Diệp Tiểu Thiên không khỏi nhớ lại chính mình lúc nhỏ, lúc phụ thân
còn đang làm ngục tốt, thường dẫn hắn tới thiên lao. Nhà không mời
nổi lão sư nên phụ thân thường lợi dụng đám phạm nhân quan lại
kia, thỉnh thoảng nhờ bọn họ dạy cho hắn mấy chữ.
Hôm nay kẻ dở hơi này có cơ hội tốt như vậy, lại nghĩ mọi biện pháp để trốn học.
- Thật đáng thương cho tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ.
Diệp Tiểu Thiên từ đáy lòng thầm thở dài, sau đó hỏi:
- Đúng rồi, Đại Hanh, những người bạn học của ngươi vì sao lại đánh nhau?
Đại Hanh nói:
- Nói tới việc này, ngược lại nên trách lời Cố Giáo dụ dạy bảo.
Diệp Tiểu Thiên cảm thấy kỳ quái, nói:
- Cố Giáo dụ dạy cái gì?
Đại Hanh nói:
- Hôm nay Cố Giáo dụ nói về “Lễ”. Nói đến Lễ, điều cơ bản nhất đương
nhiên là luân lý. Tại vùng đất này có không dưới mười bộ tộc, phong tục
tập quán không giống nhau. Có bộ lạc tục lệ hôn nhân có chút cổ quái, ví dụ như nữ nhi (con gái) gả cho cữu cữu (cậu), ngoại tôn (cháu ngoại)
thành nhi tức phụ (con dâu), cô cháu kết hôn, nữ nhi (con gái) gả cho
tiểu cữu tử (cậu em vợ), hai tỷ muội cùng một nhà lại trở thành thím
chất (cháu), dù sao cũng rất loạn. Trong nhất thời cũng không thể nói rõ hết được.
Diệp Tiểu Thiên cười khổ nói:
- Túc hạ đã nói rõ rồi.
Đại Hanh giang tay ra, sau đó nói:
- Tại vì có một số đệ tử thuộc bộ tộc không có tục lệ hôn nhân kiểu này cười nhạo đám đệ tử kia không biết Lễ. Những người đệ tử bộ tộc bị cười nhạo sao có thể chịu nhịn được, thế nên liền đánh nhau.
Nghe xong Diệp Tiểu Thiên lập tức vò đầu. Hắn suy nghĩ kỹ càng, nếu như việc này cũng cần hắn đi giải quyết thì thật sự không biết bắt đầu từ đâu.
Nếu như cười nhạo người khác, động đến chuyện tối kỵ của họ, chỉ sợ
chuyện này không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Đại Hanh ngẩng đầu, đột nhiên vui vẻ nói:
- A! Đào Tứ Nương đến rồi.
Diệp Tiểu Thiên giương mắt nhìn, thấy một phụ nhân khoảng ba mươi tuổi. Nàng mặc một chiếc váy ngắn màu xanh nhạt, áo màu hồng cánh sen được
may bó vào tay áo, những chỗ đường viền trên áo đã cũ tới mức bạc trắng, váy cũng giặt nhiều tới mức phai màu. Tuy quần áo có chút nghèo nàn,
nhưng phụ nhân này có vài phần nhan sắc, ăn mặc cũng rất trang nhã, vừa
thuần khiết trong trắng vừa có phần phóng khoáng.
Nhìn thấy
La Đại Hanh từ xa, tiểu phụ nhân đang xách một hộp đựng thức ăn kia vội
vàng bước nhanh tới, thi lễ với Đại Hanh, sau đó nói:
- Đại Hanh thiếu gia, tại sao lại đi khỏi huyện học. Nếu để lão gia trông thấy sẽ lại mắng, chửi thiếu gia đó.
Đại Hanh dương dương đắc ý khoát tay nói:
- Chuyện không đáng ngại, chuyện không đáng ngại. Hôm nay ta cố ý đưa
vị quan... Ngươi là Điển sử phải không? Dẫn vị Điển sử gặp phụ thân ta
có việc. Phụ thân sẽ không mắng ta đâu, làm phụ thân cũng cần phải
giảng đạo lý chứ.
Đào Tứ Nương nói với vẻ khó xử:
- Có thể... nhưng ta đã mang cơm tới cho thiếu gia.
- Chuyện không đáng quan tâm, cho nam nhân của ngươi ăn đi. Ha ha,
ngươi vốn cũng mang cả cơm cho hắn, sợ là một người ăn cũng không hết.
