- Chỉ là một vị hôn phu hờ nhờ vào lời cửa miệng thôi mà cô cũng dám ra oai coi lời của tôi không ra gì. Cô coi tôi là gì? Làm tôi mất mặt cô vui lắm đúng không?
Lời nói của Nguyệt Anh cứ văng vẳng bên tai làm cho Ái Triêm không kiềm được mà rơi lệ. Cô nắm chặt cánh tay bị bỏng rát, kìm nén tức giận cùng đau đớn đi lên phòng đóng chặt cửa.
Cô gạt nước mắt ngồi bệt trên sàn hơn một giờ đồng hồ, mới quyết định dọn quần áo vào vali nhỏ của mình. Cô đã nhẫn nhịn mà sống suốt tám năm trong tủi nhục, một là để trả ơn cho ông nội Trần, và cũng là để theo đuổi tình yêu đơn phương mù quán của chính bản thân mình.
Dù biết rằng ngoài ông nội Trần yêu thương cô như cháu gái và Trần Minh, vị hôn phu trên danh nghĩa đối xử với cô không tệ ra, những người còn lại không ai thích cô, họ coi cô là cái gai trong mắt.
Nhưng vì yêu anh, cô đã cố gắng dung hòa hết mức có thể. Ngay cả giả ngây giả ngô mà sống cũng làm rồi.
Cho đến năm nay, cơ thể ông nội Trần không được tốt, ông lại quyết định rời biệt thự để đến sống ở viện điều dưỡng. Nên ở trong cái nhà này cô giống một nô lệ hơn là một con người.
Chỉ vì cô từ chối không muốn trở thành phục vụ riêng cho Ngọc Minh, thanh mai trúc mã của Trần Minh mà cô ta cố tình tạt nước sôi lên cánh tay cô một cách không thương tiếc. Vậy mà trong mắt Nguyệt Anh, người có lỗi lại là cô.
Lấy hộp y tế, cô xử lý sơ vết bỏng, băng bó lại, rồi gọi điện cho Trâm Chi. Ở thành phố này, cô chỉ có thể nhờ cậy mỗi người bạn này thôi.
- Chân Ái, tớ đang ở PT. Có chuyện gì vậy?
- À. Tưởng cậu đang ở nhà nhờ tới đón tớ. Cậu ở xa thì thôi vậy?
- Này, cậu khóc đấy à?
- Không... không có gì.
Bên kia Trâm Chi ngừng một chút lại nói:
- Chờ đó. Tớ nói tài xế đến đón cậu. 15 phút nữa nhé.
- Không cần đâu.
- Đừng nói nhiều. Đợi đó.
Điện thoại cúp. Ái Triêm nhìn màn hình tối đen mà nước mắt cứ chảy. Vẫn còn người quan tâm cô. Dọn dẹp xong, cô chờ khoảng mười lăm phút rồi mang vali đi xuống dưới.
Dù có bị coi thường, dù có phải rời đi thì cô vẫn là không thể tỏ ra mình quá chật vật.
Nguyệt Anh, Ngọc Minh cùng những nguời làm trong nhà thấy cô đi ra cũng chỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn theo. . Truyện Đông Phương
Nguyệt Anh liếc mắt nói kháy:
- Định bỏ nhà đi à? Nếu ra khỏi đây rồi thì đừng quay lại.
Ái Triêm không thèm đáp, một đường đi thẳng. Nhưng có người không cam tâm để cô rời đi nhẹ nhàng.
Ngọc Minh từ trong nhà chạy theo sau cô. Người này coi như là thanh mai trúc mã của Trần Minh. Cô thở dài một hơi. Cô ta còn có một người anh trai tên Hiếu Minh. Một đám cùng tên khác chữ lót. Chơi thân từ nhỏ đến lớn trong cái vòng tài phiệt nên biến thái như nhau.
Cô ta chắc là rất đắc thắng khi Nguyệt Anh luôn bênh vực cô ta mà coi khinh người con dâu trên danh nghĩa là cô, vừa ra đến nơi liền châm chọc:
- Mới có vậy đã không chịu nổi sao?
Cô nhẹ nhàng hít sâu một hơi. Lười tốn nước bọt để giải thích, chỉ yên lặng xoay người nhìn sang góc đường chờ đợi.
Mấy năm nay cô đối với Trần Minh mà nói, đã là hết lòng hết dạ. Anh không yêu cô, nhưng cũng không ghét. Nói chung đối xử với cô cũng có thể gọi là tốt. Luôn cho cô mọi thứ vật chất dù cô không cần. Chỉ duy nhất thứ cô cần là tình yêu của anh thì không có.
