Dạ Thuật

Chương 47: Chương 47




CHƯƠNG 50

Trong rừng núi tối tăm, hai thân ảnh hắc sắc đang vội vã bước đi dưới ánh trăng mơ hồ, trong đó một người đi lại rất khó khăn, một chân liên tục kéo lê trên mặt đất, người bên cạnh đỡ bờ vai hắn, đỡ lấy phần lớn trọng lượng của hắn.

“Ưm…”

Quy Khư không nén nổi một tiếng rên, thân thể nghiêng về phía trước, ngã xuống đất.

Song Phi vội vã nâng hắn dậy, “Ngươi còn có thể đi tiếp một đoạn nữa không?”

Quy Khư nhìn Song Phi một cái, lại giãy dụa đứng lên. Xương bánh chè phía bên phải của hắn đã bị hai cây Mặc Cốt châm đâm vào, không thể gập lại, cũng không thể thụ lực, miễn cưỡng đi một đoạn đường này đã đau nhức không chịu nổi.

Cứu người, cũng nên xem xem người này còn có thể cứu được hay không. Với thương thế của hắn, kỳ thực là không có khả năng chạy trốn.

Nhưng Quy Khư không nói gì với Song Phi những lời vô ích như là “Ngươi đi nhanh đi, đừng động vào ta nữa”, hắn hiểu tính cách của người này, bởi vì họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau chịu khổ, hắn biết người này dù là làm chuyện gì, chỉ cần còn một tia hy vọng thì sẽ không buông tha.

“Xin lỗi, ta vô dụng quá.” Quy Khư dựa vào tay Song Phi, rốt cuộc thân thể lại đứng vững lên. Tựa như tất cả những ảnh vệ khác, giọng hắn cũng nhàn nhạt, rất khó có thể nhìn ra là mang theo tâm tình gì. Cho dù đã thoát ly gần một năm rồi, nhưng có một số thứ đã tiến vào xương cốt thì vĩnh viễn cũng không thể cải biến.

Song Phi không đáp lại hắn, chỉ tiếp tục đỡ hắn chậm rãi đi về phía trước, cũng nói một cách đạm mạc: “Đi thêm một đoạn nữa đi, tới bên sông nói không chừng có thuyền có thể đi.”

Quy Khư gật đầu, lại hỏi ngay lập tức: “Ngươi thật sự quyết định cùng đi với ta sao?”

Nếu như lần này bọn họ thật sự có một phần vạn hy vọng có thể chạy thoát, nam nhân này về sau sẽ vĩnh viễn ở bên mình chứ?

“Ngươi đã hỏi ta ba lần rồi.” Song Phi liếc hắn một cái, không có biểu tình gì.

Quy Khư cũng thấy có chút xấu hổ, không dám hỏi nữa, đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại quay đầu nhìn một chút.

“Làm sao vậy?” Song Phi cũng dừng lại, nhìn theo ánh mắt hắn, xung quanh đều là bóng cây đen kịt, mới vừa rồi trên đỉnh núi tràn ngập ánh lửa hừng hực thiêu đốt, lúc này cũng không biết là đã biến đi đâu rồi.

“Không có gì, đi thôi.”

Quy Khư quay đầu, tiếp tục đi về phía trước. Mới vừa rồi trong nháy mắt hắn nghĩ có người đang theo bọn họ, thế nhưng tỉ mỉ cảm giác thì lại không thấy gì nữa.

Hắn vẫn cảm thấy lần chạy trốn này đặc biệt kì quái, rõ ràng thấy trên đỉnh núi có nhiều người như vậy chuẩn bị đuổi theo xuống, thế nhưng trong nháy mắt lại không thấy bóng dáng đâu. Hắn lại nhìn nhìn Song Phi, tuy đối phương không nói gì, nhưng hắn biết Song Phi cũng chú ý tới điều đó.

Hai người đi một mạch tới bên sông, dưới ánh trăng, trên mặt nước tối tăm một mảng phẳng lặng, một chiếc thuyền cũng không có.

“Xem ra ý trời là vậy” Quy Khư nhìn mặt nước, hiện ra một nụ cười suy yếu, đã không còn bóng cây che chắn, khuôn mặt sau khi thụ hình của hắn bị phản chiếu càng lộ vẻ tái nhợt.

Bên bờ sông này thường có thuyền đánh cá thả neo, tùy tiện đếm cũng có tới mười cái, thế nhưng đêm nay, ở đây cái gì cũng không có.

Song Phi nhìn chung quanh một chút, trên vách đá có một cái hang không sâu lắm, có thể cho người ta dừng chân, hắn liền đỡ Quy Khư đi qua đó.

