Dã Miêu Bất Tòng

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 17-18

Edit: Mr.Downer

17.

Vu Dân ngậm trong miệng que kẹo giải nghiện thuốc lá của Minh Nguyệt vừa cho, nhìn chằm chằm cái bảng trả lời của Thương Viễn mà ngẩn người. Hai vợ chồng Minh Nguyệt cùng cái đôi đột xuất kết hôn đã phải nhảy xuống hồ, bong bóng trong nước nổi lên ùng ục. Trần Nhất Thanh đọc câu hỏi tiếp, Vu Dân mới từ cái bảng của Thương Viễn ngẩng đầu lên.

Câu hỏi là: Viết số tuổi của bản thân và đối phương khi có mối tình đầu tiên.

Vu Dân cầm cây bút, nhanh chóng viết lên chỗ Thương Viễn số hai mươi, sau đó đến chỗ tên của mình, đặt cây bút xuống cả buổi cũng không viết chữ nào. Hết giờ, chỗ trả lời đó vẫn trống không.

Vu Dân trực tiếp đặt bảng trắng xuống đất cùng cởi áo khoác ra, tiện thể ném một ánh mắt tiêu sái mị hoặc với máy quay phim, rồi nhảy vào trong nước. Nước không lạnh lắm. Trần Nhất Thanh còn chưa kịp phản ứng thì vị trí của Vu Dân đã mất bóng người.

Vu Dân làm ướt cả người, đem một đầu ướt đẫm từ trong nước trồi lên. Trần Phỉ từ xa hỏi anh: “Sao anh không viết ra ?”

“Bởi vì tôi cũng không biết nha.” Vu Dân cao giọng trả lời cô, trên tay vốc một bụm nước, hất vào Thương Viễn đang cởi áo khoác. Anh nhìn thấy Trần Nhất Thanh và Trần Phỉ ở bên kia đang cười.

Nửa người trên của Thương Viễn bị một bụm nước của Vu Dân làm ướt, hắn nhảy vào trong nước, vịn lấy vai Vu Dân, hỏi anh: “Em quên mất mối tình đầu của em là lúc mấy tuổi ?”

“Quên rồi, có lẽ là vào năm lớp tám hoặc lớp chín.” Vu Dân vẫy tóc, đột nhiên đôi mắt sáng lên: “Nè, chẳng lẽ em từng kể anh nghe mối tình đầu của em là vào lúc mấy tuổi sao ?”

“Mười lăm.”

“Mười lăm tuổi à.” Vu Dân nhấp nháy đôi mắt ướt nhẹp: “E rằng em gạt anh rồi.”

Thương Viễn cúi đầu, không lên tiếng, bắt đầu lấy hơi, nhẹ nhàng cắn môi Vu Dân như đang sinh khí: “Em gạt anh à.”

Vu Dân muốn đoạt lại quyền chủ động, Thương Viễn thu răng, lấp kín đôi môi Vu Dân, sau đó chậm rãi đem chính mình cùng Vu Dân chìm xuống nước.

Bọn họ đã từng hôn nhau trong nước rất nhiều lần tại bể bơi ở biệt thự nhà mình.

Thế nhưng chưa lần nào hôn nhau ở bên ngoài như vậy, Vu Dân từ từ mở mắt, Thương Viễn cũng đang mở mắt nhìn anh. Ánh mặt trời rọi xuống nước, mặt nước cùng bóng người nhấp nhô, tứ chi trong nước thả lỏng, chỉ có đôi môi cùng bàn tay không có khẽ hở mà kề nhau thật chặt.

Ở trong nước hôn nhau thật thư thái. Vu Dân đặc biệt thích cảm giác một bên hít thở không thông, một bên bám lấy đôi môi của Thương Viễn, giống như phương thức tương liên giữa ấu thể cùng với bên ngoài.

