Đã Nói Yêu Là Cả Một Đời

Chương 2: Chương 2: Con đưa nó về nhà đi




Ái Triêm ngẩng đầu lên nhìn thấy Nguyên Trâm đã chụp lấy cổ tay Ngọc Minh giữ lại.

- Đánh người là hành vi phạm Pháp đấy thưa cô.

Ngọc Minh tức giận giật tay ra:

- Hừ. Tôi cứ thích đánh đấy. Các người làm gì được tôi?

Ngọc Minh cau mày nhìn Ái Triêm, hừ lạnh khinh bỉ:

- Rời khỏi Trần Minh rồi, cô chả là cái thá gì cả. Có bản lĩnh thì đừng dựa vào anh ấy mà tự nuôi sống bản thân cô đi đã rồi nói. Ăn bám ở đây từng ấy năm cũng đủ rồi.

Ái Triêm gắt gao nắm chặt bàn tay, móng tay đâm thật sâu vào da thịt, vết bỏng trên cánh tay vì động thái này của cô mà đau rát hơn cả lúc ban đầu.

Sự đau đớn này khiến cho cô càng thêm tỉnh táo. Cô biết, hiện tại cô không thể làm gì được hắn. Nhưng những gì cô nhận được hôm nay, sau này cô sẽ trả lại gấp bội.

Cô biết rõ rằng hôm nay cô rời đi là quyết định chính xác. Nguyên Trâm đang định nói gì đó thì bị cô giữ lại.

Những lời nói độc ác này của Ngọc Minh giống như thức tỉnh cô, cũng giúp cô buông bỏ một nút thắt còn vương vấn trong lòng. Cô không quay đầu, kéo vali, lôi tay áo Nguyên Trâm bước đi vô cùng dứt khoát.

Sau khi thấy cô rời đi, Ngọc Minh liền lập tức chạy vào nhà báo cáo với Nguyệt Anh:

- Cô à, cô ta.. đi rồi.

Nguyệt Anh vẫn từ tốn thổi phù phù chiếc móng tay vừa mới giũa nói:

- Kệ cô ta. Đi được càng tốt.

Ngọc Anh thì lại có chút lo lắng:

- Nhưng... đến lúc đó anh Minh trở về... không thấy cô ta....

Nguyệt Anh cắt ngang lời nói của cô ta, giọng điệu vô cùng coi thường:

- Con yên tâm, nó sẽ không có mặt mũi để trở về.

Bà đã đấu với Ái Triêm suốt tám năm nay rồi. Cô đã chịu đựng nhẫn nhịn từng ấy năm đã là rất giỏi. Bà không tin cô có thể sống mà không để ý sắc mặt của bà.

Ngọc Minh mỉm cười nịnh hót:

- Chỉ có cô nói là con yên tâm nhất. Dù sao trong nhà này, ngoài ông nội ra, cô là người quyết định mọi chuyện mà. Cô ta làm sao có cửa chứ?

Nguyệt Anh nhếch mép cười:

- Yên tâm đi. Có về cô cũng có cách để đuổi nó đi. Con dâu của cô, không là con thì không thể là nó.

__

Chiếc xe lăn bánh vững vàng. Nguyên Trâm thở dài nhìn cô:

- Em cứ phải sống như vậy sao?

Ái Triêm cúi đầu, lảng tránh trả lời:

- Sao chị lại ở đây?

- Trâm Chi muốn gọi tài xế. Chị sẵn tiện đi tới quân khu có việc nên ghé chở em luôn. Em định đi đâu?

Ái Triêm đọc một cái địa chỉ.

Rất nhanh Nguyên Trâm đã dừng xe trước cửa căn nhà trọ mà cô đã thuê.

Rời khỏi Trần Minh, không phải là quyết định nhất thời nổi hứng của Ái Triêm, cô đã suy nghĩ về điều này rất lâu rồi, cuối cùng mới quyết định chấm dứt đoạn tình yêu đơn phương kéo dài tám năm nay.

Căn hộ đã được dọn sạch sẽ từ trước, hai phòng ngủ, một phòng bếp và một phòng khách. Đồ gia dụng và điện nước đầy đủ, rất sạch sẽ. Cô cũng tính trước chuyện đưa ba lên ở cùng mới thuê căn nhà rộng.

Nguyên Trâm đặt hành lý của cô xuống, nhìn ngó xung quanh rồi ái ngại nhìn cánh tay băng trắng toát của cô:

- Ở đây một mình có an toàn không? Tay lại đang bị thương.