Nếu như vậy, ngươi cùng ăn một chỗ với hắn, không cần phải hồi phủ vội
vàng. Dù sao trong phủ cũng không có chuyện gì khẩn yếu.
Đào Tứ Nương nói:
- Vâng, vậy nô gia cáo từ.
Đào Tứ Nương hành lễ với La Đại Hanh, thấy Diệp Tiểu Thiên là đồng bạn
với gã nên cũng quay sang, nhẹ khom người thi lễ. Diệp Tiểu Thiên nhìn
phụ nhân nhỏ nhắn, bóng lưng lả lướt đi dần về phía xa, sau đó quay sang hỏi Đại Hanh:
- Vừa rồi nghe ngươi nói, trượng phu của phụ
nhân này làm việc tại huyện học này phải không? Có phải là người làm
công cho huyện học hay không?
Đại Hanh cười nói:
- Không phải vậy!
- Trượng phu của nàng cũng là tú tài của huyện học. Hơn nữa còn là tú
tài duy nhất được hưởng đãi ngộ lương thực từ kho gạo. Gã rất được đám
người Cố Giáo dụ coi trọng. Nếu nói huyện Hồ có thể tìm ra một vị cử
nhân, hẳn không thể nghi ngờ sẽ là người này.
- Trượng
phu của nàng tên là Từ Bá Di, là một người rất ham mê đọc sách,
không quản đến việc nhà, thế nên gia cảnh rất nghèo. Gia đình nàng thường xuyên khất nợ lương thực, toàn bộ trong ngoài đều do nàng
lo liệu, vừa kiếm tiền nuôi sống gia đình vừa lo cho trượng phu đọc
sách. Nàng làm bánh ngọt hoa quế rất ngon nên đến nhà ta làm đầu
bếp, công việc cũng khá hơn nhiều so với việc buôn bán ngoài đầu
đường xó chợ. Haiz! Thật không biết đọc sách có gì tốt. Ta cảm
thấy thật vô vị, gã lại thấy hứng thú đam mê. Nếu ta có thể thích đọc sách như gã, cha ta không biết sẽ vui mừng tới mức nào, cũng
sẽ không bắt bẻ ta cả ngày nữa.
Diệp Tiểu Thiên cười nói:
- Thật ra bây giờ nhìn ngươi cũng có vẻ rất thích đọc sách rồi,
so với Từ Bá Di còn giống mọt sách hơn. Cuốn Xuân Thu Chiến Quốc
này không phải ngươi luôn mang bên mình hay sao?
La Đại
Hanh nghe xong bắt đầu phá lên cười... Diệp Tiểu Thiên cũng cười,
nhưng ý cười vừa hiện lên trên mặt, hắn đột nhiên nghĩ tới một
chuyện gì đó nên liền nói:
- Đào Tứ Nương là thê tử
của Từ Bá Di sao? Tiểu ma nữ này vóc dáng mê hồn, đằng trước hay
đằng sau đều cao vút, đầy đặn, vậy mà lại chịu thiệt đi theo phu
quân như vậy. Thật khiến người khác không thể tưởng tượng được.
Diệp Tiểu Thiên không biết rằng đối với Triển Ngưng Nhi, Từ Bá Di
thuộc kiểu vừa thấy đã yêu, căn bản còn chưa tìm hiểu lai lịch
của gã. Hắn còn tưởng tiểu cô nương này hiểu rõ gia cảnh của
Từ Bá Di như lòng bàn tay, lại bởi vì nơi đây tập tục cổ quái
quá nhiều, thế nên hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa.
La Đại Hanh đột nhiên chỉ về phía trước, vui vẻ nói:
- Đã đến nhà ta, ha ha, đúng lúc phụ thân ta đang tiễn khách.
Diệp Tiểu Thiên liền cảm thấy có đôi chút bất ngờ. Hắn vốn định
tới Thi gia trước, nhưng lại bị những chuyện phát sinh trên đường
làm cho suy nghĩ trở nên hỗn loạn, giờ lại tới trước nhà Hồng
Viên ngoại. Thôi đến thì đến, cũng nên tới hỏi thăm tình hình một
phen, trước tiên bái phỏng Hồng Viên ngoại vậy.
