CHƯƠNG 15-16
Edit: Mr.Downer
15.
Buổi tối có chút dày vò, Vu Dân không ngủ được, một tay đặt trên ***g ngực của Thương Viễn, đôi mắt không nhìn hắn, tự lẩm bẩm, thanh âm không lớn, nhưng lại nghe rất rõ ràng: “Không thích anh, người em không thích nhất là anh.”
Bàn tay Thương Viễn đang vuốt tóc anh khẽ run, hắn nhìn xuống, anh đã nhắm mắt lại ngủ.
Nửa đêm, Thương Viễn đau đến không ngủ được, thay đổi tư thế nằm nghiêng, bóng lưng Vu Dân ở trước mắt, gần ngay đầu ngón tay. Thương Viễn đưa tay nhẹ nhàng chơi đùa với sợi tóc của Vu Dân.
Lần thứ nhất gặp Vu Dân, tóc anh cũng dài như vậy. Sau khi quay xong quảng cáo lần đầu tiên, anh lười cắt, cứ để như thế, tóc dài mềm mại vừa vặn chọc vào cổ áo.
Khi đó, hắn chỉ là tình cờ đẩy cửa phòng luyện tập, tiếng nhạc trong phòng bỗng im bặt đi. Lúc đấy, tính tình Vu Dân không có cáu kỉnh như bây giờ, chỉ là có chút kiêu ngạo, không đem người khác xem vào mắt. Thương Viễn đột nhiên nhìn thấy một người đẹp mắt như thế, giọng nói bỗng trở nên lắp bắp.
“Tôi, tôi, tôi tới lấy đồ.”
Vu Dân không để ý tới hắn, cúi đầu xem bản nhạc, ánh nắng ban chiều muộn màng ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, khiến gò má có vẻ lạnh lẽo của Vu Dân trở nên ấm áp, đôi môi mím chặt cùng lông mi cong vút đặc biệt trêu chọc lòng người.
“Anh lấy xong rồi ?”
Vu Dân thấy hắn không có động tĩnh nửa ngày nên hỏi một câu, Thương Viễn lúc lúc này mới chú ý đồ vật trong tay mình.
“A, lấy xong rồi !” Hắn giống như chạy trốn ra khỏi cửa.
Ra cửa, trái tim còn nhảy tăng gô kịch liệt.
Đó là lần thứ nhất gặp mặt.
Sau đó, Thương Viễn tổng hội sẽ làm bộ lơ đãng đi ngang qua nơi đó, nghe trộm tiếng nhạc bên trong và tiếng vũ đạo lẹt xẹt trên sàn nhà, cùng với giọng ca ngâm nga. Phòng luyện tập này nằm ở một góc, động tĩnh cũng không ai chú ý tới.
Thời gian trôi qua, Vu Dân quỳ gối trước cửa nhà xuất quỹ.
Bên trong là ba của Vu Dân đang giận dữ đến nóng người.
“Không cho mày ca hát, mày lại tự chạy đi ký công ty. Giỏi quá nhỉ ? Bà lại đây xem con trai ngoan do bà dạy dỗ đi !” Trong giọng nói của ba Vu Dân đều là tức giận, mẹ Vu Dân ở bên cạnh thoáng nhỏ nhẹ khuyên bảo ông.
“Bà cứ mặc kệ nó, quỳ đi, hiện tại nó còn tìm một thằng đàn ông đem trở về ! Mày xem coi mày bây giờ giống cái dạng gì ! Tao còn chưa muốn nói đến căn phòng rẻ rách của hai đứa mày !”
Bên trong mắng một hồi lâu, mới ngừng lại thuận khí.
“Kia không phải là căn phòng rẻ rách.” Vu Dân tự lẩm bẩm cãi lại, giơ cánh tay kéo Thương Viễn xuống, toét miệng cười: “Anh cũng quỳ đi, yên tâm, ông ấy mềm lòng ngay thôi.”
Thương Viễn nhìn trên mặt Vu Dân bầm dập một khối xanh tím do bị đánh, trong lòng rất đau đớn, hắn quỳ bên cạnh anh, lấy tay nhẹ nhàng ấn cục máu ứ đọng rồi thổi cho anh bớt đau. Vu Dân hơi híp mắt lại tùy ý để Thương Viễn làm, chờ hắn ngừng lại, anh mới mở mắt, nở nụ cười càng to: “Không đau.”