Ánh mắt Thương Viễn trong làn nước nhu hòa thêm một tầng, lông mi nhẹ dao động. Thân thể của Vu Dân bắt đầu sát lại gần Thương Viễn, thời điểm ***g ngực, bụng cùng bờ vai dán vào nhau, anh cảm giác được Thương Viễn khẽ run lên, dù cho cả hai còn đang ở trong nước. Bọn họ không nghe rõ động tỉnh ở trên bờ, nếu tính đến lúc này thì bên Minh Nguyệt hẳn là đã sớm không kiên trì nổi, nhưng không ai gọi bọn họ lên, có lẽ Trần Phỉ cùng Lý Sách Văn còn đang trả lời câu hỏi.

Vu Dân có chút khó chịu, quai hàm nín thở nghẹn đến phần cổ. Anh còn chưa luyện thành công kỹ năng hôn lưỡi dưới nước không kiêng nể gì với Thương Viễn, môi hai người chỉ kề cận nhau rất chặt, đến lúc này cũng khó có thể duy trì hô hấp.

Vu Dân không nhịn được, khẽ thả lỏng miệng trong nháy mắt, ùng ục phun ra hai bọt khí lớn từ từ bay lên mặt nước. Thương Viễn lại một lần nữa dán lấy anh, hắn hơi mở đôi môi, Vu Dân cảm giác được một chút không khí quý giá đến từ trong khoang miệng đang dán lấy nhau chặt chẽ của hai người.

Ánh mắt Thương Viễn rất bình tĩnh, lông mày đều không động đậy, không khí tương liên giữa hai người đều bị khóa ở trong miệng. Vu Dân dính lấy hắn thật gần, không tự chủ được mà đưa đầu lưỡi cứng ngắc của mình qua. Hô hấp đều sớm không duy trì được, động tác này có chút cố sức.

Thương Viễn bị anh chạm vào, ánh mắt vững vàng bỗng chốc trở nên rối loạn, hắn vươn đầu lưỡi đáp trả lại Vu Dân. Anh cắn nhẹ một cái, răng nhọn đụng vào đầu lưỡi, đặc biệt ngứa. Đôi môi cũng không khỏi ma động, đầu lưỡi giao triền quấn quýt ngày càng kịch liệt, hô hấp bởi vậy mà trở nên không ổn định, không khí cũng dần bị ép khô, bên trong phổi bị đè nén đến khó chịu. Một lúc sau, bọt khí trong miệng hai người cũng thoát ra. Thời điểm Vu Dân bị sặc nước, Thương Viễn đỡ lấy anh rồi cùng nhau trồi lên mặt nước.

“Khụ khụ khụ…” Vu Dân ho khan vài tiếng, đầu óc có chút choáng váng, không biết là do hôn hay do sặc nước. Bên bờ, các cặp vợ chồng khác đều lau tóc, nhìn bọn họ.

“Chúng tôi là người cuối cùng ?”

“Đúng.” Trần Nhất Thanh gọi nhân viên đưa khăn lau tới, Vu Dân vừa khụ vừa nhận khăn, tâm tình rất tốt mà lấy khăn quấn một vòng lên tóc mình.

“Có phải không cần ăn bánh bao cùng dưa muối đúng không ?” Vu Dân mới vừa khụ xong, đôi mắt còn đỏ, nhưng khóe miệng không đợi kịp liền hưng phấn ngẩng đầu hỏi. Thương Viễn giúp anh lau tóc và lau người, Vu Dân thấy không ai trả lời bèn hỏi lại một lần nữa: “Không cần ăn bánh bao với dưa muối đúng không ?”

“Không cần, Minh Nguyệt bọn họ ăn rồi.” Vu Dân vừa nghe thấy câu trả lời, chạy đến bên kia, Thương Viễn không kéo anh lại, cầm khăn theo sau.

Quả nhiên ở bàn bên cạnh, Minh Nguyệt một bên còn nhét bánh bao trong miệng, một bên trừng hai người bọn họ. Vu Dân cực kỳ tốt bụng mà bưng đĩa bánh bao và dưa muối của mình qua, quan tâm nói: “Ăn nhiều một chút, đừng để bị đói.”