“Khí trời lạnh, đương nhiên không có ai đánh cá. Vào đây chờ một lúc đi.”

Song Phi đỡ người vào trong động, để hắn dựa vào vách đá.

Vết roi và vết nung trên lưng bị áp vào vách đá thô ráp, Quy Khư liền không nhịn được mà thở mạnh một cái. Hắn thấy Song Phi ở một bên lẳng lặng nhìn hắn, liền cười tự giễu: “Đã lâu không phải thụ hình, da thịt cũng bắt đầu tinh quý rồi.”

Song Phi không nói gì, yên lặng ngồi xuống bên cạnh hắn.

Từng cơn đau đớn thoáng dịu xuống, Quy Khư vô lực dựa vào vách đá, nhìn bên ngoài dòng sông âm thầm bắt đầu gợn sóng: “Song Phi, ta thích ngươi. Nếu như chúng ta có thể thoát được, ta nhất định sẽ quý trọng ngươi. Dù cho chúng ta chỉ ở bên nhau được một ngày, ta cũng muốn đối tốt với ngươi một ngày.

Người bên cạnh chỉ bình tĩnh cười cười, nhưng lại đổi trọng tâm câu chuyện: “Ngươi ở ngoài sống tốt chứ?”

“Cũng chẳng tốt lắm, miễn cưỡng thì no được cái bụng thôi.” Quy Khư len lén nhìn lướt qua Song Phi, nói ra cũng xấu hổ, kỳ thực không phải hắn không muốn tô vẽ thêm một chút cho cuộc sống của mình, nhưng bị ánh mắt nhìn nhìn chăm chú, hắn không nói nổi một lời nói dối. Hắn cười khổ lắc đầu, hướng mặt nước tối đen thở dài: “Người như ta, căn bản không có chỗ dung thân.”

Ra ngoài mới biết, làm ảnh vệ, thì vĩnh viễn sẽ không có tự do nữa. Cho dù trốn khỏi Bàn Long sơn trang, cũng không thoát được số phận phải lang bạt kỳ hồ, trốn tránh khắp nơi.

Ban đêm không gió không mây, chỉ một một mảnh trăng lãnh bạch treo nơi xa vời, tựa như hắn một năm nay trốn chạy, rất nhiều đêm cô quạnh. Chính là trong thời khắc như thế này hắn điên cuồng muốn được cùng một chỗ với người bên cạnh này, thế nhưng hắn cũng biết, lúc họ gặp lại, tất là thời khắc kết thúc sinh mệnh của hắn.

“Ta vẫn nghĩ rằng, nếu có thể cùng ngươi sống một ngày bình thường cũng tốt. Ngươi nói xem, có phải là ngày này phải chờ tới kiếp sau hay không?”

Quy Khư quay đầu, quyến luyến nhìn người hắn chờ mong đêm ngày, “Ngươi tới hình đường xem ta thì tốt rồi, hà tất phải cứu ta?”

Song Phi cũng nhìn hắn, “Ngươi còn không rõ hay sao?”

Quy Khư cúi đầu, hắn không hề rõ. Hắn không rõ vì sao Song Phi cứu hắn hết lần này tới lần khác, vì sao lại vì hắn mà chấp nhận phiêu lưu quá lớn như vậy.

Thế nhưng hắn không hỏi nữa, trong lòng hắn nghĩ ra được một đáp án —— Song Phi cũng thích hắn. Mà đáp án này, hắn cũng không muốn chứng thực thật hay giả, bởi vì bất luận thật giả, kiếp này hắn yêu Song Phi đều là không oán trách không hối hận, nếu thật sự có kiếp sau, hắn vẫn muốn cùng một chỗ với Song Phi, hảo hảo sống như người bình thường.

Nghĩ đến kiếp sau, nghĩ đến tử vong, Quy Khư lại ngẩng đầu lên, hổ thẹn nói: “Ta liên lụy ngươi rồi, xin lỗi.”

Song Phi chỉ lắc đầu, không nói gì, những lời này nói ra nhẹ nhàng, nhưng họ biết hậu quả phải gánh chịu sẽ rất nặng. Quy Khư nghĩ, nhất định là Song Phi thích hắn, cho nên mới nguyện ý đồng sinh cộng tử với hắn.

“Song Phi, ta rất nhớ ngươi.”