Thương Viễn cầm lấy tay Vu Dân, nắm chặt trong lòng bàn tay mình. Vu Dân cũng nắm lấy tay hắn: “Đừng nghe ba em nói, chúng ta bây giờ rất tốt.”
Rồi sau đó, bọn họ bỏ chạy ra nước ngoài.
Một ngày trước khi đến giáo đường, Thương Viễn đi lựa âu phục cho cả hai, Vu Dân nhìn bảng giá liền chê: “Em có bệnh mới mua bộ âu phục mấy ngàn khối này.” Gia cảnh nhà Vu Dân rất giàu, anh vốn là một thiếu gia không phải lo cơm lo áo, thế nhưng không biết anh đã học được cách nhìn giá tiền khi đi mua đồ từ lúc nào.
Thương Viễn vẫn cứ bỏ tiền mua cho anh, sau đó mới phát hiện số tiền còn dư trong thẻ không đủ mua nhẫn. Vu Dân quét thẻ của mình, quét xong nhét vào trong ví. Nhẫn không mắc, tuy nhiên trong thẻ của anh cũng không còn lại bao nhiêu. Vu Dân ghét bỏ Thương Viễn dùng nhiều tiền như vậy để mua âu phục. Sáng ngày hôm sau phải chen chúc trên xe bus, âu phục bị làm nhăn, Vu Dân lập tức phát bạo.
Mãi cho đến khi xuống xe, Vu Dân không ngừng phủi, cố gắng làm thẳng lại chỗ nhăn kia.
Lúc đứng trong giáo đường trao nhẫn cùng nói lời thề nguyện, Vu Dân đeo nhẫn lên tay hắn và nói: “Anh là của em.”
Thương Viễn đưa tay trong bóng đêm ôm lấy Vu Dân khảm vào trong ***g ngực, chăn nệm ấm cúng, trên người Vu Dân càng ấm áp hơn. Từ đó đến giờ, hắn cho rằng vấn đề chỉ là Vu Dân hay cáu kỉnh mà thôi, huống chi, hắn cũng rất thích toàn bộ những tính xấu của anh. Đây là lần đầu tiên hắn yêu đương, lần đầu tiên thích một người, lần đầu tiên học trải qua cả cuộc đời với một người. Mọi cuộc hôn nhân đều có vấn đề, nhưng bất luận thế nào, hắn chỉ biết mình phải đối xử với Vu Dân thật tốt.
Ôn nhu với Vu Dân nhiều hơn, kiếm nhiều tiền hơn vì Vu Dân.
Trong từ điển của Thương Viễn không được dạy rất nhiều thứ, những điều này đều là Vu Dân dạy cho hắn.
Khi đó, Vu Dân đang chỉnh sửa bản nhạc trong phòng luyện tập thì ngủ quên, Thương Viễn xuống nhà ăn công ty mua cho Vu Dân món anh thích ăn. Lúc quay lại, hắn nhìn thấy bộ dáng ngủ trưa của Vu Dân, muốn trộm hôn anh nhưng rồi lại bị anh chợt tỉnh dậy bắt gặp.
Vu Dân chỉ bị kinh sợ một chút rồi nhìn bản nhạc đang sửa trên tay, khẽ linh cảm hỏi hắn.
“Anh thích tôi ?”
Thương Viễn sợ đến mức muốn hất đổ Coca trong tay.
“Không…biết.”
“Vậy anh muốn hôn tôi không ?”
“Muốn…”
“Muốn ở bên tôi không ?”
“Muốn…”
“Muốn đè tôi không ?”
“… Muốn.”
Thương Viễn lần đầu tiên biết, hóa ra đây chính là thích.
Vu Dân vừa mới nói, anh không thích hắn, người anh không thích nhất là hắn. Hắn có thể khoan nhượng hết thảy tánh xấu của Vu Dân, hắn yêu thích hết thảy miệng lưỡi bén nhọn và ngang bướng của Vu Dân, thế nhưng, hắn không chịu nổi việc Vu Dân nói không thích hắn.
Ngày hôm sau, Thương Viễn bị đau tỉnh, mở mắt ra trời đã sáng choang. Vu Dân dựa vào ngực Thương Viễn, bứt lông ngực của hắn.