Minh Nguyệt bị nghẹn đến ho khan: “Cho bà đây xin miếng nước a a !”

Điểm tâm dành cho người thắng cuộc cũng được bưng lên, cháo hoa nóng hổi cùng với chao, rau xanh, củ cải muối, còn có mì khô, bánh kẹp thịt, bánh bao, đặt đầy một bàn lớn. Vu Dân nhích sang bên cạnh, chừa một ra một chỗ, kêu Thương Viễn ngồi lên: “Đến đến đến, chúng ta ăn thật ngon cho bọn họ xem.”

Thương Viễn ngồi xổm lau chân cho anh, hắn còn đang rối rắm việc Vu Dân nói không thích hắn ngày hôm qua, đột nhiên hỏi một câu: “Thích anh không ?”

Vu Dân đặt tay lên mặt hắn hôn một cái, trên gương mặt còn mang theo một nụ cười thật tươi: “Thích ! Rất rất thích anh !”

Cháo hoa ngoài miệng anh dính lên trên mặt của Thương Viễn, Vu Dân dùng lưỡi liếm sạch, nhìn Thương Viễn cả buổi trời, rồi lại nở nụ cười chồng chất.

Editor lảm nhảm: Vợ chồng già, tối cãi nhau, sáng làm lành.18.

Sau khi hai tổ thắng cuộc lau qua loa xong thân thể, tất cả đều ngồi vào chỗ, Trần Nhất Thanh đi phân phát đũa lấy từ chỗ đạo diễn.

Thương Viễn đưa tay, nhận lấy một đôi. Trần Nhất Thanh đưa thêm một đôi cho Vu Dân. Anh đang nhìn chằm chằm chén cháo hoa kia, thổi cho nó nguội, thấy Trần Nhất Thanh đưa đũa tới, khó hiểu nói: “Anh ấy cầm rồi.” Tại sao tôi còn cần đũa làm gì ? Vu Dân còn chưa kịp nói ra, Thương Viễn vừa vặn kẹp một chút xíu chao đút cho anh, Vu Dân nuốt nửa câu sau, miệng đến gần đầu đũa nếm thử.

“Mùi vị thế nào ?”

“Không cay, lát cho em nhiều chút.” Vu Dân thấy mùi vị khá ngon, không ngừng gật đầu.

Trần Nhất Thanh yên lặng thu đũa lại, đi tới bàn của Trần Phỉ.

Một bữa điểm tâm có người mừng người vui. Vu Dân vừa được ăn no vừa được ăn ngon, quần áo ướt sủng trên người cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của anh. Vì sáng sớm đã phải ngâm nước nên tổ tiết mục an bài các cặp vợ chồng trở về nghỉ ngơi và thay quần áo, đến chiều tập hợp ở cửa thôn.

Trên đường về nhà gỗ, Vu Dân cùng Thương Viễn tiện thể kiếm củi. Anh lấy điện thoại di động trong áo khoác ra mà quay Thương Viễn.

Sau đó, âm thanh tự thuyết minh của Vu Dân vang lên: “Lão lưu manh đang đi kiếm củi.”

“Có một đống củi lớn, nhưng lão lưu manh chỉ lấy hai thanh.”

“Trong đống củi hình như dính phân trâu.”

“Lão lưu manh hỏi mượn nhân viên khăn giấy, đạo diễn lấy khăn giấy ra, lão lưu manh đang chùi tay.”

“Lão lưu manh đang đi tới, đang đi tới đây !”

“Quay cái gì ?” Khuôn mặt của Thương Viễn phóng đại trên màn hình, Vu Dân nhìn chằm chằm Thương Viễn, trả lời: “Quay anh đẹp trai.”

Thương Viễn khẽ cười, ngón tay cọ trên mặt Vu Dân một chút, Vu Dân đang cầm điện thoại còn chưa kịp phản ứng, trên mặt đã đen xì một khối.

