Diệp Tiểu Thiên thấy lão mập chết bầm kia tức giận đến méo miệng lác mắt, có lẽ sẽ tức giận đến chảy máu não bất tỉnh nhân sự, hắn liền
tranh thủ thời gian, xông lên một bước cao giọng hô:
- Hồng viên ngoại, xin bớt giận. Cái cục gạch trong người của công tử... cũng là do có chuyện bất đắc dĩ.
Hồng viên ngoại xoay người lại, nhìn từ trên xuống dưới, thấy đó là một vị quan viên huyện nha, sắc mặt cũng dịu bớt lại, hỏi:
- Không biết tôn kính đại danh của vị đại nhân này là gì?
Lúc này Lý Vân Thông và Tô Tuần Thiên dẫn theo đám bộ khoái chạy tới,
thấy hai người đang nói chuyện, cũng không nói gì, chỉ đứng sau lưng
Diệp Tiểu Thiên. Hắn đáp:
- Bổn quan là Ngải Phong - Điển sử tân nhiệm huyện Hồ.
Hồng viên ngoại chắp tay chào qua loa:
- Kính ngưỡng đã lâu, kính ngưỡng đã lâu. Vừa rồi đại nhân có nói trong túi của khuyển tử có giấu một cục gạch là có lý do bất đắc dĩ. Hồng mỗ
thực sự không hiểu lắm.
Đại Hanh lên tiếng:
- A... cục gạch này...
Hồng viên ngoại tối mặt mắng:
- Câm miệng! Lão tử không tin cái miệng ngươi!
Hồng viên ngoại mắng con trai, sau đó quay sang Diệp Tiểu Thiên chắp tay hỏi:
- Mời đại nhân giảng.
- Viên ngoại không biết rồi, hôm nay trong đám đệ tử của huyện học đã
xảy ra xích mích dẫn đến đánh nhau. Bổn quan có qua Huyện học, khi xử
lý, thấy trong số đám học sinh chỉ có lệnh công tử là cầm sách, vẫn tập
trung học, sự hiếu học của lệnh công tử quả thực đáng khen.
Đại Hanh nghe Diệp Tiểu Thiên thổi phồng tới buồn nôn như vậy mà thầm
xấu hổ, theo bản năng đưa tay sờ cuốn tiểu thuyết diễm tình trong ngực.
Diệp Tiểu Thiên lại nói:
- Việc này không chỉ có bổn quan tận mắt nhìn thấy, những người bên cạnh ta đây cũng thấy. Có phải không?
Câu sau cùng, hắn quay đầu lại hỏi, quả thực Lý Vân Thông và các bộ
khoái kia đã thấy Đại Hanh kia bình tĩnh giữa trận ẩu đả, không hề sợ
hãi mà tập trung đọc sách, còn chuyện y đọc sách gì thì đương nhiên họ
không thể biết rõ. Nên khi thấy Diệp Tiểu Thiên vừa hỏi, bọn họ liền
nhao nhao gật đầu.
- Những học sinh kia đã gây rối loạn còn
lật bàn của lệnh công tử, đập vỡ văn phòng tứ bảo. Ngay cả lệnh công tử
cũng bị thương, đành phải quơ lấy một cục gạch mà xông ra khỏi vòng vây. Lúc ấy tình hình vô cùng nghiêm trọng, bổn quan chậm trễ tới cứu không
kịp. Xấu hổ xấu hổ!
Hồng viên ngoại nghe vậy lập tức đổi giận thành vui, nhìn sang nhi tử đầy mừng rỡ:
- Đại Hanh đúng là hiểu chuyện. Được, giỏi giỏi, không uổng phí tấm
lòng của lão phu. Đại Hanh, con cần phải tiếp tục cố gắng, không được
chỉ có chút thành tích nhỏ mà kiêu ngạo, phải tiếp tục cố gắng, thi tú
tài, thi cử nhân, trúng trạng nguyên. Trách nhiệm đem lại vinh dự cho La gia hoàn toàn đều nhờ vào con, biết không?
