Dạ Tôn Dị Thế

Chương 13: Q.1 - Chương 13: Khách nhân




Ở trung tâm tiền viện Dạ gia, có mấy vị trí có kiến trúc huy hoàng, hùng vĩ hơn những nơi khác, đó chính là những nơi trọng yếu nhất của Dạ gia.

Lúc này, ở trong những khu kiến trúc đó, có một khu bên ngoài có khá nhiều người canh gác, xem bộ dáng, có thể dễ dàng biết đó là thủ vệ nơi này.

Đã có người canh gác, vậy chứng tỏ nơi này có bí mật đang diễn ra không thể để ai biết, lại nhìn bộ dáng cẩn thận không dám đại ý của những thủ vệ nơi đây càng thêm khẳng định bên trong đang diễn ra một chuyện vô cùng trọng yếu, không thể xem thường!

Kỳ thật, được rất nhiều người thủ vệ thế này chính là Dạ gia nội viện, nơi thương nghị các đại sự diễn ra trong gia tộc – Dạ gia nghị sự các.

Nghị sự các không thể xem là kiến trúc lớn nhất Dạ gia, nhưng đây lại là nơi đặc biệt trọng yếu, đại biểu cho quyền lợi tối cao cùng vinh quang vô thượng! Người có thể đi vào nơi này trừ phi là Dạ gia gia chủ cùng nội viện trưởng lão, ngoài ra những người khác dù có là ai cũng không thể tiến vào được. Cho dù là người đứng đầu trưởng lão ngoại viện hay hậu thế Dạ gia cũng không có tư cách đi vào.

Nếu có kẻ nhịn không được hiếu kì, nghĩ thử vào xem, vậy hậu quả chính là hôi phi yên diệt, chết vô cùng thê thảm !

Trong nghị sự các, đẩy cửa đi vào có thể thấy một cái bàn rất lớn. Nội thất trang hoàng trang nghiêm túc, sắc thái đơn điệu, vừa bước vào sẽ làm cho người ta có cảm giác áp bách trầm trọng, căn bản không sinh ra được chút hảo cảm nào!

Giờ này khắc này, vây quanh cái bàn gỗ lim thật lớn kia là một ít lão giả râu trắng đầu bạc. Những lão giả này hơi thở nội liễm, nhìn không ra một chút cảm xúc gì, giống như một cái hồ không đáy, thâm trầm đáng sợ! Xem hơi thở cũng có thể đoán được những người này có thực lực cường đại đến mức nào! Hiện tại Nguyệt Vũ đừng nói một cái, cho dù có một trăm hay một ngàn cái, trước mặt mấy người này cũng chỉ như một con kiến mà thôi, đừng nói gì đến báo thù huyết hận linh tinh !

Mấy lão bất tử này chính là trưởng lão nội viện Dạ gia, là sự tồn tại cao nhất, cũng là căn cơ, trụ cột để duy trì vị trí đứng đầu trong tứ đại gia tộc của Dạ gia.

Giữa đám lão giả đầu bạc này có một vị mặc hắc y, vẻ mặt không mấy hài hòa !

Tuy rằng lão giả này không có phải râu tóc bạc trắng hết, chỉ nửa trắng nửa đen nhưng dấu vết tang thương lắng đọng qua năm tháng trên khuôn mặt không để ai nhầm lẫn, tuổi người này khẳng định đã rất lớn !

Nếu chỉ mới nhìn thấy người này, người ta sẽ cho rằng đây là một người tục tằng, chất phác, thậm chí còn cảm thấy thân thiết. Nhưng những người quen thuộc đều biết đây chỉ là một cái biểu tượng, người này căn bản chính là một kẻ lãnh huyết vô tình, thành phủ sâu đậm, âm hiểm đến cực điểm !

Hắn chính là vị ngoại công trong truyền thuyết của Nguyệt Vũ chúng ta — Dạ Phách Thiên.

Dạ Phách Thiên nhìn chúng trưởng lão, suy nghĩ chuẩn bị như thế nào bắt đầu thảo luận chuyện tỉ thí gia tộc trong vài ngày tới, nhưng vừa mới chuẩn bị mở miệng, đã bị một trận tiếng đập cửa đánh gãy !

Ánh mắt nham hiểm hung ác phiêu hướng đại môn, sau đó lạnh lùng mở miệng nói : “ Nói đi, có việc gì gấp, tốt nhất ngươi cho ta một cái lý do phù hợp, bằng không, kết quả ngươi tự hiểu!”

