảm, nàng không thích nơi này, hảo
chán ghét, không có người quen, không có cái gì quen thuộc, hết thảy đều hảo chán ghét bao gồm cả tên Diệp Thế Cẩm kia, chán ghét muốn chết!
Lí Trạm chân tay luống cuống nhìn nàng, không biết nên làm cái gì bây
giờ, cuối cùng chỉ có thể trầm mặc đứng ở một bên cùng nàng.
Mộ Dung Lợi không biết chính mình khóc bao lâu, thẳng đến có đôi bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng kéo nàng, đem nàng ôm vào trong lòng, tiếng nói quen thuộc mát lạnh vang lên trên đỉnh đầu.
“Khóc cái gì, Lợi nhi?” Khóc đến tâm hắn đều nát.
“Diệp Thế Cẩm, ta muốn về nhà.” Nàng khóc nói.
“Hảo, chúng ta về nhà.”
“Ta muốn về nhà chính mình.” Nàng rơi lệ càng nhiều, một đôi mắt sưng đỏ tràn đầy đau thương nhìn hắn.
Diệp Thế Cẩm yên lặng thay nàng lau đi nước mắt trên mặt , hắn không thể trả lời nàng, hắn làm không được, cũng không muốn làm.
“Như thế nào đột nhiên khóc?” Lí Trạm nói như vậy, nhưng hắn biết nhất
định có chuyện đặc biệt phát sinh, nếu không nàng sẽ không như vậy.
Mộ Dung Lợi bỗng nhiên kích động một phen nhéo vạt áo của hắn, vội vàng
lại bối rối nói:“Ta…… Ta nhìn thấy Phong Nhã, chính là một người bạn tốt của ta, ta thề ta thực sự nhìn thấy nàng ” Thanh âm dần dần thấp đi, lệ lại rơi xuống.“Nhưng là, có lẽ chính là bộ dạng giống nhau”Thanh âm của nàng lộ ra mất mát vô cùng.
Diệp Thế Cẩm do dự, nói:“Chúng ta trước về khách điếm đi.”
“Ta muốn về nhà.” Nàng thì thào nói xong, ánh mắt dừng ở nơi xa xăm không biết tên, tựa hồ nơi đó có nhà của nàng.
Hắn lắc đầu, dắt tay nàng quay về khách điếm .
Lí Trạm trầm mặc theo.
Mộ Dung Lợi khẩu vị luôn luôn tốt phá lệ chưa ăn cơm chiều, thất hồn lạc phách trực tiếp trở về phòng mình,sau khi cả người ngã vào trên giường
liền mở to mắt nhìn đỉnh giường ngẩn người.
Diệp Thế Cẩm vào phòng nhìn đến chính là tình hình như vậy, hắn thở dài
trong lòng. Có lẽ hẳn là nói cho nàng, tuy rằng hiện tại thời cơ không
tính là tốt.
Hắn ở giường nàng ngồi xuống, cầm một bàn tay của nàng, mà nàng cũng
không có kháng cự, tựa hồ linh hồn đều thoát ly thân thể mà đi.
“Lợi nhi, hôn ước đã giải trừ.”
“……” Nàng như là không có nghe đến.
“Kỳ thật có chuyện ta vẫn gạt ngươi.”
“……” Vẫn là không có phản ứng.
“Nơi này có bằng hữu của ngươi,Tam đệ của ta biết rõ đi, người trong
lòng của hắn kêu Ôn Nhu,bất quá bằng hữu của nàng kêu là bạo lực tài nữ”
Người nằm ở trên giường đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt khó có thể tin theo
dõi hắn, nắm chặt cánh tay của hắn, vội vàng truy vấn:“Thực sự? Thực sự
kêu bạo lực tài nữ? Ôn Nhu,trời a, là Nhu a” Nàng quá vui mừng mà khóc.
Diệp Thế Cẩm không khỏi mất mát. Nàng nghe được hắn giải trừ hôn ước đều thờ ơ, nhưng là vừa nghe đến tin tức bằng hữu của nàng liền kích động
thành như vậy, này thật sự đả kích tự tôn nam nhân của hắn.
“Đó là không phải nói, ta nhìn thấy người thật là Phong Nhã? Ta rõ ràng có nhìn đến……” Lau đi nước mắt, nàng vui vẻ truy vấn.
Hắn trầm mặc nhìn nàng.