Bỗng nhiên nam nhân kéo lê đùi phải đã bị phế bỏ của mình, miễn cưỡng xoay người, ôm chặt lấy người bên cạnh, còn kéo đầu hắn vào ngực mình.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp từ người nọ truyền tới, mang theo khí tức đặc thù khiến cho tham luyến không gì sánh được, sợ rằng đến chính hắn cũng không biết, hắn là một thứ chỉ cần một chút là có thể gây nghiện, rồi làm thế nào cũng không thể cai được.

“Ta nhớ ngươi, ta thật sự rất nhớ ngươi, mỗi ngày đều nhớ, mỗi ngày đều mơ thấy.”

Quy Khư tựa ở trên người Song Phi, khóe miệng chuyển động thành một nụ cười đến chính hắn cũng không nhận thấy. Sự ấm áp này, ***g ngực này, cả đời hắn hằng chờ mong, cũng chỉ có thời khắc như thế này.

“Ngươi có nhớ ta không?”

Bỗng nhiên Quy Khư như là nhớ tới điều gì đó, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đó chứa đầy hy vọng tha thiết và một chút khẩn trương dè dặt, nhưng mà câu trả lời hắn nhận được, lại chỉ là một nụ cười nhàn nhạt.

Thế nhưng hắn nhìn đến ngây dại, “Ta thích ngươi cười, thật xinh đẹp.”

Người này đẹp, không chỉ có nụ cười, không chỉ có gương mặt, thân thể hắn cũng đẹp, tất cả của hắn đều đẹp như vậy.

Thân thể hắn…

Quy Khư không nhịn được vươn tay về phía dây buộc trên áo người nọ, hắn muốn cởi hết chúng ra, làm cho hắn có thể thấy thân thể của người này.

Nhưng hắn vừa mới kéo sợi dây thứ nhất ra, thì tay đã bị chặn lại, đôi mắt khiến hắn trầm mê kia mang theo sự ôn nhu, lại có một loại lạnh lùng mà ảnh vệ thường có, đang nhìn hắn chăm chú, “Không nên như vậy, ngươi bị thương.”

Quy Khư lập tức lắc đầu, càng dán chặt vào, sờ lên sợi dây thứ hai, “Ta chỉ muốn nhìn một chút, ta sẽ không làm gì cả.”

Không có cái gì giả tạo hơn câu hứa hẹn này của nam nhân, ai cũng sẽ không tin, Song Phi nhìn hắn cởi ra vạt áo thứ hai của mình, hơi nghiêng đầu, “Không nên như vậy.”

Nhiều năm qua, chỉ có lúc này, Quy Khư không để ý tới sự cự tuyệt của Song Phi. Bởi vì, đây chính là lần cuối cùng trong đời hắn. Sau tối nay, hắn có thể sẽ hóa thành một bãi thi thủy, chìm vào nền đất, rơi vào hắc ám vĩnh hằng, không còn cái ngày nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy nam nhân này nữa.

Sợi dây thứ ba cũng bị cởi ra, Quy Khư không chờ được vội vàng mở ra y phục đã rời rạc của nam nhân này, nhưng khi chúng tuột xuống bên hông thì hắn lại dừng lại.

Trên thân thể hắn ái mộ không gì sánh được đó, tràn đầy dấu hôn đậm nhạt, chúng bá đạo như vậy, đều khắc lên những chỗ mẫn cảm của người này, là muốn châm lên nhiệt tình của người này, để hắn chủ động mở thân thể của mình ra sao?

Thấy Quy Khư dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình chằm chằm, Song Phi bình tĩnh nói: “Ngươi xem, ta đã nói là ngươi không nên nhìn mà.”

Quy Khư ngồi không nói một câu, đến khi đối phương chuẩn bị mặc y phục vào, hắn lại lập tức ôm lấy, không cho người kia mặc.

Thấy những vết tích này, hắn không hề cảm thấy dơ bẩn và đáng thẹn, hắn chỉ thấy không xứng. Hắn nghĩ không có bất cứ kẻ nào xứng lưu lại vết tích trên thân thể này, đối với hắn mà nói nó rất cao quý, mỗi lần được phép tiến vào nó, hắn đều nghĩ đó là một loại ban ân.

Còn Tiết Lăng Phong dựa vào cái gì có thể tùy ý hưởng dụng? Bởi vì họ là ảnh vệ, còn y là chủ nhân sao?

Quy Khư bắt đầu thấy khó hiểu, theo như sự hiểu biết của hắn về nam nhân này, thì hắn không có khả năng tùy tiện tiếp thu một người khác tùy ý tiến nhập. Năm xưa lúc họ còn ở Thiên Ảnh môn, buổi tối lúc tất cả mọi người loạn giao ở trên mặt đất, hắn vĩnh viễn đều đứng ở một nơi rất xa.