Lạnh lùng thanh âm, không phập phồng, không mang theo một tia cảm xúc, nhưng lại làm cho kẻ đứng ngoài cửa cảm thấy như cơ thể rớt vào hầm băng,rét lạnh vô cùng …

Người ngoài cửa báo tin vô cùng ai thán thế đạo bất công. Tại sao bản thân mình lại đáng thương như vậy a? Không phải là mạc danh kì diệu thấy một thiếu niên xinh đẹp đến khác thường sau đó liền ngây người, lại bị một thanh âm nữ nhân bén nhọn làm bừng tỉnh, sau đó lại bị thiếu gia Nguyệt Ninh âm ngoan sai đến báo tin cho gia chủ. Chính mình biểu lộ không dám đi, lại bị thiếu gia uy hiếp, vạn bất đắc dĩ phải đến đây….

“Khởi bẩm gia chủ, Nguyệt Ninh thiếu gia để cho ta tới bẩm báo nói là có một người xa lại đến Dạ gia, người nọ còn công bố là khách quý ngài mời đến.”

Cũng không có lắp bắp hoặc toàn thân run run như trong tưởng tượng, người báo tin cư nhiên thập phần bình thản hồi bẩm Dạ Phách Thiên. Như vậy, rất có một phen lừng lẫy gặp chết không sờn!

Nghe xong, Dạ Phách Thiên lập tức hồi tưởng xem bản thân có mời vị khách quý nào tới quý phủ hay không. Bất quá, kết quả đương nhiên là không có vị nào rồi! Cũng đúng thôi, chuyện hắn không làm, làm sao hắn lại có thể không biết được !

“Liền là chuyện này sao? Không phải là xuất hiện một kẻ xa lạ hay sao? Có lẽ là một tiểu thâu (trộm vặt) linh tinh gì đó thôi, chuyện nhỏ như vậy, người Dạ gia lại nhiều như thế còn không giải quyết được sao? Còn muốn tới tìm ta, không thấy ta ở đây còn có chuyện trọng yếu hơn sao? Người tới, lôi hắn đi ra ngoài đánh chết cho ta!” Lời nói như trước vẫn lạnh lùng, nghe nói vậy tên thủ vệ thiếu chút nữa chân nhuyễn tới mức tê liệt ngã xuống ngay tại chỗ !

“Bẩm gia chủ, Nguyệt Ninh thiếu gia còn nói đây là lần thứ hai người này xuất hiện ở đây. Lần trước thiếu gia thấy người này xuất hiện ở… Ở…”

Người báo tin càng nói càng nhỏ, đến cuối cùng là im bặt.

“Ở đâu? Nói mau! Ấp a ấp úng giống cái dạng gì”

Dạ Phách Thiên bị câu nói này làm tò mò, không có kiên nhẫn quát.

“Ở… Ở trước viện tử của Nguyệt Vũ công tử” Người báo tin hít sâu một hơi, lấy thái độ thấy chết không sờn cắn răng nói.

Nhất thời, mọi người đổ hấp một hơi, đều vì kẻ báo tin mà bi ai.

Ở Dạ gia ai chẳng biết ba từ “Dạ Nguyệt Vũ” là tuyệt đối cấm kị! Từ đêm Nguyệt Vũ ngã xuống năm năm về trước, Dạ gia gia chủ đã hạ mệnh lệnh, tất cả mọi người ở Dạ gia không được nhắc đến cái tên này, nếu không, giết không cần hỏi ! Cho tới nay chưa có ai dám nói, bởi vì kẻ nói đều đã chết!

Nay lại có người dám nói ba chữ đó ở Dạ gia, lại còn ở trước mặt gia chủ Dạ Phách Thiên.

Này có thể hay không chết thực thảm?

Mọi người thập phần chờ mong gia chủ sẽ trừng phạt vị huynh đệ lớn mật này như thế nào, vì vậy cả đám đều hào hứng chờ đợi sự phân phó tiếp theo của gia chủ.

Nghe xong lời nói của kẻ báo tin, Dạ Phách Thiên trong lòng nhất thời một trận lửa giận, chuẩn bị mở miệng quát mắng, nhưng lại cảm thấy có chỗ không thích hợp. Tựa hồ vị khách nhân kia có quan hệ gì đó với Dạ Nguyệt Vũ. Lập tức còn có một loại dự kiến đi giải quyết chuyện này!

“Hiện tại đang là thời kì vô cùng nhạy cảm, vài ngày nữa sẽ bắt đầu gia tộc tỉ thí, nói vậy, các vị cũng đã biết, người kia chúng ta không thể đắc tội, tuyệt đối không thể gây ra bất cứ sai lầm gì. Các vị trưởng lão, các ngươi thấy sao?”