Chậm rãi, Mộ Dung Lợi thanh tự bình phục xuống, buông ra tay hắn, nha nha nói:“Ta chỉ là rất cao hứng.”
“Ta giải trừ hôn ước.” Hắn nói lại lần nữa xem.
“Nga.”
“Lợi nhi –”
Nàng nghiêm trang trả lời:“Ta nghe được, cũng thay ngươi cao hứng a, dù
sao thú một người chính mình không thích quả thật không phải chuyện hạnh phúc.”
“Nàng rốt cuộc có nghe hiểu được lời nói của ta hay không?” Diệp Thế Cẩm luôn bình tĩnh hiện tại đang rống lên.
Mộ Dung Lợi thân thủ che lỗ tai, ánh mắt không đồng ý trừng mắt hắn,“Nói chuyện a, ngươi rống cái gì? Không phải là giải trừ hôn ước sao? Đây là chuyện của ngươi đúng không, có cần thiết làm cho ta cũng cảm động lây
sao?” Hắn giải trừ hôn ước, căn nguyên là vì không thích biểu muội nhà
mình, vô luận hắn thích là ai, này hôn ước đều là hắn phải muốn giải
quyết, nàng dựa vào cái gì nhất định phải vì thế cảm thấy thù vinh vui
sướng?
Sẽ không!
Hít sâu một hơi, hắn gật đầu, lạnh nhạt nói:“Đúng, nàng nói không sai,
này thật là chuyện của ta, vậy nàng tìm bằng hữu cũng là chuyện của
nàng, thứ ta bất lực.”
Mộ Dung Lợi trừng mục, khó có thể tin trừng mắt hắn,“Để ý như vậy, thích so đo, ngươi vẫn là không phải nam nhân a!”
Tiếp theo, nàng đã bị nam nhân đặt ở trên giường lớn, trên người hắn cực độ nguy hiểm nhìn chằm chằm nàng, khẩu khí quỷ dị áp lực nói:“Ta có
phải nam nhân hay không chẳng phải nàng thử một chút liền biết sao?”
“Không cần không cần, thời gian còn quá sớm.” Nàng vội vàng trấn
an,“Đừng xúc động, trăm ngàn lần đừng xúc động.” Nhu ở trong này, thật
tốt quá, nàng muốn đi trước tìm Nhu, này chuyện phong hoa tuyết nguyệt
trước mắt một chút cũng không trọng yếu.
Diệp Thế Cẩm đột nhiên có chút không biết nên khóc hay cười. Đây là cái tình hình quỷ dị gì a?
Hắn chỉ biết không thể nói chuyện của Ôn Nhu cho nàng mà, quả nhiên là ra tình hình như thế này.
“Lợi nhi, nàng rất muốn thấy các nàng có phải hay không?” Hắn quyết định đổi phương thức.
“Rất muốn rất muốn.”
“Kia theo ta trở về Phú Quý sơn trang đi.”
“A?” Trở về còn tìm người như thế nào?
“Tam đệ nhất định sẽ dẫn người về nhà, chúng ta ở nhà chờ có vẻ tốt hơn, nếu không vạn nhất họ đi tìm nàng, nàng lại trở về tìm họ, thực dễ dàng bỏ qua.”
Nói cũng đúng. Mộ Dung Lợi cảm thấy rất có đạo lý.
“Còn có” Hắn mâu xuất hiện đám đám ngọn lửa, thanh âm cũng khàn khàn đi xuống.“Hiện tại, ta không mang hôn ước trong người.”
Mộ Dung Lợi một chút liền trừng lớn mắt. Hỗn đản này, cả ngày đều đang nghĩ cái gì?
“Kia cũng không được.” Nàng chạy nhanh cự tuyệt.
“Vì sao?” Hắn bất mãn.
“Danh bất chính ngôn bất thuận,ngươi cho rằng ta với ngươi tằng tịu với nhau sao?”
Diệp Thế Cẩm vẻ mặt hắc tuyến nhìn nàng. Nàng nhất định phải nói khó nghe như vậy sao?
“Ta lại không nói sai.” Nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Rõ ràng nói giải trừ hôn ước là có thể!”
“Ngươi đừng xuyên tạc nguyên ý của ta,cho tới bây giờ ta không nói qua
như vậy,ta chỉ là nói trước khi không giải trừ hôn ước,ngươi phải cùng
ta bảo trì khoảng cách,không được thời khắc động dục.” Đừng xem trí nhớ
của nàng không tốt.