Đại Hanh gật đầu đồng ý như một đứa con ngoan.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Hồng viên ngoại, hôm nay bổn quan cố ý tới bái phỏng. Nghe nói viên
ngoại và Thi đại chưởng quỹ là bạn tốt. Thi đại chưởng quỹ mới bất ngờ
qua đời, bổn quan muốn hỏi thăm viên ngoại một chút chuyện có liên quan
đến ông ta, không biết viên ngoại có thể chỉ giáo?
- A, thì
ra Điển sử đại nhân đến là vì chuyện của Thi hiền đệ. Mời mời mời các vị vào trong sảnh, dùng chút trà, chúng ta từ từ nói.
- Vậy xin quấy rầy...
Hồng viên ngoại đưa Diệp Tiểu Thiên vào phòng khách, dâng trà, liếc
nhìn nhi tử vẫn đang đeo túi sách ngơ ngác đứng bên cạnh, theo thói quen chau mày lại. Đột nhiên nghĩ lại gần đây nhi tử đã biết suy nghĩ, tập
trung học hành, sắc mặt lại dịu đi.
Hồng viên ngoại nói chầm chậm:
- Đại Hanh, con về phòng đọc sách đi. Bây giờ, tuy có có cố gắng nhưng
do trước kia bê trễ, phí hoài biết bao nhiêu thời gian, phải nhanh chóng đuổi theo mới có thể nổi bật được.
- Vâng! Cha và Ngải Điển sử cứ nói chuyện, hài nhi đi học!
Đại Hanh cúi người hành lễ với phụ thân, khi quay sang Diệp Tiểu Thiên
bèn chớp chớp mắt vài cái với hắn, ngón tay đặt ở ức, thể hiện sự cám ơn hành động trượng nghĩa giải vây vừa rồi của hắn, sau đó ra ngoài sảnh.
Trước mặt con, Hồng viên ngoại vẫn luôn hung dữ, nhưng nhìn bóng lưng
nhi tử thì ánh mắt lại dịu đi trở nên hiền lành. Lão chầm chậm lần tràng hạt, tới khi nhi tử hoàn toàn biến mất sau cánh cửa mới thở dài cười:
- Đứa nhỏ này... cuối cùng cũng biết đường đi học.
Lão quay lại, nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Lão phu chỉ có một đứa con trai, tiếc rằng rèn sắt không thành thép, khiến cho Điển sử đại nhân chê cười.
Diệp Tiểu Thiên cúi cúi người cười:
- Tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ đều giống nhau. Viên ngoại yêu thương con cái khiến cho bổn quan cũng cảm động.
Lão mỉm cười:
- Khuyển tử có thể hiểu được khổ tâm của phụ thân thì tốt. Thi hiền đệ
bỏ mình, Hồng mỗ cũng vô cùng thương tâm. Không biết quan phủ đã tra
được đầu mối gì về chuyện này chưa? Mong sao có thể sớm ngày truy bắt
hung thủ về quy án, an ủi vong linh Thi hiền đệ trên trời.
Diệp Tiểu Thiên cau mày:
- Thực không dám giấu, hiện giờ vẫn chưa tra được bất kỳ manh mối nào.
Báo thù? Tình sát? Giết người cướp của? Do xung đột văn hóa mà xảy ra
chuyện ngoài ý muốn? Nguyên nhân cái chết vẫn còn không rõ. Từ khi nhậm
chức, bổn quan đã nhận ra nơi này thường xuyên xảy ra chuyện rối loạn,
trị an không đảm bảo, khiến cho người dân không thể yên tâm. Cho nên vụ
án Thi gia thực sự không dễ điều tra.
- Một lời không hợp
liền rút đao, có điều cũng chỉ là chuyện cũ mà thôi. Lúc đó, thiên hạ
vẫn còn chưa loạn tới mức này. Hiện giờ thiên hạ thống nhất, văn hóa
Trung Nguyên lan truyền duy trì trật tự, Quý Châu xa xôi, cũng chỉ là
nếp cũ vẫn hơi dày mà thôi.
