Nghe thấy lời nói lạnh lùng phát ra từ miệng Bạch Tử Hiên, cô có chút sợ hãi. Nhưng nghĩ đến việc, phải nằm dưới thân mấy lão già biến thái kia, rên rỉ là cô lại có thêm sức mạnh. Cô không thể bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế này được. Chỉ cần cô quyến rũ được hắn ta thì cuộc sống sau này của cô sẽ chẳng cần phải lo nghĩ gì nữa. Với lại cô rất tự tin về cơ thể của mình, anh hùng khó qua ải mĩ nhân mà.
- Bạch lão đại, sao ngài lại lạnh lùng với người ta như vậy, người ta vẫn còn trong trắng đó.
Đoàng.
Cô gái vừa dứt lời thì tiếng súng vang lên, cô... Cô bị bắn! Sao hắn ta có thể tàn nhẫn như vậy, cô chỉ... thôi mà.
- Lôi đi. Tôi không bao giờ nói lại lần thứ hai.
Bạch Tử Hiên ra lệnh cho vệ sĩ của mình, rồi hướng Tống Quang Khải, nói:
- Ông Tống, ông nên biết trước nay tôi không gần phụ nữ, ông đừng bao giờ đem phụ nữ ra để nói chuyện với tôi.
- Tôi đi thay đồ đã. Trước khi tôi quay lại, ông nên đuổi hết bọn họ đi. Thật chướng mắt!
- Vâng, tôi xin lỗi!
Nói rồi Bạch Tử Hiên đứng dậy vào wc, thay một bộ âu phục khác. Trên người anh chỉ có thể lưu giữ mùi hương của cô thôi.
- Bạch lão đại dùng thử đi, món ăn ở đây ngon lắm đó.
- Vào chủ đề chính đi.
Tống Quang Khải mỉm cười quái dị, vệ sĩ đứng sau lưng ông tay, đặt lên bàn một chiếc vali đầy ắp tiền đôla.
- Bạch lão đại không phải cũng đang muốn tìm hang ổ của bọn Nhất Thiên sao? Tôi rất muốn được hợp tác cùng ngài bắt bọn đó.
... ...... ...... .......
- Sao mẹ không cho con tới Nhất Thiên?
Lâm Thiếu Thần bất mãn nói, cậu đã lớn rồi, sao mẹ lại không tin tưởng cậu cơ chứ.