Dạ Tôn Dị Thế

Chương 11: Q.1 - Chương 11: Quân Dạ Hi




Trên con đường nhỏ hẻo lánh, một thiếu niên mặc hắc y không nhanh không chậm cất bước. Trước mặt thiếu niên rõ ràng xuất hiện từ cổng sau của Dạ gia, một cánh cửa tiêu điều xơ xác khác xa so với cổng chính.

Bóng dáng thiếu niên thon dài mảnh khảnh, tuyệt trần như vậy, khí chất phiêu miểu như vậy, toàn thân bao phủ hơi thở cao ngạo lãnh tuyệt, không thực khói lửa!

Một thiếu niên vĩ đại như vậy đến tột cùng là ai? Là gia tộc nào có thể bồi dưỡng ra một người xuất sắc đến như vậy???

Không cần nghĩ nhiều, thiếu niên đó chính là Nguyệt Vũ, nhân vật chính của vụ xôn xao vừa rồi!

Lúc trước, tuyệt thế nam tử thần bí sau khi đem Dạ Lôi một cước đoán phi, không nghĩ trở thành tiêu điểm của mọi người, vì thế liền lôi kéo Nguyệt Vũ ly khai đám người đang ầm ĩ tranh luận.

Nhìn theo hai vị tuyệt thế thiên tài cùng tuyệt mỹ nam tử rời đi, đại đa số mọi người đều là tôn kính sùng bái, một số ít là ghen tị, hâm mộ.

Mãi đến khi bóng dáng hai người Nguyệt Vũ biến mất trong tầm mắt mọi người, đám đông vẫn không hề có ý định ly khai, cả đám tụ năm tụ ba tiếp tục thảo luận.

Về phần đề tài, không nghi ngờ chính là xoay chung quanh hai người thiên phú cùng năng lực kinh người, đương nhiên còn có vẻ tuyệt đại tao nhã của Nguyệt Vũ và dung nhan tuyệt thế vô cùng yêu nghiệt của nam tử kia !

Từ hôm nay trở đi, từ giờ trở đi, từ giờ khắc này bắt đầu về sau, toàn bộ Nguyệt Hoa đại lục đều sắp biết được đại lục này lại sinh ra hai vị phong hoa tuyệt đại thiếu niên như thế nào. Bọn họ dung nhan tuyệt thế, bọn họ thiên phú kinh người, bọn họ thậm chí có năng lực nghịch thiên! Bọn họ đến vô ảnh đi vô tung, bọn họ thần long kiến thủ bất kiến vĩ (thần long thấy đầu không thấy đuôi), bọn họ……

Vô tận lời kể, toàn bộ đều là lấy hai người này làm trọng tâm. Rất nhiều năm về sau, chuyện kinh diễm phát sinh tại Dạ thành hôm nay vẫn là đề tài được mọi người say sưa bàn tán. Rất nhiều cha mẹ thậm chí đem sự kiện này trờ thành tư liệu sống để giáo dục đứa nhỏ, hy vọng bọn chúng về sau lấy hia người bọn họ làm mục đích cố gắng học tập, trở thành thiên tài, trở thành cường giả !

Nguyệt Vũ sau khi bị nam tử kéo đi không hề có bất cứ phản kháng gì, tùy ý để nam tử nắm tay cấp tốc phi hành về phía trước. Thẳng đến một địa phương vắng người qua lại, bọn họ mới dừng lại .

“Vì sao không phản kháng? Tùy ý để ta lôi kéo ngươi đi?” Đột nhiên nam tử kia mạc danh kì diệu hỏi một câu.

“Không vì lý do gì, chỉ là cảm giác không có gì không tốt là được!” Nguyệt Vũ không mặn không nhạt quăng tới một câu.

Nghe câu trả lời của Nguyệt Vũ, nam tử không hiểu sao lại vui vẻ. Một người quật cường cao ngạo như Nguyệt Vũ nguyện ý để mình lôi kéo không biết mục đích đi về phía trước không hề có một chút phản đối, đây là thuyết minh cái gì?