Hồng viên ngoại ngẩng đầu ngẫm nghĩ, chậm rãi nói:
- Người từ Trung Nguyên mới tới đây phần lớn sẽ cảm thấy dân phong nơi
này dũng mãnh, trật tự hỗn loạn, không phải nơi tốt để sống yên phận.
Năm đó Hồng mỗ từ Trung Nguyên tới đây cũng nghĩ như vậy. Thực ra ở lâu
rồi ngài sẽ biết thực ra cũng không phải như thế.
- Ngươi
dũng mãnh, thì y cũng dũng mãnh, đều phải e dè lẫn nhau, không làm
chuyện quá giới hạn đương nhiên sẽ vẫn bình an vô sự. Cái này gọi là...
à, cân bằng. Thực ra mỗi nơi đều có một tập tục lối sống riêng, nó tồn
tại tất nhiên là có lý do, không cần phải ngạc nhiên. Nói cách khác,
Hồng mỗ nhìn bằng hữu như vậy cũng quen như mỗi bữa cơm tốn mười lạng
bạc, cũng không thấy có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng nếu một ngày không gặp chuyện như vậy đương nhiên sẽ ngạc nhiên. Ngải Điển sử đại nhân hiểu ý
ta không?
Diệp Tiểu Thiên gật gật đầu:
- Bổn quan cũng hiểu phần nào.
- Cho nên, cái gọi là loạn, trong mắt người mới đến, là loạn tới mức
không thể tưởng tượng nổi, nhưng thực ra đối với người nơi này lại rất
bình thường, có thể cứ như vậy mà giữ thái bình. Cho nên, cái chết của
Thi viên ngoại cũng không có gì ngoài thù và lợi!
Diệp Tiểu Thiên cúi xuống:
- Đây chính là nguyên nhân bổn quan tới đây thăm ngài, không biết viên
ngoại có hay Thi chưởng quầy đã từng đắc tội với người nào không?
Hồng viên ngoại suy nghĩ nửa ngày lại nhẹ nhàng lắc đầu:
- Chưa từng nghe Thi hiền đệ nói đã từng kết thù chuốc oán với ai.
Người làm ăn mà, hòa khí sinh tài, làm sao có thể kết thù lớn như vậy
với người ta chứ?
Thấy lão có vẻ nói một đằng nghĩ một nẻo, hắn hỏi tiếp:
- Nếu không phải vì ân oán cá nhân, hay là vì đã ngăn cản tài lộ của người khác?
- Ý đại nhân là sao?
Hồng viên ngoại hỏi ngược lại.
- Ví dụ như, ông ta là người buôn lương thực lớn của bổn huyện và các
huyện lân cận, có thể nào có các thương nhân bán lương thực khác bị ông
ta cạnh tranh, cho nên...
Hồng viên ngoại lắc đầu:
- Đại nhân không biết rồi, trước kia ở đây gần như không có nhà nào bán lương thực quy mô lớn, sau khi hiền đệ tới mới khai thông con đường
buôn bán lương sản địa phương. Ông ta bán lương thực trong vòng mấy
huyện lớn gần đây nhưng lại không mở quán bán rộng rãi, thương nhân
lương thực trong mấy huyện gần đây đều mua lương thực của ông ta, nhờ
vào ông ta mà kiếm lời, làm sao có thể sinh thù hận đến mức giết người
như vậy.
- A? Hồng viên ngoại hiểu rõ cuộc sống của Thi chưởng quỹ như lòng bàn tay vậy, chắc hẳn là đã thân thiết từ lâu?
Hồng viên ngoại vuốt râu buồn bã đáp:
- Đúng vậy! Hơn hai mươi năm trước, Hà Nam đại hạn, rất nhiều nạn dân
chạy trốn tứ phương, Hồng mỗ và Thi hiền đệ gặp nhau trên đường chạy
nạn. Chúng ta cùng tới đây, tự lập nên cơ nghiệp cho mình, nhưng vẫn
tương giao tâm đầu ý hợp.
