Diệp Tiểu Thiên rất hài lòng nhìn đám bộ khoái rút đao ra rào rào,
ngẩng nhìn trời như lâm đại địch, phản ứng quả thật rất nhanh.
Điều duy nhất khiến hắn không thoải mái lắm chính là tất cả bọn họ đều
đang đứng sát vào chân tường, tự quăng mình trơ trọi ở trong hẻm nhỏ.
Bên trên tường cao cao của Hồng phủ thò ra một gương mặt, đầu hổ mắt
báo, giống như Trương Phi vậy, chỉ là dưới cằm thiếu một bộ râu ria
quanh hàm thôi. Diệp Tiểu Thiên chỉ nhìn một cái, gương mặt kia liền rụt trở về, sau đó một chân rón rén thò ra, một lát sau.
La Đại Hanh trèo lên bờ tường, mang một cái thang đặt ra bên ngoài bờ tường.
Đám người Diệp Tiểu Thiên kinh ngạc nhìn gã, không hiểu tên dở hơi này
định làm gì. Tô Tuần Thiên tiến đến bên cạnh Diệp Tiểu Thiên, nhỏ giọng
nói:
- Tiểu tử này chạy ra ngoài làm gì, chẳng lẽ là có tin tức khẩn muốn nói với chúng ta?
Diệp Tiểu Thiên liếc mắt nhìn y một cái, nói:
- Là ngươi cảnh giác giống như thỏ vậy.
Tô Tuân Thiên cười theo nói:
- Đại nhân khen nhầm chiến huyết ngập trời rồi.
Diệp Tiểu Thiên cười lạnh nói:
- Đây không phải là khen nhầm. Trong cả đám người, chỉ có ngươi là chạy nhanh nhất, người khác chỉ đứng lại bên tường, còn ngươi trong nháy mắt đã chạy cách xa ba trượng, có thể thỉnh giáo các hạ đây là món thần
công gì không?
Tô Tuần Thiên ngượng ngùng cười gượng.
Lúc này cái thang kia đã thả xuống khỏi bức tường an toàn, La Đại Hanh
bò xuống cái thang, một tiếng kẹt cực lớn. Lúc ẩn lúc hiện phía trên đầu mọi người, một chiếc thang chắc khỏe lảo đảo, quả thực khiến mọi người
lo lắng vì cái tên dở hơi này sẽ khiến cho nó sập mất.
La Đại Hanh leo xuống thang, thở hổn hển tiến đến bên Diệp Tiểu Thiên, cười híp mắt hành lễ nói:
- Ngải đại ca, đa tạ huynh vừa rồi đã trượng nghĩa giúp đỡ, nếu không
tiểu đệ nhất định bị người cha to béo của ta đánh một trận rồi.
Diệp Tiểu Thiên dở khóc dở cười nói:
- Ngươi leo ra là vì chuyện này sao? Ây da, chỉ là tiện tay thôi, không cần phải nhắc tới, còn làm phiền ngươi leo tường ra nói lời cảm tạ, quả thực không phải làm vậy đâu. Ngươi mau trở về đi, coi chừng bị cha
ngươi phát hiện ngươi trèo tường lại trách phạt ngươi nữa.
La Đại Hanh mặt mày hớn hở nói:
- Không có, không có, trước kia ta có nói, lúc có người bên cạnh, tâm
phiền ý loạn sẽ không xem sách được, lúc có người tới quấy rầy cũng sẽ
ảnh hưởng tới việc ta đọc sách, cho nên lúc ta đi vào thư phòng, bất kể
là cha ta hay người hầu trong phủ, không một ai dám đi vào đâu.
Diệp Tiểu Thiên lắc đầu, cười khổ nói:
- Đáng thương cho lệnh tôn mong con hơn người, đối với ngươi quả thật
đã đặt quá nhiều kỳ vọng rồi, Đại Hanh à, ngươi không nên để ông ấy thất vọng.
La Đại Hanh lấy một cái bánh hoa quế bao giấy dầu ra, chắc là sau khi về nhà mới trang bị thêm. Gã vừa xé giấy dầu, vừa nói:
- Ta đang cố gắng hướng vào kỳ vọng của cha ta. Ta sẽ cố gắng trở thành Thao Thiết là được.
Diệp Tiểu Thiên khẽ giật mình, nói:
- Thao Thiết là cái gì?
La Đại Hanh nói:
- Thao Thiết không phải là cái gì, là rồng đấy, cũng coi là rồng được.
Cha mẹ sinh con trời sinh tính, đều không giống nhau. Con thứ sáu của
rồng là Thao Thiết, bình sinh tốt nhất chính là ăn...