Vu Dân thấy hắn đã tỉnh, động tác trên tay cũng không dừng lại, thổi bay một cọng lông, rồi lại bứt thêm một cọng.
Thương Viễn nhíu mày một chút.
“Đau lắm hả, em thấy nửa đêm anh chợt tỉnh dậy.”
Thương Viễn hấp háy mắt, mới nhận ra Vu Dân đang nói chuyện tối hôm qua.
“Có chút.” Trả lời còn mang chút thần khí.
Vu Dân lườm một cái, nhổ thêm hai sợi lông ngực, ngoài miệng cũng không tha cho hắn: “Đáng đời, cho đau chết anh.”
Vu Dân nằm úp sấp trên ***g ngực Thương Viễn, cằm gác lên bả vai hắn mà trượt lên trượt xuống, khiến cho Thương Viễn có chút ngứa. Hắn đưa tay sờ cái cằm đang nhô ra lởm chởm râu của Vu Dân.
“Để anh cạo râu cho em.”
Vu Dân ngược lại không nói gì, cũng có thể là do sáng sớm chưa phục hồi tinh thần.
Thương Viễn tỉ mỉ bôi kem cạo râu cho Vu Dân, động tác cạo râu ôn nhu lưu loát. Vu Dân nhắm mắt lại hưởng thụ, dao cạo khẽ đi qua bên cạnh cằm, một mảnh râu nhỏ bị cạo đi một cách nhẹ êm khoan khoái, như một dòng tĩnh điện nhẹ nhàng tê dại. Anh đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói buồn bã của Thương Viễn.
“Anh làm không tốt chỗ nào sao ?” Hắn hỏi.
Mười năm đã trôi qua, nhưng Vu Dân vừa nghe thấy liền hoảng sợ, mười năm trước, tên nhóc này cũng hỏi anh một câu như thế ở trong phòng tập: “Anh thích em, tại sao em lại không thích anh, anh làm không tốt chỗ nào sao ?”
16.
Trong gương hiện ra một khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt sâu thẳm của Thương Viễn nhìn chằm chằm Vu Dân, như muốn dùng ánh mắt của chính mình để tìm ra câu trả lời.
Vu Dân cầm lấy dao cạo trong tay Thương Viễn, nhìn chăm chú lưỡi dao sắc bén, tự mình tiếp tục cạo râu. Tiếng lưỡi dao cùng râu cằm lởm chởm ma sát nhẹ vang lên sàn sạt, Vu Dân vừa nhìn gương vừa cạo sạch sẽ cằm mình. Anh đem dao cạo rửa dưới vòi nước, run rẩy quăng ra một câu: “Chính anh suy nghĩ đi.”
Kỳ thực anh rất muốn trợn mắt lên nói thẳng cho hắn biết, thế nhưng đối diện với vẻ mặt như vậy của Thương Viễn, anh không làm được, chỉ có thể cố gắng nói ra một câu bảo hắn tự suy nghĩ đi.
Vu Dân rất muốn mắng người, nhưng lại bị vẻ mặt của Thương Viễn như bây giờ mạnh mẽ chặn họng. Vu Dân cũng muốn rạch trái tim mình ra, vắt toàn bộ chua xót trong lòng anh cho hắn xem, hỏi ngược lại hắn, em cũng muốn hỏi anh, em làm không tốt chỗ nào ?
Mỗi lần ở nhà đợi hắn tới nửa đêm nhưng cánh cửa không bao giờ được đẩy ra, mỗi lần đi công tác trở về cũng ít có thời gian gặp mặt, rồi mỗi lần đứt đoạn khi đang trên giường. Con mẹ nó, anh thật sự muốn hỏi chính mình làm không tốt chỗ nào, nhưng anh lại không thể hỏi trước được.
Một người trưởng thành như thế nào, lại chỉ lớn về mặt kiến thức, nhưng lại không lớn về tâm. Hắn hỏi anh, vậy anh phải hỏi ai đây ?
Nghĩa là chỉ học kiến thức bên ngoài, nhưng không học cách đối xử về mặt tình cảm, đại loại là chỉ Thương Viễn có IQ cao, nhưng EQ thấp.
Hắn lại lộ ra khuôn mặt ngu ngốc này, thật con mẹ nó giống y chang mười năm trước, lúc hắn tỏ tình với anh.