Diệp
Tiểu Thiên chăm chú nhìn, chỉ thấy nền gạch xanh trải khắp nơi,
đại viện tường trắng lợp bằng những viên ngói lớn, cực kỳ có khí
phái, quả thật là một đại phú hộ. Phía trước cửa có vài tên
người hầu đứng canh hai bên tả hữu, một vị trung niên mặc ngoại
bào thêu hình đồng tiền đang chắp tay cáo từ một vị khách.
Người kia leo lên một chiếc xe ngựa, trước khi chui vào buồng xe
liền quay người chắp tay chào Hồng Viên ngoại, sau đó người đánh xe
vung dây cương, chiếc xe đi dần về phía xa. Hồng Viên ngoại đang đứng
lần tràng hạt trên tay, chợt nhìn thấy La Đại Hanh, nụ cười đang
nở trên môi phút chốc vụt tắt, hai con mắt bắt đầu trừng lên. La Đại Hanh thường xuyên bị phụ thân răn dạy, mặc dù lúc này có rất
nhiều lý do bao biện, nhưng dưới cái nhìn trừng trừng của phụ thân, gã vẫn cảm thấy tâm thần bất định.
Đại Hanh rụt cổ
một cái, chân bước chậm lại, khiến Diệp Tiểu Thiên trở thành
người đi trước. Sắc mặt Hồng Viên ngoại không chút hảo cảm, lão nhìn
chằm chằm nhi tử. Khi khoảng cách song phương càng lúc càng gần,
Hồng Viên ngoại đột nhiên đổi sắc, trên mặt hiện vẻ tươi cười chào
đón.
Diệp Tiểu Thiên còn đang muốn chào, chợt nhìn thấy dáng vẻ của Hồng Viên ngoại như vậy liền không tránh khỏi có
chút kinh ngạc, hắn thầm nghĩ: “Chẳng lẽ vị Hồng Viên ngoại này
nhận ra ta là Điển sử?”
Sau đó liền thấy Hồng Viên ngoại lướt qua hai người, đi tới một vị tăng nhân khất thực ở phía sau,
hai tay chắp lại, cung kính thi lễ một lần. Lão lấy một chút tiền,
cung kính bỏ vào trong chiếc bát cầm trên tay tăng nhân, sau đó lại thi lễ một lần nữa, miệng lẩm bẩm:
- A di đà phật, a di đà phật.
Tăng nhân khất thực này râu ria xồm xoàm, tóc trên đầu đã mọc
dài quá nửa, trên người mặc một chiếc áo bào cũ rách, dưới chân đeo đôi giày đã cũ mòn. Một tay vị tăng nhân cầm một cái bát,
tay còn lại chống gậy trúc. Tướng mạo người này trông có vẻ hung ác, không nhìn ra dù chỉ một chút khí chất của người xuất gia.
Đại Hanh quay đầu nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Phụ thân ta kính Phật, nhìn thấy tăng nhân là nhất định phải bố
thí. Huyện này hòa thượng thật giả lẫn lộn, lúc thiếu tiền mấy
kẻ lừa đảo thường đến trước mặt phụ thân diễn trò. Ngươi nhìn tên
trước mắt xem, đây cũng là người xuất gia sao, ta chỉ cần liếc mắt
đã nhận ra hàng giả. Phụ thân ta mắc lừa còn chưa đủ nên lại
chịu thiệt nữa rồi, không hiểu ánh mắt để đi đâu.
- Ha ha, ánh mắt của ông ấy chính xác là không tốt lắm.
Đại Hanh nói với giọng khẩn trương:
- Hừ, ta coi ngươi là bằng hữu đó. Ngươi không nên ăn nói lung lung trước mặt phụ thân ta.
Đại Hanh vội vàng nhắc nhở Diệp Tiểu Thiên hai câu, sau đó mặt
mũi tràn đầy vẻ tươi cười, tiến tới đón lấy phụ thân, kêu lên thân
tình:
- Phụ thân...
Hồng Viên ngoại đang chắp tay chào tăng nhân đang đi xa dần, quay người lại nhìn thấy La Đại Hanh, khuôn mặt lập tức chuyển thành giận dữ, y lạnh lùng quát lên:
- Phụ thân cái rắm! Ngươi là tiểu súc sinh không thể nào chịu nổi nữa, tại sao giờ này lại dám rời huyện học?
Đại Hanh nói:
- Không phải, phụ thân, người hãy nghe con nói.