Dạ Phách Thiên mặc dù làm Dạ gia gia chủ, quyền lực lớn nhất, nhưng mấy lão già ở đây cũng khong phải có thể tùy tiện đắc tội. Cho dù hiện tại phải rời khỏi , cũng phải cùng bọn họ thuyết minh một chút tình huống.

“Gia chủ lời này hữu lý, hiện tại không phải như bình thường, nếu như ngày đó xảy ra cái gì, làm mất mặt là Dạ gia, chúng ta tuyệt đối không cho phép chuyện tình như vậy phát sinh.”Một vị trưởng lão đứng lên nói.

Vốn có vài vị trưởng lão còn có ý kiến, cho rằng không phải chỉ là một tiểu mao tặc thôi sao, cần gì phải nòng cốt của Dạ gia, cường giả của đại lục ra mặt? Này chẳng phải là giết gà dùng dao mổ trâu sao? Thế nhưng đại trưởng lão lại đồng ý, bọn họ cũng không còn gì để nói gì, chỉ có thể không lạnh không nhạt gật đầu biểu thị đồng ý.

Gặp chúng trưởng lão không có ý kiến gì, Dạ Phách Thiên hung ác nham hiểm liền cảm thấy đẹp mặt một chút. Vì thế đối với vị thủ vệ đang còn “ bồi hồi bên vòng sinh tử” kia nói: “ Những ai không liên can đều lui ra đi, hội nghị hôm nay dời đến ngày mai, tan họp.”

Dạ gia tiền viện, lúc này chính đang trình diễn một cảnh tượng cực kì quỷ dị.

Nguyệt Vũ như trước là một bộ dáng cao ngạo lạnh nhạt, nhưng trong lòng nàng lúc này lại phủ đầy ác hàn.

Vì cái gì đâu?

Nhìn xem hai cái mê trai hoa tỷ muội Dạ gia kia— Song Kiều. Lần trước nhìn thấy hắn còn kém điểm muốn nhảy qua, lần này nếu không phải có nhiều người như vậy, phỏng chừng cùng nhau bổ nhào tới!

Không chỉ có như thế, lần này tựa hồ cả thượng vàng hạ cám* tiểu thư Dạ gia cũng đều đến đây, mà biểu hiện so với hai cái “ nhu mì xinh đẹp” kia cũng chẳng hơn chút nào a!

*thượng vàng hạ cám: đủ thể loại, từ quý phái đến tầm thường.

Nguyệt Vũ rất muốn lớn tiếng vấn thiên:“ Chảng lẽ nữ nhân Dạ gia đều là những kẻ mê trai hay sao?”

Bị vài nữ nhân như lang sói nhìn chằm chằm, Nguyệt Vũ cảm thấy thật sự không thoải mái, vì thế nghiêng đầu nhìn sang hướng khác. Này vừa nhìn tới, đã thấy mấy nam nhân dùng ánh mắt thập phần đáng sợ trừng Nguyệt Vũ. Vẫn một câu nói kinh điển “nếu ánh mắt có thể giết người, Nguyệt Vũ sớm đã bị nghiền nát thành mảnh nhỏ !"

Không cần phải nói, mấy nam nhân này là đang ghen tị!

Ai nói nam nhân không biết ghen tị? Nam nhân ghen tị so với nữ nhân còn đáng sợ hơn! Ngươi xem xem, mấy vị thiếu gia Dạ gia này chính là ví dụ rõ ràng nhất của cảnh tượng máu chảy đầm đìa a !

Nguyệt Vũ thật sự là hết chỗ nói rồi, dựa vào cái gì mà mình luôn gặp chuyện không hay a, chết rồi cũng không được chết, xuyên qua đến một cái gia tộc toàn biến thái. Thật là có đủ ghê tởm !

Đang lúc Nguyệt Vũ không nói gì trong lòng âm thầm oán giận, đột nhiên một trận hơi thở cực kì cường đại cách đó không xa lấy tốc độ cực kì nhanh hướng tới bên này, không đợi Nguyệt Vũ tự hỏi, những người kia đã tới đối diện trước mặt nàng !

Nguyệt Vũ giương mắt vừa thấy, nhất thời trong lòng kinh hãi. Tuy rằng vốn là biết Dạ gia khẳng định là cường giả vô số, nhưng hôm nay gặp phải vẫn làm Nguyệt Vũ thập phần chấn động !