La Đại Hanh nói đến đây, miệng mở rộng ra, giống như hà mã vậy, nguyên cả cái bánh hoa quế đưa vào trong miệng.
La Đại Hanh vừa ra sức nhai bánh hoa quế, vừa mơ hồ nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Từ nhỏ ta đã không có bạn bè, cũng không có huynh đệ. Sau đó lên
huyện học cũng không có bạn bè, cũng không huynh đệ. Ngươi đối với ta
rất tốt, quả thực vô cùng tốt, ta muốn bái người làm đại ca.
Diệp Tiểu Thiên không biết nên khóc hay cười nói:
- Ta nói lão Lục Long này, ngươi đừng làm loạn lên nữa. Bái huynh đệ
cái gì chứ, bổn quan còn có công vụ, bây giờ phải đi rồi, ngươi mau quay về đọc sách đi.
La Đại Hanh nắm lấy hắn nói:
- Đừng đừng đừng, ngươi đừng đi. Ta và ngươi thật sự rất hợp duyên, thật đấy.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Ngươi đừng thấy ta làm quan, bổng lộc một tháng thật ra không có mấy
đồng, tài chính Quý Châu eo hẹp, một chút bổng lộc như thế này cũng
thường khất nợ không phát.
Lý Vân Thông, Tô Tuần Thiên cùng một đám bộ khoái trong lòng đều có cảm thông, đồng loạt gật đầu, thổn thức không thôi.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Ta là kẻ nghèo như vậy, thật sự không với tới phú gia công tử ngươi đâu.
La Đại Hanh nói:
- Giàu nghèo kết giao chẳng lẽ không thể làm huynh đệ hay sao? Huynh đệ ấy à, cũng có nghĩa vụ chia sẻ tiền bạc, nếu cuộc sống của ngươi hàng
ngày cực khổ như vậy, thì ta bảo cha ta đem tiền tiêu vặt hàng tháng của ta chia cho huynh một ít được không?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Huynh đệ có thể nhận bừa như vậy sao? Điều kiện ta nhận làm huynh đệ rất là hà khắc đấy.
La Đại Hanh nói:
- Hà khắc thế nào? Cha ta đã từng nói, chỉ cần là vấn đề có thể sử dụng tiền để giải quyết, thì không phải là vấn đề lớn. Tiểu đệ nhận huynh
làm đại ca, ngay thường cũng sẽ không làm phiền huynh gì, chỉ là thỉnh
thoảng xin huynh giúp ta nói dối một chút, lừa cha ta một chút, tiểu đệ
mỗi tháng sẽ hiếu kính huynh một lượng bạc, thế nào?
Diệp Tiểu Thiên phất tay nói:
- Đây là ngươi đang sỉ nhục ta dã quỷ lên tiên, cũng là sỉ nhục hai từ huynh đệ này.
La Đại Hanh gãi đầu một cái, nói:
- Năm lượng?
- Ta là người có nguyên tắc.
- Mười lượng!
- Bổn quan giống người vì năm đấu gạo mà cúi mình sao?
- Hai mươi lượng!
- Ta là người có nguyên tắc.
- Năm mươi lượng!
- Nói lời phải giữ lời, chúng ta lập tức giết gà, kết bái huynh đệ.
Lý Vân Thông, Tô Tuân Thiên cùng một đám bộ khoái: “....”
Diệp Tiểu Thiên dùng một nghi thức đơn giản nhất, với tốc độ nhanh nhất đã nhận tên nhóc cống tiền này làm huynh đệ, nắm lấy bờ vai của gã,
thân thiết hỏi thăm:
- Huynh đệ, cha ngươi mỗi tháng cho ngươi tiền tiêu vặt năm mươi lượng thật sao?
La Đại Hanh mặt mày hơn hở nói:
- Đại ca yên tâm, tiền tiêu vặt đương nhiên là không có năm mươi lượng, nhưng nếu ta nói mua sách, mua văn phòng tứ bảo, cha ta liền chấp nhận
chi tiền. Hơn nữa sách đó giá trị bao nhiêu tiền ông ấy cũng chưa bao
giờ hỏi, còn văn phòng tứ bảo thì ta dùng càng nhiều ông ấy càng vui vẻ, cho nên... hắc hắc hắc...
Diệp Tiểu Thiên nói:
-
Như vậy à, vậy đệ mỗi tháng chỉ cần có thể khấu trừ ra năm mươi lượng
bạc là được rồi, không nên quá nhiều biết chưa? Đệ xem cha đệ tuổi còn
tráng kiện mà đã có tóc bạc rồi, công việc quản gia, nuôi cả nhà không
dễ, đệ cũng không được tập thành thói quen ăn xài phung phí.