Anh làm sao lại có thể thích một người như vậy.
Không có đáp án, điều này làm cho Thương Viễn cau mày, nhưng hắn vẫn lấy khăn ướt cho Vu Dân lau cằm.
Vu Dân hơi liếc mắt nhìn khuôn mặt của Thương Viễn. Cằm được cạo sạch sẽ, Vu Dân miết miết vài lần, cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Cửa chính truyền đến tiếng gõ cửa, có lẽ là quay phim muốn vào ghi hình.
Thương Viễn đi ra mở cửa, Vu Dân vắt khăn mặt trên vai, trét kem đánh răng lên bàn chải, đôi mắt không tự chủ nhìn theo bóng lưng đang di chuyển của Thương Viễn. Kem đánh răng vừa bóp được một nửa, bàn chải trên tay không chú ý rớt xuống bồn rửa mặt, trây trét kem đánh răng thành một bãi.
Không biết cậu quay phim da mặt mỏng kia tối hôm qua nghe thấy động tĩnh gì, mà vừa đi vào liền giơ máy quay che đi khuôn mặt của mình.
Cậu quay phim đầu tiên vừa mang máy quay vào, thì chộp vào trong ống kính là dáng vẻ Vu Dân nhìn chăm chú về hướng Thương Viễn như thấy chết không chớp mắt, làm cho cậu ta run tay một cái, suýt chút nữa làm rớt luôn cái máy quay.
Thương Viễn mở cửa xong, đi theo sau hai người quay phim, sẵn tiện giúp đỡ cậu quay phim suýt chút nữa bị tuột tay kia. Sau đó, hắn đi đến chỗ Vu Dân, giúp anh buộc tóc, rửa mặt. Hai người hôm nay ghi hình cư nhiên chưa hề nói một câu, động tác trong ống kính trầm mặc, hai người quay phim cũng không nói lời nào, ánh nắng sáng sớm trong lành lại trở nên lạnh lẽo vù vù không giải thích được.
“Dân cục cưng ! Dân cục cưng ——” Ngoài cửa truyền đến giọng kêu oang oang của Minh Nguyệt, còn nghe thấy âm thanh Ngô Khản hỏi nhân viên công tác xem đây có phải là chỗ ở của hai người Vu Dân hay không. Vu Dân đáp một tiếng: “Tiểu Minh Nguyệt !”
Minh Nguyệt nghe thấy âm thanh, Vu Dân đi ra cười xán lạn: “Sớm như vậy.”
Thương Viễn nhìn thấy Vu Dân lộ ra nụ cười đầu tiên vào sáng sớm với người khác, trong lòng bốc lên một chút tư vị kỳ lạ. Vu Dân nhìn hắn không nói lời nào, giới thiệu với Minh Nguyệt: “Đây là bà xã tôi, Thương Viễn. Còn đây là Minh Nguyệt, anh cũng từng thấy qua cô ấy, chồng của cổ, Ngô Khản.”
Mới vừa rồi dáng vẻ Vu Dân cười rộ lên hầm hập trong lòng hắn một lần, thế nhưng khi anh quay sang nói chuyện với hắn, nụ cười nơi khóe miệng liền hạ xuống, ánh mắt Thương Viễn trầm lại, vắt khô khăn mặt, gật đầu với vợ chồng Minh Nguyệt xem như chào hỏi, như trước từ chối nói chuyện với bọn họ.
Thương Viễn lau mặt cho Vu Dân, Minh Nguyệt ở bên cạnh nhìn động tác thuần thục của Thương Viễn mà có chút líu lưỡi, xem nét mặt của Vu Dân đều bình thường. Thừa dịp khăn mặt đi xuống, lộ ra ánh mắt của Vu Dân, Minh Nguyệt lặng lẽ dùng môi ngữ nói với anh: “Thật đẹp trai nha.”
Vu Dân thấy rõ, liếc cô một cái khinh bỉ, nhưng lại không ngừng quan sát Thương Viễn. Anh mới nhìn vài lần thì bị Thương Viễn phát hiện ra, Vu Dân bèn bĩu môi né tránh.