Một năm nay hắn cùng một chỗ với Tiết Lăng Phong, sợ rằng vẫn đều là loại quan hệ này, vì sao hắn có thể chịu được? Chẳng lẽ bởi vì hắn đối với Tiết Lăng Phong có cảm tình khác biệt?

“Song Phi, ta yêu ngươi.”

Thân thể lõa lồ cứ vậy bị Quy Khư ôm vào ngực, sao hắn có thể không vuốt ve nó đây? Môi lưỡi của Quy khư không ngừng di chuyển trên thân thể trước mặt, liếm mút da thịt ấm áp, cũng liếm thấy vị đạo mặn chát, đó ắt là nước mắt.

Rất nhiều chuyện hắn không rõ, có lẽ cũng không có cơ hội làm rõ nữa, điều duy nhất hắn biết rõ ràng chính là, rất rất yêu người này.

Trên người đau xót, bị nhiệt tình như lửa trong cơ thể phun ra bao trùm, hình như cũng không thấy đau nữa. Quy Khư chìm đắm trong khí tức của đối phương, chỗ phía dưới đã cứng tới không chịu nổi. Vẻ mặt hắn phủ một màu ửng đỏ, rất khát vọng có thể có được sự thỏa mãn ở trong thân thể đối phương, nhưng vẫn dùng ánh mắt dò hỏi để nhìn người đang bị ôm chặt.

Cho dù là lần cuối cùng, hắn cũng vẫn như trong quá khứ, nhất định phải có được sự đồng ý mới có thể đi vào. Nếu như Song Phi không đáp ứng, hắn cũng sẽ không khổ sở, bởi vì chỉ cần ôm, hôn Song Phi như vậy, thì hắn có chết cũng không tiếc nữa.

“Ngươi nằm xuống.”

Bỗng nhiên hắn bị đối phương nhẹ nhàng đẩy ngã xuống, ngay sau đó, hắn thấy Song Phi cúi đầu, áp lên đầu vai mình hạ xuống vô số những nụ hôn ôn nhu.

Càng khiến hắn thụ sủng nhược kinh chính là, những cái hôn nhẹ nhàng đó không dừng lại, mà kéo dài theo ngực hắn xuống phía dưới, chậm rãi tới bụng dưới của hắn, cho dù rất nhẹ rất khẽ, nhưng đủ để khiến dục hỏa của hắn cháy lan ra đồng cỏ.

Quy Khư bắt đầu không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ thoải mái mà khát cầu, mà khi hắn bỗng nhiên cảm giác được tính khí của mình bị đối phương ngậm vào trong miệng thì hắn nhất thời cả kinh tới mở lớn hai mắt, gắt gao nắm lấy những sợi tóc dài của đối phương rơi lả tả trên người, trong nháy mắt đã bị khoái lạc chưa từng được cảm thụ hạ gục.

Ban đầu là ôn nhu, từ đỉnh cho đến tận phần gốc lúc nhanh lúc chậm ra vào trong khoang miệng ẩm nóng, tiếp đó đầu lưỡi mềm mại tham mở nếp uốn ở đỉnh chóp, liếm cho tới căn nguyên mẫn cảm đó, kể cả hai tiểu cầu bên dưới, cũng được ôn nhu chiếu cố đến.

Những thứ này trong đời Quy Khư đều chưa từng trải nghiệm qua, nhân sinh của hắn lần đầu tiên được chăm sóc như vậy.

Trong trí nhớ của hắn, nam nhân này rất ít khi chủ động khi cùng hắn. Bọn họ cùng một chỗ nhiều năm như vậy, cơ bản mỗi lần đều là hắn chủ động cầu hoan, chưa từng được hưởng thụ sự phục vụ của nam nhân này.

Tuyệt vời như thế, cẩn thận tỉ mỉ như thế, sự hầu hạ ấm áp mà kiên trì khiến Quy Khư cảm thấy không chỉ có vui sướng về thân thể, mà còn làm cho hắn có một loại xung động muốn bật khóc.

Hắn rất muốn cùng người này, trọn đời trọn kiếp, sống tốt đẹp trên trần thế này, chỉ cần một căn nhà gỗ nho nhỏ, chỉ cần một phần yên lặng giản đơn, mà không phải đem phần tâm nguyện này ký thác tới kiếp sau.

Đường nhìn của Quy Khư dần dần bắt đầu trở nên mông lung, hắn thấy Song Phi đứng lên, khởi động thân thể, nắm dục vọng của hắn, nhắm ngay phía sau của mình, chậm rãi ngồi xuống.