La Đại Hanh liên tục gật đầu, cảm kích nói:
- Người khác luôn khi dễ ta, từ trước tới giờ chưa từng có ai quan tâm ta giống như đại ca, đại ca đối với đệ thật tốt.
Lý Vân Thông, Tô Tuân Thiên và một đám bộ khoái: “.......”
******
Diệp Tiểu Thiên vui vẻ cùng với La Đại Hanh tâm nguyện vô cùng thích
thú giơ tay vẫy tạm biệt. La Đại Hanh lại bò lên tường cao, theo cái
thang leo trở lại, Diệp Tiểu Thiên thì lại hướng về nhà họ Thi, đối với
ánh nhìn cổ quái của đám Lý Vân Thông và bộ khoái, hắn làm như không
thấy.
La Đại Hanh khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, có lẽ từ
nhỏ đã được gia đình bảo vệ quá tốt, cho nên ra đời không sâu sắc, tính
trẻ con vẫn chưa hết, tuy rằng thân hình đã vượt xa cả người trưởng
thành, nhưng tâm trí quả thực không mở mang, Diệp Tiểu Thiên làm như vậy quả thật có hơi khi dễ sự hiềm nghi của tiểu tử.
Nhưng Diệp
Tiểu Thiên cũng hết cách. La Đại Hanh là đứa phá của, nếu Diệp Tiểu
Thiên không lấy tiền của gã, với phẩm hạnh giống như thế, cũng không
biết là gã sẽ đem tiền phung phí ở những chỗ nào, so với việc đem tiền
cho người khác, chi bằng đem tiền giúp đỡ kẻ nghèo như hắn.
Diệp Tiểu Thiên đã có ý định đào tẩu rồi, cũng không nghĩ rằng tiền bị
huyện nha giữ lại còn có thể quay về, trong người không có đồng nào, nửa bước cũng khó đi. Nếu La Đại Hanh đã chủ động đưa tới cửa, thì Diệp
Tiểu Thiên cũng đành từ chối thì bất kính thôi.
Vụ án Thi gia, Diệp Tiểu Thiên vẫn chưa tìm được đầu mối gì.
Người nhà họ Thi ngoại trừ khóc sướt mướt muốn quan phủ mau chóng phá
án, trả lại cho Thi gia một tiếng công đạo, cũng không nói ra được tin
tức gì có ích.
Diệp Tiểu Thiên không phải là Điển sử đích
thực, đã nhận trách nhiệm, chức vụ này, dụng tâm hay không dụng tâm đều
làm ra vẻ như vậy. Thật ra hắn rất muốn phá vụ án này, nhưng nếu không
thể phá được thì hắn cũng không bị áp lực. Hắn không phải là Điển sử thì đương nhiên sẽ không quan tâm đến việc kiểm tra đánh giá thành tích.
Diệp Tiểu Thiên mang theo những bộ khoái này đi khắp nơi lùng sục như ruồi vậy, đám bộ khoái trái lại không một câu oán hận.
Thời đại này bộ khoái phá án căn bản không có bao nhiêu kỹ thuật, khoa
học kỹ thuật gần như bằng không, trừ phi ngay tại hiện trường bắt được
thủ phạm, trên cơ bản đều là thông qua hỏi cung và thẩm tra để truy bắt
tội phạm.
Những lão quan làm cả đời ở trong Lục Phiến Môn đã
tích lũy được chút ít kinh nghiệm về quan sát nét mặt, chú ý tới tình
tiết rất nhỏ, nhưng Diệp Tiểu Thiên một là không có kinh nghiệm kia, hai là hắn cũng không phải là người phá án tỉ mỉ, vậy nên cần đám bộ khoái
đi làm.
Sau một hồi thẩm tra, vụ án Thi Tất Hành vẫn không có đầu mối như cũ, thấy trời không còn sớm nữa, đám bộ khoái cũng lộ ra vẻ mệt mỏi. Diệp Tiểu Thiên hiển được lòng người, liền dẫn bọn nha dịch
quay trở về. Trên đường trở về, quẹo qua một đường lớn, đi xuyên qua một hẻm nhỏ, chợt nghe thấy một hồi tiếng chửi bới khóc lóc, Diệp Tiểu
Thiên nghe tiếng, liền đứng lại. Hắn vừa dừng lại, đám Tô Tuần Thiên và
Lý Vân Phong cũng đứng lại theo.
Tiếng khóc từ trong một cái
sân truyền đến, tường chỉ cao cỡ nửa người, có thể nhìn thấy rõ ràng
tình hình ở bên trong. Trong sân một nam nhân đang dùng nhánh cây quất
xuống một vị phụ nhân.