Chuẩn bị xong xuôi, tất cả đi đến cửa thôn để tập hợp. Rốt cuộc cũng gặp được hai đôi còn lại, một cặp là hai vợ chồng người mới của giới giải trí, bất thình lình công khai rồi đột xuất kết hôn, Vu Dân không biết tên. Cặp còn lại thì Vu Dân đã từng gặp qua, Trần Phỉ cùng Lý Sách Văn, một đôi vợ chồng đã kết hôn từ lâu trong giới giải trí, mấy lần gặp nhau đều là tụ hội giữa bạn bè, cảm tình rất tốt.
Trần Nhất Thanh nhanh chóng để tổ tiết mục bưng điểm tâm lên, đồ ăn sáng không ngon lành gì, mỗi người sẽ được hai cái bánh bao lớn cùng một đĩa dưa muối.
Vu Dân chợt cảm thấy trong dạ dày mình nguội ngắt.
“Thật phải ăn cái này à ? Tôi rất đói đó, ôi chao…” Minh Nguyệt nhìn bánh bao trên bàn.
“Tiểu Minh Nguyệt, tôi cho cậu dưa muối của tụi tôi nhé.” Vu Dân rộng lượng đùa giỡn với Minh Nguyệt.
Trần Nhất Thanh gõ vài cái lên cái bảng đen, tư thế giống như thầy giáo lên lớp khiến Minh Nguyệt muốn cười chế nhiễu một cái. Trần Nhất Thanh là người mới bước nửa bước chân vào giới nghệ sĩ hài, vừa bắt đầu lập tức kéo bầu không khí, vòng vo con bê cả nửa ngày mới bắt đầu nói ra quy tắc trò chơi.
Quy tắc trò chơi hôm nay rất thú vị, bốn đôi phu thê, hai người là một tổ, tiến hành trả lời câu hỏi, đáp án thống nhất thì có thể tiếp tục trả lời. Nếu trả lời sai thì nhảy xuống hồ mà hôn môi trong nước, cho đến khi trên sân không còn ai trả lời câu hỏi thì dừng. Không kiên trì nổi mà ra khỏi nước và trả lời sai câu đầu tiên thì bữa sáng chỉ có bánh bao dưa muối mà thôi.
Vu Dân ngồi chồm hổm trên đất, nghe xong quy tắc, ngước đầu lên, nhẹ giọng oán giận: “Không muốn hôn môi với anh ta, có quỷ mới muốn hôn môi với anh ta.”
Minh Nguyệt đứng gần anh nhất, cư nhiên nghe thấy tiếng anh lầm bầm lầu bầu, vỗ vai anh cười ha ha: “Vậy thì cố mà trả lời đúng hết đi.”
Vợ chồng đứng một trước một sau, một giây trước khi trò chơi bắt đầu, Minh Nguyệt còn lặng lẽ thương lượng đáp án cùng Ngô Khản, Vu Dân cũng liếc mắt nhìn về phía sau mình, Thương Viễn đang nhìn anh chăm chú, thấy anh nhìn mình, ánh mắt càng thêm sâu.
Câu hỏi thứ nhất làm Vu Dân thật bối rối.
Sợ mọi người không nghe rõ, Trần Nhất Thanh lập lại một lần nữa: “Thời điểm cãi nhau, viết ra một câu bản thân và đối phương thường hay nói.”
Vu Dân lúc này muốn hút thuốc cực kỳ. Thông thường khi cãi nhau, anh có thể ầm ĩ rất lâu, nhưng phần lớn đều là anh nói, Thương Viễn sẽ không tranh cãi với anh. Vu Dân viết tại chỗ trống tên mình là “Anh đi chết đi”, sau đó do dự nửa ngày mới viết một chuỗi dấu chấm lửng vào chỗ trống của Thương Viễn.
Thời điểm xoay bảng ra cho thấy câu trả lời, đáp án dĩ nhiên khác nhau. Bốn đáp án của Minh Nguyệt và Ngô Khản không giống nhau, có lẽ là do Minh Nguyệt viết quá nhiều từ không thường dùng. Vu Dân quay đầu xem câu trả lời của Thương Viễn, trên bảng trắng chỉ viết vỏn vẹn sáu chữ.
“Không nói” cùng “Anh đi chết đi”.
Thương Viễn nhìn anh cười cười: “Em trả lời đúng rồi.”
“Vu Dân, cậu thật hung dữ nha !” Minh Nguyệt nhìn câu trả lời của cả hai, cười đến sốc hông.