“Thối quá !” Vu Dân chếch mũi, ngửi một cái liền gào lên, xách thanh củi trong tay rượt đánh Thương Viễn.

Cậu quay phim nhìn chằm chằm màn hình, lạch bạch chạy theo, nhưng rất tiếc dí không kịp, cước lực thanh niên trẻ còn không bằng người ta, phải dừng lại hồi sức một lát, hai ông chú đang đùa giỡn phía trước đã sớm mất bóng.

Vu Dân ngâm mình trong bồn tắm, toàn thân treo trên người Thương Viễn.

Giữa trưa không có nhiệm vụ, Thương Viễn ép Vu Dân đi ngủ. Vu Dân không có thói quen ngủ trưa, nằm trong ***g ngực Thương Viễn không ngừng trở mình. Quay phim bị nhốt ở ngoài cửa, nên Vu Dân tự do cởi quần áo mà ngủ ***. Thương Viễn không biết có ngủ hay không, bị động tĩnh lớn như vậy của anh làm phiền nhưng cũng không thấy phản ứng.

Vu Dân bỗng không tiếp tục động đậy, chỉ nhìn chằm chằm người đang nằm cùng giường với mình. Nét mặt Thương Viễn khi ngủ cũng không thả lỏng một chút nào, mười năm qua, khuôn mặt của hắn thay đổi không ít, ví dụ như lông mày đều không có tinh thần như trước đây, mà trở nên trầm lặng tử khí, mới nhìn sẽ cảm thấy xa lạ.

Vu Dân đặt tay lên trên xương hàm của Thương Viễn, cọ lên một chút, toe toét nở ra một nụ người rất ngốc. Cười xong anh tự “xùy” chính mình một tiếng, gãi đầu, rồi xoay lưng lại ngẩn người.

Từ trong chăn mơ màng tỉnh dậy, Vu Dân mới phát hiện chính mình cư nhiên ngủ mất, cảm thấy có chút bất ngờ. Thương Viễn không ở trên giường, chỗ nằm bên cạnh anh đều lạnh hơn một nửa.

Vu Dân lê dép đi tìm người, anh xuống giường cũng không mặc quần áo vào, cứ để thân thể trần truồng mà mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài. Thương Viễn đang ngồi trong phòng khách, laptop đặt trước mặt. Nghe thấy động tĩnh, hắn chỉ liếc mắt nhìn, sau đó tiếp tục chuyên chú gõ bàn phím.

Vu Dân ngồi vào cái ghế đối diện Thương Viễn, đôi mắt ngái ngủ mông lung hỏi hắn: “Quần áo em đâu ?” Trên ghế lạnh lẽo khiến anh có chút lạnh mông.

Thương Viễn lúc này mới không tiếp tục nhìn màn hình mà chuyển sang nhìn anh: “Không ở trên tủ đầu giường à ?”

Vu Dân lắc đầu.

“Em tìm xem, chỗ vali gần tủ quần áo đó.”

Vu Dân tiếp tục lắc đầu, vùi đầu vào trong vòng tay, nghiêng đầu mà ngáp một cái thật to: “Chờ anh hết bận thì tìm giùm em.”

Thương Viễn không nói gì nữa, nhìn màn hình thêm vài lần rồi đứng dậy, vòng tới một bên bàn, nâng cánh tay cùng khom đầu gối mà ôm Vu Dân lên: “Không mặc quần áo thì em ngồi chỗ này sẽ bị cảm đấy.”

“Mặc quần áo vào thì có bị đâu.” Vu Dân mới vừa tỉnh dậy, làm biếng nói lớn tiếng, chỉ nhỏ giọng lầm bầm cộng thêm liếc mắt một cái, tùy ý để Thương Viễn ôm anh về phòng ngủ. Một giây trước khi cửa phòng ngủ đóng lại, Vu Dân đặt tay sau lưng Thương Viễn, âm thầm giơ ngón giữa với cái laptop đang đặt trên bàn phòng khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.