Ái Triêm mỉm cười:

- Em cũng hỏi hàng xóm xung quanh rồi. Sẽ không có vấn đề gì đâu. Chị có công việc cứ đi trước đi.

Nguyên Trâm ngập ngừng nhưng thực sự hôm nay quân khu có công việc quan trọng.

- Vậy chị đi trước. có thời gian sẽ tới thăm em.

Tiễn Nguyên Trâm đi, cô quay vào nhìn quanh căn nhà mới. Chưa vội làm gì, trước hết đi lấp cái bụng đói của mình cái đã. Một bát mì nóng hổi đặt lên bàn, cô vừa ăn mì vừa lắp thẻ sim điện thoại.

Cô làm số điện thoại mới, dự định hoàn toàn bỏ đi những thứ trong quá khứ. Sau khi gắn sim mới, cô gọi cho ba Chỉnh trước.

Ba Chỉnh nhận được điện thoại của con gái, giọng nói không khỏi có chút vui vẻ:

- Ái Triêm, đây đâu phải điện thoại của con? Con dùng máy ai vậy?

Thấy không phải số di động của con gái mình, ba Chỉnh không thể không quan tâm. Nghe giọng nói vui vẻ của ba, suýt chút nữa cô đã bật khóc. Cô ngước mặt lên nuốt giọt lệ vào trong, tuỳ tiện tìm đại lý do:

- Điện thoại con vô ý làm rớt xuống nước hỏng rồi, con thay sim mới nên gọi cho ba biết.

Ba Chỉnh yên tâm, bắt đầu hỏi thăm tình hình gần đây của con gái. Chân ông không tiện, lại đau vặt, rất ít lên thăm cô:

- Con với Trần Minh như thế nào rồi? Nhà họ.... đối xử tốt với con không?

Tốt hay không còn ý nghĩa không? Bây giờ cô đã trở mặt với nhà họ. Quan tâm họ đối tốt hay không để làm gì? Nhưng hiện tại cô không muốn làm ba lo lắng.

- Ba. Con vẫn tốt mà. Ba không cần lo cho con đâu.

Ba Chỉnh biết con gái lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ để ông yên lòng. Từ lúc xác định quan hệ với Trần Minh, anh chưa từng cùng cô về thăm nhà lần nào. Vì vậy ông không quá ấn tượng tốt về anh.

Nhưng bởi con gái quá quyết tâm, mà ông thì lại đau yếu, tật nguyền ở chân, cộng thêm công việc của hợp tác xã bận rộn, Ái Triêm luôn cản không cho ông lên thăm.

Thực chất Ái Triêm lo sợ ba Chỉnh thấy tình cảnh của mình. Nếu ông biết nhà họ Trần đối xử với mình không tốt như ông nghĩ, sẽ không chịu được mà đau lòng, vì thế cô chịu đựng dày vò một mình.

Khi cô quyết định dọn vào sống trong Nhà họ Trần tám năm trước, đã làm ba Chỉnh vô cùng lo lắng. Nếu bây giờ Ái Triêm nói ra chuyện mình đã rời khỏi Nhà họ Trần, chỉ sợ ba chỉnh sẽ suốt đêm ngồi xe chạy đến.

- Ba. Ba nghĩ gì vậy chứ? Còn nửa năm nữa con sẽ tốt nghiệp. Lúc đó con về đón ba lên dự lễ tốt nghiệp của con. Trần Minh đối xử rất tốt với con, tình cảm của chúng con cũng rất tốt, không có vấn đề gì. Chỉ là anh ấy đang công tác ở nước ngoài. Đợi khi nào anh ấy về nước con sẽ nói anh ấy chở con về thăm ba. Được không ba?

Trong lòng Ái Triêm đau nhói khi nói ra những lời này.

- Ba, thuốc đợt trước con mua gửi cho ba đã uống hết chưa? Không có con sẽ mua thêm nhé?

Nghe xong những lời này, ba Chỉnh mới bình ổn lại tâm trạng, bất mãn nói:

- Bây giờ mới hỏi chuyện ba sao? Thuốc còn nhiều. Con không phải lo cho ba. Sức khỏe ba tốt lên nhiều rồi. Chờ Trần Minh về nước, con dẫn nó về nhà đi. Trong nhà có rất nhiều họ hàng còn chưa từng gặp nó.

Trong lòng cô lại nhói một cái. Nhân duyên của cô với Trần Minh có lẽ đã phải dừng ở đây. Nhưng nhân duyên của nhà cô với nhà họ Trần thì vẫn chưa dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.