Hồng Viên ngoại chỉ thẳng vào mũi gã quát lớn:
- Nghe ngươi nói cái gì? Hàng ngày ngươi tới thư phòng lấy nghiên
bút giấy mực, bày ra vẻ đi sớm về khuya giống như đang học hành
chăm chỉ, nhưng đến tột cùng là ngươi có dùng tới không vậy? Hôm
qua ta mới hỏi Cố Giáo dụ, ông ấy nói tiểu khảo tháng trước ngươi
lại nộp giấy trắng!
Đại Hanh cứng cổ nói:
-
Không phải, hôm đó con mua được bánh ngọt hoa quế ở trên đường,
không ngờ bánh bị hư nên con bị tiêu chảy, thế nên mới tới muộn kỳ tiểu khảo. Nhưng giờ không phải lo đau bụng nữa, hiện giờ trong
nhà đã có đầu bếp chuyên làm bánh ngọt hoa quế rồi.
Hồng Viên ngoại tức giận đến ngất đi, hét lớn:
- Không đau bụng nữa. Không đau bụng nữa! Vậy ngươi... việc học
của ngươi ở huyện học có nâng cao hơn không? Tới lúc tiểu khảo
có lại nộp giấy trắng hay không?
Đại Hanh mở trừng hai mắt, sau đó nói với Hồng Viên ngoại :
- Phụ thân, tháng này con không thi khảo thí nữa.
Đụng phải một kẻ dở hơi như Đại Hanh, Diệp Tiểu Thiên thật sự đã bất lực từ lâu rồi. Hắn biết rõ gã này là một tên lưu manh
lợi hại có thâm niên, làm phụ thân một kẻ dở hơi như vậy!
Haiz...
Vẻ mặt Diệp Tiểu Thiên đồng tình nhìn Hồng Viên
ngoại đang xanh mặt, môi run run. Y run tới nửa ngày, sau đó mới
nói:
- Ngươi bây giờ không bằng một cái rắm. Lão tử
không tin nổi ngươi nữa rồi. Ngươi mau bỏ túi sách ra, ta kiểm tra
xem đến tột cùng là có bài thi hay không.
- Phụ thân, tại sao người không tin con. Con có thể lừa gạt được người
sao? Tháng này thật sự không có khảo thí...
Đại Hanh
còn chưa nói hết lời, đột nhiên cứng họng im bặt, hai mắt mở lớn
nhìn đồ vật phụ thân gã vừa móc ra từ túi sách. Diệp Tiểu Thiên
nhìn một hồi, mồ hôi lạnh túa ra, một lúc sau mới lắp bắp nói:
- Một cục gạch... thật lớn!
Hồng Viên ngoại cầm cục gạch mà cảm thấy ngây người. Trong nhất
thời lão không thể nghĩ ra được tại sao trong túi sách của nhi
tử lại có một cục gạch, đến trường cũng cần loại đồ vật này
sao?
Gã cũng không phải học xây tường mà.
Đại Hanh nhìn thấy cục gạch kia cũng cảm thấy choáng váng, gã
thầm nghĩ: “Kỳ quái vậy. Bút, nghiên, giấy, mực của ta từ lúc
nào lại biến thành cục gạch? Khẳng định lại là cái tên hỗn
đản kia chọc ghẹo ta! Nhưng cục gạch này đã ở trong túi ta bao
lâu rồi? Ta nhớ lần gần đây nhất mở túi sách đã là nửa tháng
trước, chắc hẳn từ lúc đó, mỗi lần tan học ta đều vác nó về
nhà...”
Hồng Viên ngoại vẫn chưa dừng ý định kiểm tra
túi sách, lão nhìn ngó một hồi, phát hiện ra không còn bất cứ đồ
vật nào khác. Hồng Viên ngoại thở hổn hển, cầm cục gạch kia hầm
hầm xông tới, trông có vẻ như muốn dùng nó vỗ lên đầu nhi tử, cuối cùng hỏi với thái độ rất hùng hổ:
- Đây là cái gì?
Đại Hanh mở trừng hai mắt, sự kinh ngạc lập tức được thay thế bằng vẻ mặt ngây ngô mù mịt:
- Ah... đây là... đây là... cái này dường như là...
Diệp Tiểu Thiên nhìn một hồi trước mặt, nếu lúc này hắn còn
không ra tay, chỉ sợ phụ thân Đại Hanh sẽ đánh tiểu bảo bối
thành cẩu bảo bối mất. Hắn lập tức hắng giọng, nhấc chân tiến lên
phía trước...