“Nhưng là ta muốn!”
“Khuya rồi, ta muốn đi ngủ, ngươi cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi, tạm biệt, không tiễn.”
“Nàng thực vô tình.”
“Ta còn cố tình gây sự a.Tóm lại,ngươi nhanh chạy lấy người.” Nàng dùng
sức bắt hắn đứng lên, trảm đinh tiệt thiết(chém đinh chặt sắt) nói:“Nếu
để cho ta biết ngươi gạt ta,ngươi liền vĩnh viễn đừng nghĩ chạm vào ta.”
Diệp Thế Cẩm thở dài, lắc đầu, tự nói:“Duy tiểu nhân cùng nữ tử không nên dưỡng!”
“Ngươi còn muỗn nuôi một nhóm người?” Có muốn nuôi một đoàn, nàng đều thị bọn họ này đó ngực không đồng nhất nam nhân(???).
Hắn hoạt kê không nói gì,đụng tới nữ nhân như Lợi nhi,hắn trừ bỏ thở dài vẫn là chỉ có thở dài.
Đem người đuổi ra ngoài phòng,Mộ Dung Lợi rõ ràng gọn gàng đóng cửa,sau
đó hưng phấn mà nhảy vài cái,ở trong phòng vòng vo vài vòng,cao hứng
nói:“Thật tốt,Nhu các nàng đều ở đây”
Ngoài cửa Diệp Thế Cẩm ngửa đầu nhìn trời thở dài, hắn thật hối hận nhưng lại càng không đành lòng.
Tuy rằng không muốn trở về Phú Quý sơn trang,nhưng là vì có thể sớm một
ngày nhìn thấy bằng hữu,sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Lợi thu thập hành
lý,liền muốn chủ tớ Diệp Thế Cẩm hồi trang.
Kết quả,khi đi xuống mấy bậc thang lầu,ánh mắt của nàng đột nhiên trợn tròn,chớp vài cái,sau đó như gió xoáy lao xuống lâu.
Cũng nhìn đến đôi nam nữ xuất sắc ở cửa kia, Diệp Thế Cẩm cơ hồ nhịn không được thán ra tiếng.
Người tính không bằng trời tính,hắn muốn tránh gặp vợ chồng Khúc Du Nhiên,thì hai bên lại đụng phải nhau.
“Phong Nhã mơ hồ!” Mộ Dung Lợi kêu to .
“Sắc ma Lợi!” Phong Nhã khó có thể tin nhìn nàng .
Nghe được Phong Nhã hô lên tên hiệu,bản thân Mộ Dung Lợi không phản ứng,những người khác bên người lại không như thế.
Diệp Thế Cẩm thân thủ nhu nhu huyệt thái dương của mình. Tên hiệu đều
kêu thành như vậy,có thể nghĩ trình độ háo sắc của nàng có bao nhiêu
nghiêm trọng,hắn bắt đầu lo lắng vì tương lai chính mình a.
Thần bộ Khúc Du Nhiên ôm kiếm đứng ở một bên,nhìn Diệp nhị thiếu tự giữ
bình tĩnh một bộ đau đầu bộ dáng, trong mắt không khỏi hiện lên mỉm
cười,Nhã nhi cùng bằng hữu của nàng đều có đặc điểm làm cho người ta
phát điên,điểm ấy lũ kinh khảo nghiệm,không hề ngoại lệ.
“Phong Nhã, ta rất vui khi nhìn thấy mi ở trong này.”
Phong Nhã cũng cười nhảy lên,hoàn toàn không giống phụ nhân được gả rụt
rè đoan trang “Đúng nha đúng nha,ta cũng rất vui có thể nhìn đến mi,mi
không biết lúc trước khi ta nhìn thấy Nhu có bao nhiêu cao hứng,quả thực cao hứng muốn chết.”
“Ta cũng vậy ta cũng vậy.”
“……”
Hai nữ nhân líu ríu không ngừng,người bên cạnh hết thảy bị các nàng xem nhẹ.
Cuối cùng, Diệp Thế Cẩm cùng Khúc Du Nhiên quyết định tìm một chỗ mọi
người ngồi xuống hảo hảo nói,đứng ở cửa quán trọ ôn chuyện như vậy sẽ
làm người chú ý.
