Lâm Thiếu Thần đứng bên cạnh cũng nghe thấy được câu nói của Bạch Tử Hiên, trong lòng không khỏi khầm phục trình độ tán gái của ba mình. Chỉ là với mẹ thì nó không có tác dụng.
Nhưng không ngờ rằng cậu đã đoán sai, trái tim của mẹ cậu đã vô tình đập lỗi một nhịp.
- Về thôi.
- Dạ
... ...... ...... ...... ...... ...... .......
- Bạch lão đại đến rồi.
Bạch Tử Hiên ngồi vào vị trí, đối diện với một lão già trung niên có bộ mặt gian xảo.
- Có chuyện gì thì nói nhanh tôi còn có việc.
Tống Quang Khải mỉm cười, vỗ tay ba cái giống như ra hiệu một cái gì đó rồi nói:
- Bạch lão đại cứ bình tĩnh, nể mặt già này, ngài ở lại ăn tối cùng tôi đi.
Lời ông vừa dứt, ngoài cửa bỗng vang lên những tiếng bước chân của, mười cô gái xinh đẹp xuất hiện. Trên tay họ là những món ăn thơm lừng, nhưng cơ thể họ lại loã lồ, không một mảnh vải.
Đặt các món ăn xuống, năm cô gái đi tới bên người Tống Quang Khải, năm cô gái còn lại đi tới hầu hạ, rót rượu cho Bạch Tử Hiên. Một cô gái xinh đẹp nhất trong đó, mạnh dạn ngồi lên đùi Bạch Tử Hiên, hai tay vòng qua cổ anh, thổi một hơi thở nóng bỏng vào mặt anh, nở một nụ cười mị hoặc.
- Bạch lão đại, hãy để em hầu hạ ngài.
- Cút!