Nghĩ nghĩ, cảm thấy chua xót. Tuy cô đã suy nghĩ đến việc rời bỏ anh, nhưng khi thật sự rời đi, vẫn có chút miễn cưỡng. Nhưng mà, sự miễn cưỡng đó đã không còn trộn lẫn quá nhiều tình yêu.
Cô thật sự đã quá mệt mỏi.
Thế nhưng cô không nói gì, Ngọc Minh lại cảm thấy cô đang coi thường mình, vì bình thường trong mắt cô ta, Ái Triêm vốn luôn là người nhu nhược dễ bắt nạt.
Ở trong mắt cô ta, Ái Triêm ở bên Trần Minh chỉ là chim đậu cành cao, không xứng với anh.
- Cô chẳng lẽ thật sự coi mình là vợ anh Minh Thật sao? Không phải chứ? Người ở bên anh ấy cuối cùng sẽ là tôi. Cô không xứng.
Ngọc Minh cố ý nói như vậy để xoáy mạnh vào nỗi đau mà Ái triêm đang hứng chịu. Trần Minh hơn một năm qua luôn ở nước ngoài, thỉnh thoảng mới trở về nước. Tất cả mọi chuyện trong nhà đều do mẹ của anh là Nguyệt Anh phụ trách, mà Nguyệt Anh xưa nay không thích Ái Triêm, trước kia khi ông nội Trần còn ở nhà, bà ta ít nhiều còn thu liễm bản thân mình lại.
Bắt đầu từ đầu năm nay, sau khi ông nội Trần rời đi, Nguyệt Anh không còn kiêng nể, đối xử với Ái Triêm trở nên vô cùng khắc nghiệt, lời nói cùng hành động càng ngày càng quá đáng. Việc này như giọt nước tràn ly làm cho quyết tâm rời đi của cô càng thêm mãnh liệt. Vậy nên những câu nói kích động của Ngọc Minh không đủ làm cho cô nổi giận.
Cô nhìn gương mặt tràn đầy đắc ý của Ngọc Minh, khoé miệng nhếch lên cười lạnh:
- Suy nghĩ chuyện của tôi khiến cô nhọc tâm quá nhỉ. Có vẻ như cô đã rất muốn bò lên giường của Trần Minh thì phải?
- Cô... cô cà khịa ít thôi, cẩn thận nghiệp từ miệng mà ra.
Ái Triêm cười nhạt. Trước kia cô vì nể nang mối quan hệ của Trần Minh nên khi nói chuyện chưa bao giờ dám nói nặng lời trước mặt những người xung quanh anh.
Bị chế nhạo, mỉa mai, cô chỉ biết cắn răng chịu đựng, một câu cũng không nói, quật cường mà giả vờ như chẳng có chuyện gì, không hề để trong lòng.
Nhưng nay đã quyết định rời xa Trần Minh, cô còn phải sợ ai nữa? Tất cả những suy nghĩ trong đầu vì sự nhẫn nhịn lâu năm, trong nháy mắt toàn bộ đều được giải phóng.
- Tôi nói sai sao? Không phải cô vẫn ngồi trong kia nịnh bợ mẹ anh ấy để thay thế tôi trong vai trò con dâu sao? Chuyện hạ mình nhục nhã ấy cũng làm được thì có hơn gì tôi mà phải châm chọc?
Ngọc Minh không thể tưởng tượng được Ái Triêm sẽ dám nói ra những lời sỉ nhục cô ta như thế. Tức giận quá, cô bước nhanh tới trước. Ái Triêm nhanh chóng quay đầu đi, nhưng cũng không thể tránh khỏi một cái tát.
- Ái Triêm, cô phải biết thân biết phận, nếu không phải cô mặt dày mày dạn ăn vạ ở nhà họ Trần, thì tôi và anh ấy có thể đã cưới nhau rồi. Đừng tự dát vàng lên mặt mình như thế.
Trái tim Ái Triêm nhói lên một cái. Cô rất đau đớn, trong lòng lại suy nghĩ đến ba Chỉnh. Nuôi cô mấy chục năm ba còn chưa đánh cô lấy một roi. Ngay cả Trần Minh dù không dành cho cô một chút tình cảm nào cũng chưa bao giờ động tay động chân với cô. Vậy mà Ngọc Minh, cô ta lại dám tát cô.
Ái Triêm không có khóc, không nháo. Cô chỉ nghiêng đầu nhìn Ngọc Minh gằn từng chữ:
- Cái tát này... tôi sẽ nhớ kĩ.
Ngọc Minh cười khẩy:
- Nhớ thì sao? Cô làm gì được tôi? Cô tin không?
Lại tiếp tục đưa tay lên, Ngọc Minh muốn đánh cô vài cái tát. Nhưng bàn tay cô ta còn chưa kịp động đã bị giữ lại giữa không trung.