“Đừng, như thế sẽ…”

Hắn muốn ngăn cản Song phi, hắn sợ Song Phi sẽ đau, thế nhưng hắn còn chưa kịp nói xong, đã bị khoái cảm cực lớn đánh tan, sự chặt chẽ làm cho hít thở không thông cùng với nhiệt độ khiến hắn không nói nổi một câu.

Cũng là lần đầu, hắn không khống chế được bản thân, bắn ở trong cơ thể Song Phi.

Quy Khư kinh hoảng đứng lên, đỏ mặt muốn nói xin lỗi, thế nhưng lại thấy nói không nên lời, hắn nghĩ tới nghĩ lui, nhìn thấy dục vọng của đối phương còn chưa phát tiết, vẫn còn đang đứng thẳng, liền cúi xuống, muốn học theo người nọ, cũng hảo hảo để cho đối phương được vui sướng.

Không ngờ hắn vừa mới khom lưng, biểu hiện ra ý đồ, đã bị đối phương nâng cằm lên.

“Ta không cần.”

Quy Khư xấu hổ ngẩng đầu, thanh âm của nam nhân này luôn luôn có vẻ lạnh lùng, nếu như cũng không phải chút ôn nhu nhàn nhạt còn lại trong mắt, mình nhất định sẽ bởi vì bị cự tuyệt hành vi lấy lòng mà xấu hổ không chịu nổi.

“Ngươi không mệt sao? Ngủ một lúc đi.”

Trên thế giới này, chỉ có thanh âm lạnh lùng, nhưng lại dễ nghe của người này mới có thể khiến bản thân an tâm trở lại.

Quy Khư bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Hắn nằm úp sấp lên người đối phương, an tĩnh nhắm mắt lại, đau đớn trên người lại tiếp tục tập kích tới, hắn rơi thật sâu vào trong giấc ngủ như là trốn tránh.

Phương đông vừa mới lộ ra màu ngân bạch, sắc trời vẫn còn mờ tối, trên mặt nước mênh mông có một chiếc thuyền đánh cá nho nhỏ trôi tới.

Thấy có nhiều thuyền, Song Phi đánh thức Quy Khư, thế nhưng nam nhân kia đã hôn mê.

Không có cách nào, Song Phi chỉ còn cách kéo hắn qua đó.

Đi tới bên ngoài động, Tiết Lăng Phong đứng ở bên bờ cách cửa động không xa, một thân bạch y bay bay trong gió lạnh sáng sớm. Y còn chưa khỏi bệnh, sắc mặt tái nhợt tới dọa người, trong mắt đầy tơ máu đỏ thẫm, vừa nhìn liền biết cả đêm không ngủ.

Song Phi thấy y, liền đứng khựng lại. Quy Khư vẫn hôn mê, tựa vào trên vai hắn.

Tiết Lăng Phong không nói câu nào, chỉ lạnh lùng nhìn hai người.

Thuyền đã cập bờ, Song Phi nhìn con thuyền một chút, lại nhìn nam nhân vẫn đứng không nhúc nhích đằng kia một chút, rốt cuộc cất bước, đỡ Quy Khư chậm rãi đi về phía thuyền.

Song Phi cẩn thận đặt Quy Khư lên thuyền, rồi đặt cây hương màu xanh nọ lên người Quy khư, chỉ cần qua sông, đợi khi người này tỉnh lại, hắn có thể đốt hương, tìm được Âu Dương Ngọc tới trị bệnh cho hắn.

Song Phi nhờ nhà đò, tận lực đưa người đến chỗ nào xa một chút, nhà đò nhìn ba người trên bờ vẻ không giải thích được, rồi gật đầu đáp ứng.

Thuyền nhỏ lại rời bến, Song Phi nhìn theo nó, đến khi nó biến thành một chấm nhỏ không thể nhìn thấy nữa. Lúc hắn quay đầu lại, Tiết Lăng Phong vẫn đứng nguyên tại vị trí cũ không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình.

Song Phi cúi đầu đi qua, đi tới trước mặt Tiết Lăng Phong, quỳ gối bên chân y, thấp giọng kêu lên: “Chủ nhân.”

Tiết Lăng Phong vẫn không nói một câu, mím chặt môi, ánh mắt dời đi khỏi người bên chân, nhìn về phía sơn lâm xa xa dày đặc sương sớm, tơ máu trong mắt tựa hồ càng thẫm hơn.

Một lúc lâu sau, y xoay người đi về phía Bàn Long sơn trang.

Song Phi đứng lên khỏi mặt đất, đi theo phía sau y, cùng nhau biến mất vào trong sơn lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.