Địa điểm được lựa chọn là ở xe ngựa rộng rãi của Diệp Thế Cẩm.
Sau khi lên xe,hai nam nhân liền tự động luân vì bối cảnh, Mộ Dung Lợi
cùng Phong Nhã ngươi một lời ta một câu nói cho cùng không nóng lạc,một
chút cũng không vì ít người mà tẻ ngắt, giống như các nàng có nói không
xong(chỗ này ta không hiểu à TT).
“Vẫn như vậy sao?” Diệp Thế Cẩm xoa huyệt thái dương hỏi người bên cạnh.
Khúc Du Nhiên vẻ mặt bình tĩnh gật đầu,“Thói quen là tốt rồi.”
“Ngươi thế nhưng cũng có thói quen?”
Hắn cười,“Trừ phi ngươi có biện pháp tốt nhất.”
Diệp Thế Cẩm trầm mặc.Hắn quả thật không có biện pháp tốt nhất,nếu không hắn cũng sẽ không lựa chọn giấu diếm việc này đối với nàng.
“Nghe nói ngươi giải trừ hôn ước?”
“Tin tức truyền nhanh như vậy?” Hắn nhíu mày.
Khúc Du Nhiên thần sắc không thay đổi,“Này không phải kết quả ngươi muốn sao?”
“Đã gặp qua bọn lão ta,?”
Liếc mắt hai người bên kia náo nhiệt nói chuyện phiếm,hắn hơi hơi
nghiêng người,đè thấp thanh âm,nói:“Lúc này chính là đi kinh thành.”
Diệp Thế Cẩm lập tức quyết định theo chân bọn họ mỗi người đi một ngả.
Cho nên,một lúc lâu sau,Khúc đại thần bộ cùng thê tử của hắn liền bị
Diệp nhị thiếu vô tình vô nghĩa vứt bỏ trên quan đạo thưa thớt người đi
lại.
Phong Nhã đưa xe ngựa rời đi, giận dữ nói:“Diệp nhị thiếu thực không phong độ.”
Khúc Du Nhiên tỏ vẻ cam chịu, nhưng là thâm biểu lý giải.
“Hắn không phải là sợ A Lợi la hét theo chúng ta cùng nhau vào kinh?”
Hắn gật đầu.
“Hắn thật sự là không thể giải thích A Lợi.” Phong Nhã cảm khái nói.
Hắn nhướng mày, không tiếng động hỏi.
“A Lợi hiện tại ăn thuốc an thần,đối với có thể hay không bằng tốc độ
nhanh nhất nhìn đến Nhu thực không phải còn trọng yếu nữa,nàng hiện tại
muốn làm nhất hẳn là ăn sạch Diệp nhị.”
Khúc Du Nhiên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Nàng còn thật sự gật đầu,“Ngươi đừng không tin, A Lợi vừa rồi đều theo ta nói.”
Hắn vẫn đang nghe. Như thế nào không có nghe đến?
Nhìn đến trượng phu hoang mang,nàng đắc ý cười,“Chuyện bạn bè chúng ta trong lúc đó các ngươi không hiểu.”
Hắn thập phần đồng ý.Những người như các nàng quả thật làm cho người ta khó có thể lý giải.
Ánh mắt của nàng lại nhìn về phía phương hướng xe ngựa biến mất,tự đáy lòng nói:“Kỳ thật ta cũng đồng tình Diệp nhị thiếu.”
Khúc Du Nhiên cũng thế. Mà người nào đó theo bọn họ đánh giá đồng tình
trong miệng, lúc này đang ở trong xe ngựa sương ý đồ cầu được Mộ Dung
Lợi thông cảm.
“Lợi nhi,Khúc đại bộ đầu có chuyện hắn muốn làm, chúng ta tổng không nên trì hoãn chuyện của người ta.”
Nàng cực không tín nhiệm nhìn hắn,“Thực sự?”
“Thực sự,thời điểm các ngươi nói chuyện,chúng ta đã bàn bạc rồi.”
Mộ Dung Lợi nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là quyết định buông tha việc này,
nhưng rốt cuộc không khỏi có chút tiếc nuối.“Thời gian gặp lại Phong Nhã thật ngắn a.”