Diệp Tiểu Thiên tập trung nhìn, hai người kia hắn đều nhận ra.
Người đang xanh mặt ra sức đánh nữ nhân chính là học trò huyện Từ Bá
Di, còn nữ tử bị đánh kia chính là nương tử của y Đào Tứ Nương.
Diệp Tiểu Thiên còn nhớ rõ La Đại Hanh từng nói, tên Từ Bá Di này không giỏi việc quản gia, toàn bộ đều nhờ cậy nương tử trong ngoài lo liệu,
cho y đi học, vợ chồng hoạn nạn như vậy, theo lý thuyết phải tôn trọng
nhau mới phải, sao lại thành ra bộ dạng như vậy.
Bên cạnh một ông lão khoảng bảy mươi, nhẹ nhàng chống cây gậy, nhìn qua tình hình
trong sân khẽ lắc đầu, thở dài không thôi. Diệp Tiểu Thiên trong lòng
hơi động, liền đi qua, chắp tay nói:
- Chào lão trượng, không biết gia đình này đã xảy ra chuyện gì, vì sao vị trượng phu kia lại đánh thê tử như vậy?
Ông lão thấy hắn là một vị quan, mặc dù không biết hắn cụ thể là quan gì, nhưng cũng giơ trượng lên, chắp tay hoàn lễ:
- Vị đại quan nhân, lão cũng không hiểu trong đầu Từ tú tài này là cái
gì nữa. Vị nương tử kia là một người rất hiền lành, bốn dặm tám phương
đều khen ngợi. Từ khi cả nhà họ chuyển tới đây, mỗi ngày chỉ thấy vị
nương tử kia trong ngoài bận bịu, kiếm tiền nuôi gia đình, bản thân ăn
cơm rau dưa, đồ đẹp món ngon đều dành cho trượng phu, chỉ vì để hắn an
tâm đọc sách. Lúc đầu hai vợ chồng còn hòa thuận, ai ngờ đâu gần đây vị
Từ tú tài kia đột nhiên tính tình thay đổi, mỗi ngày động cái là gây
chuyện, đánh chửi nương tử.
Lão già thở dài, lại nói:
- Nghe nói, là vì vị Từ tú tài này đột nhiên muốn bỏ vợ, lại không biết vì nguyên do gì. Thế nhưng vị nương tử kia đoan trang hiền thục, bảy
điều đều không mạo phạm, muốn bỏ vợ trừ phi thê tử của y đồng ý, hai
người cùng ly mới thành, cho nên vị Từ tú tài này lúc nào cũng làm khó
dễ.
Lúc này, Đào Tứ Nương kia bị trượng phu đuổi đánh nên
chạy trốn vào trong phòng. Từ Bá Di cũng không tha, đuổi theo vào phòng
vẫn đánh chửi không ngớt, trong sân thoáng cái đã trở nên yên tĩnh lại.
Diệp Tiểu Thiên nghe ông lão kia vừa nói, trong lòng lập tức sáng ra:
- Chẳng qua chỉ là một màn kịch yêu giàu sang cũ rích mà thôi.
Tiếng đánh chửi trong phòng đã ngừng lại, nhưng lại truyền đến tiếng
khóc thút thít của vị phụ nhân kia, tuy rằng việc này không liên quan
đến Diệp Tiểu Thiên, nhưng phàm là người có lương tri, chứng kiến chuyện này, tâm tình chắc chắn sẽ không vui. Hơn nữa chuyện của phu thê người
ta, người ngoài không tiện xen vào, dù cho hắn là quan thì cũng như
nhau.
Diệp Tiểu Thiên đang có chút bực bội, Lý Vân Thông quái khí nói:
- Đại nhân, mọi người bận bịu cả ngày rồi, nên trở về nghỉ ngơi thôi.
Chuyện hai vợ chồng cãi nhau đánh nhau qua ngày trong nhà người ta,
chúng ta không quản được, cũng không nên quản. Ngài là muốn thương hoa
tiếc ngọc, cũng phải phân rõ địa phận.
Một cổ tà hỏa Diệp
Tiểu Thiên không biết từ đâu tới, bỗng chốc bốc lên trên đỉnh đầu hắn.
Hắn chậm rãi nghiêng đầu qua nhìn Lý Vân Thông, sắc mặt dần trở thành
đen xì. Nếu như huynh đệ song sinh Diệp Tiểu An của hắn ở đây thì vừa
nhìn đã biết rõ, tính xấu sắp phát tác rồi, nhưng Lý Vân Thông vẫn không hay biết, vẫn còn chanh chua tiếp tục châm biếm.