Người đến đúng là gia chủ Dạ gia và các trưởng lão trong phòng họp lúc trước. Nếu so sánh bọn họ với trưởng lão Dạ Lôi mà nói, thực sự là chênh lệch không ít a !

Cũng đúng, có thể vào Dạ gia nội viện, ít nhất cũng phải là Ngũ Nguyệt huyền tôn cường giả! Như vậy tồn tại có thể không làm cho người ta sợ hãi sao?

Lúc Nguyệt Vũ đánh giá những người tới, bọn họ cũng đồng thời đánh giá Nguyệt Vũ.

Không hề trì hoãn , ánh mắt đầu tiên của lão nhân này nhìn thấy Nguyệt Vũ đều là không thể ức chế được nồng đậm kinh diễm. Cho dù đã sống rất lâu, lão giả cũng chưa gặp qua thiếu niên tuyệt thế như vậy, có thể nghĩ, Nguyệt Vũ là cỡ nào anh tuấn !

Dù sao cũng là một đám lão thành tinh, rất nhanh, kinh diễm lập tức bị áp đi, khôi phục lại bộ dáng không hề bận tâm.

Đánh giá tốt lắm bên ngoài tiếp theo đương nhiên là xem thực lực ! Vì thế mấy người không hẹn mà cùng dùng ánh mắt đầy tinh quang tham thí thực lực Nguyệt Vũ.

Kết quả quả thực làm người ta thất vọng! Mấy người cũng chưa nhìn ra Nguyệt Vũ thực lực. Tuy rằng không nhìn ra thực lực của đối phương, nhưng bọn họ tuyệt đối không tin thực lực Nguyệt Vũ so với bọn họ cao hơn. Mọi người đều sẽ không tin tưởng một thiếu niên hơn mười tuổi thực lực so với mấy lão giả Dạ gia sống lâu đã thành tinh còn cao cường đi?

Nếu không phải khả năng này, chỉ có thể nghĩ đến hai loại khác. Thứ nhất chính là người này có mang theo vật phẩm ẩn tàng thực lực, thứ hai, kẻ trước mắt là một phế vật không hơn không kém. Bất quá một thiếu niên tươi mát, phiêu dật, tuấn nhã bất nhiễm bụi trần như vậy có chỗ nào giống phế vật a?

Nếu nhìn không ra thực lực thiếu niên, chúng trưởng lão cũng không hảo mở miệng hỏi, dù sao, đây là không lễ phép ! Lễ phép hay không lễ phép vẫn là gạt sang một bên, vạn nhất người ta có một thế lực lớn đằng sau, đắc tội cũng gặp phiền toái!

“Gia chủ gia gia, các vị trưởng lão các ngươi tới rồi?” Dạ Nguyệt Ninh nhìn thấy chúng trưởng lão đã đến liền hảo hảo hỏi thăm. Chúng trưởng lão cũng gật gật đầu một chút, ngoài ra không có động tác dư thừa nào khác. Dạ Phách Thiên nhìn thấy chính mình tôn tử, trên mặt khó lộ ra một chút nhu hòa, hiền lành.

Các vị thiếu gia tiểu thư thấy gia chủ cùng các trưởng lão đến đây, lập tức đi lấy lòng hành lễ, bộ dáng nịnh nọt kia làm Nguyệt Vũ đứng xem một trận ghê tởm.

Sau tiết mục toàn gia đánh lễ tiếp đón, mục tiêu tất cả quan tâm liền biến thành Nguyệt Vũ.

“Gia chủ gia gia, vị công tử này nói nó là khách quý ngài mời tới quý phủ, là thật sao?” Dạ Nguyệt Ninh là người thứ nhất mở miệng. Hắn thực hi vọng Dạ Phách thiên sẽ nói không phải…Như vậy, hắn có thể danh chính ngôn thuận giải quyết người kia!

Nghe xong lời nói của Dạ Nguyệt Ninh, Dạ Phách Thiên giương mắt nhìn hướng Nguyệt Vũ, đánh giá cẩn thận một chút.

Sau đó uy nghiêm mười phấn nói với Nguyệt Vũ : “ Vị tiểu huynh đệ này, Dạ gia ta chưa bao giờ mời quá ngươi, ngươi vì cái gì nói là khách nhân mà ta mời đến đây?”.Thanh âm không lớn nhưng lại uy nghiêm mười phần, trong đó còn mang theo thản nhiên uy áp, nói là hỏi vậy chứ chính xác không phải là đang bức bách người ta sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.