- Thì ra Hồng viên ngoại cùng Thi
chưởng quỹ đã có giao tình vài chục năm. Ai, nếu vụ án này của Thi
chưởng quỹ không tra được chút manh mối nào, chỉ sợ cũng sẽ thành án oan khó giải...
Sắc mặt Hồng viên ngoại hơi kích động, hơi nhướn hai mày lên như muốn nói gì đó, nhưng chỉ là một giây xúc động, lại vội vàng lạnh lùng ép xuống, lấy lại vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Hồng mỗ và Thi hiền đệ là bằng hữu nhiều năm, là bạn làm ăn, tình như huynh đệ. Nếu có manh mối thì lý nào lại không nói, chỉ là...
Diệp Tiểu Thiên dần dần sinh nghi. Hắn cảm thấy Hồng viên ngoại này
thực sự biết một chút gì đó, nhưng lại hơi e dè. Diệp Tiểu Thiên liếc
một mắt sang Lý Vân Thông và Tô Tuần Thiên bên cạnh, thầm nghĩ: “Không
biết lão e ngại Lý Vân Thông hay Tô Tuần Thiên, hay căn bản là không tin kẻ mới đến như mình? Sợ là hôm nay không hỏi được gì rồi?”
Nghĩ vậy, hắn bèn đứng dậy:
- Nếu đã vậy, bản quan sẽ đi thăm mấy chưởng quỹ có quan hệ tốt với Thi chưởng quỹ khi còn sống khác, xem thử xem có tìm ra được manh mối gì
không. Hồng viên ngoại, cáo từ.
- A! Vâng vâng vâng, Điển sử đại nhân đi thong thả.
Hồng viên ngoại đứng dậy đưa tiễn, thoạt nhìn có vẻ hơi áy náy.
Tuy lão rất biết che giấu, nhưng một thoáng mất tự nhiên đó vẫn bị Diệp Tiểu Thiên phát hiện. Hắn nghĩ thầm “Nhất định Hồng viên ngoại có biết
chút gì đó, chỉ là vẫn còn e sợ không dám thổ lộ”.
Làm một
Điển sử mạo danh có thể sẽ phải trốn biệt bất cứ lúc nào, hắn cũng chẳng muốn dốc sức cho vụ này, bèn dẹp nghi ngờ trong lòng sang một bên, rời
Hồng phủ. Hồng viên ngoại đưa ra đến cổng phủ vừa quay lưng, Lý Vân
Thông đã bực mình hỏi:
- Đại nhân, không phải ban đầu chúng ta định tới Thi gia sao? Sao lại đến Hồng phủ trước?
Diệp Tiểu Thiên còn chưa lên tiếng, Tô Tuần Thiên đã trách:
- Đại nhân muốn tra ở đâu trước, chẳng lẽ còn phải chờ ngươi phê chuẩn? Không có trên dưới gì hết!
Mặt Lý Vân Thông thoáng đen đi, biết rõ Diệp Tiểu Thiên này là Điển sử
giả, nhưng lại không thể nào phát tác được. Tô Tuần Thiên mắng xong lại
khom lưng nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Đại nhân, tiếp theo có tới Thi gia không? Mời đi lối này, đường này gần lại tiện hơn.
Từ khi thấy Tiết Thủy Vũ, Tô Tuần Thiên đã coi Diệp Tiểu Thiên là ông
anh vợ của mình rồi. Để lấy lòng Thủy Vũ cô nương, gã thực sự cung phụng hắn rất cẩn thận. Vừa thấy hắn gật đầu đã vội đi trước mở đường dẫn
Diệp Tiểu Thiên đi vào một con ngõ nhỏ bên cạnh Hồng phủ.
Khi bọn họ vừa từ trong con ngõ nhỏ đi ra không được trăm bước, chợt nghe có tiếng người trên tường cao hô:
- Đại ca, xin dừng bước!