“Khúc đại bộ đầu nhiều năm bôn ba bên ngoài,muốn gặp hắn thực dễ
dàng,cùng lắm thì làm cho hắn thường xuyên đến Phú Quý sơn trang một
chút là được.”
“Ngươi một đại nam nhân muốn trạch như vậy (??)(Vịt : là trốn chui lủi
trong nhà như con trạch) à?”Hắn cả ngày cũng chỉ ở phiếm Mai Lâm
kia,thật là mèo khen mèo dài đuôi.
Đối với từ ngữ mới trong miệng nàng,Diệp Thế Cẩm đã học được lựa chọn
tính xem nhẹ,chính là mỉm cười nói:“Ta trời sinh thích yên tĩnh,cho nên
cưỡng cầu không được.”
“Kia cũng đúng,tính tình ngươi quy mao(???) như vậy, người bình thường
cũng với ngươi không đến.” Nàng nói không lưu tình chút nào.
Hắn như trước thản nhiên cười. Tùy nàng hạ thấp đi như thế nào,đem người của nàng chộp đến bên người,hắn chính là người thắng cuối cùng.
Mộ Dung Lợi đầu khẽ nâng,tươi cười trên mặt có một chút phá hư cùng quỷ
dị.“Diệp Thế Cẩm,ngươi nói,ta cùng Nhu này đối với bạn bè thế nhưng mới
có thể biến thành trục lí,đây không phải là duyên phận nha?”
“n.” Hắn sủng nịch liếc nhìn nàng một cái, gọn gàng thay nàng đổ chén trà đưa qua.
Vừa rồi nói lâu như vậy, nàng nhất định khát
Mộ Dung Lợi đang cầm cái chén uống lên mấy ngụm,vẻ mặt lại hướng
về.“Cũng không biết nàng biến『 y viên 』 kia thành là cái bộ dáng gì?”
Nghe Phong Nhã nói,Nhu ở kinh thành có một khách điếm,làm vì tỷ muội các nàng có thể dễ dàng liên lạc,bởi vì từ Phú Quý sơn trang gặp được Phong Nhã,Nhu liền cảm thấy rơi đến thời đại này, khẳng định không chỉ có
nàng cùng Phong Nhã.
Nay xem ra, Nhu đoán đúng, chính là……
“Có Tam đệ, nhất định không thành vấn đề.”
“Ngươi đừng khinh thường nữ nhân,Nhu của chúng ta thực có khả năng.”
Nàng quả thực chính là tòa hoạt động kim khố, từ nhỏ tiền tài cuồn
cuộn,bốc thưởng tất trúng, đi đường nhặt được tiền mặt vô cùng quỷ dị.(
Vịt : đúng là con gái thần tài có khác =]] )
Xem nàng đối với Ôn Nhu tôn sùng như vậy, Diệp Thế Cẩm không hiểu sao trong lòng cảm thấy không quá thoải mái.
“Thực có khả năng như vậy?” Hắn thuận miệng hỏi
“n.” Nàng dùng bàn bạc đầu.
“Nàng liền tin tưởng nàng ta như vậy?”
“Bởi vì ta không thể không tin a, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy.” Mộ Dung Lợi còn vô cùng thật sự nói.
Hai người các nàng là tình so với kim kiên ma cát, xuất liên tục sinh
cùng một ngày, cùng bệnh viện, cùng phòng sinh, Nhu mới sinh ra, mẫu
thân nàng liền vào phòng sinh, sau đó nàng cũng sinh ra.
Làm cho người không thể tưởng được là,nhà các nàng sau đó lại cũng
chuyển đến cách vách,nàng cùng Nhu là lớn lên cùng nhau, có thể nói các
nàng là người hiểu biết lẫn nhau nhất.
“Từ nhỏ đến lớn?”
“Ta cũng không nói quá cái gì a? Ta cùng Nhu từ nhỏ liền nhận thức, có thể nói là thanh mai trúc mã.”
Vừa bắt đầu nói về bạn bè, Mộ Dung Lợi tựa như máy hát mở ra, cũng không quản người đối diện không thích nghe, liền kỉ lý oa nói thông suốt.
Diệp Thế Cẩm biểu tình vẫn thản nhiên nghe,đôi lúc hắn rất muốn nàng
đừng nói cái nữ nhân kia nữa.Nhưng là, xem nàng hưng phấn cao hứng như
vậy, hắn lại không đành lòng phá hư hưng trí của nàng.