Thuyết minh Nguyệt Vũ tin tưởng hắn! Tuy rằng lúc trước đối lưng chiến đấu với Nguyệt Vũ, hắn đã biết Nguyệt Vũ có một loại tín nhiệm không rõ đối với mình, loại cảm giác này, hắn cùng Nguyệt Vũ giống nhau! Hiện tại nghe Nguyệt Vũ tự nói ra không có cảm giác nguy hiểm với mình, tuy rằng lời nói không mặn không nhạt nhưng cũng làm trong lòng hắn phi thường cao hứng!

Trước kia nếu người khác nói linh tinh cái gì rằng tin tưởng, hắn căn bản không có cảm giác. Người khác có tin hắn hay không cùng hắn có quan hệ gì a! Nhưng mà không biết vì cái gì, chết tiệt hắn lại để ý cảm giác của thiếu niên trước mặt. Ở trước mặt hắn, trái tim sẽ đập rất nhanh, còn có cảm giác vô cùng khẩn trương. Chẳng lẽ mình bị gì rồi???(Túy: anh này trúng tà Nguyệt Vũ rồi! =v=)

Mỗ soái ca kia rối rắm a, rối rắm a. Thủy chung không nghĩ ra chính mình như thế nào liền đối với một thiếu niên mới gặp lần đầu sinh ra phản ứng kì quái như thế…

“Nga, cám ơn ngươi tin tưởng ta, đúng rồi, xin hỏi tôn tính đại danh các hạ?”

Ngữ khí nam tử đúng là vô cùng khẩn cấp muốn biết được tên của đối phương!

Nhìn nam tử kia bộ dáng khẩn cấp, Nguyệt Vũ nhưng lại cảm thấy buồn cười, đương nhiên, nàng không có khả năng sẽ cười ra tiếng! Vì thế, Nguyệt Vũ khó có được hảo tâm tình, liền trêu chọc nói : “ Ta nói, vị huynh đệ này, chẳng lẽ ngươi không biết, trước khi hỏi tên người khác phải thông báo tên của bản thân sao? Ân?” Ngữ khí cực kì trêu chọc, đặc biệt là từ “ Ân” kia, thế nhưng khoa trương như vậy, làm cho nam tử đỏ mặt!

Nhìn nam tử kia khuôn mặt đỏ bừng, Nguyệt Vũ kinh ngạc nghĩ đến: Này là tình huống chết tiệt gì đây? Sẽ không phải vì một câu của ta mà làm cho hắn đỏ mặt đi? Một câu cũng có thể làm hắn đỏ mặt? Này cũng quá khoa trương đi! (Nguyên bản là “đây là thần mã tình huống” bất quá đa phần dịch thần mã = thảo nê mã: một câu chửi tục! Ta edit như vậy, nếu có gì mọi người bảo nhé! ^.^”)

Nguyệt Vũ nào biết đâu rằng nam tử đỏ mặt căn bản không phải do lời nói của nàng, dù có cảm giác kì quái như thế nào, nam tử cũng không thể chỉ vì một câu nói của Nguyệt Vũ mà đỏ mặt a!

“Nga, ngươi nói đúng a, ngượng ngùng, ta hẳn là phải báo trước tính danh! Ta họ Quân, danh Dạ Hi, Quân Dạ Hi, nhớ kỹ nga!” (=.=")

“Quân Dạ Hi? Tên thật đẹp! Ta họ Dạ, danh Nguyệt Vũ, Dạ Nguyệt Vũ, tên của ta.”

“Dạ Nguyệt Vũ? Tên này thực thích hợp ngươi, tuyệt không nữ khí, chỉ sợ trừ ngươi ra không có nam tử nào thích hợp với nó hơn đi?” Nghe xong Nguyệt Vũ báo danh tính, trong mắt nam tử hiện lên một chút ngạc nhiên, bất quá rất nhanh bị hắn che dấu, vì thế Nguyệt Vũ không có nhìn thấy!

Thực thông minh, hắn cũng không nói ra bất cứ tin tức nào liên quan đến Nguyệt Vũ, chỉ là giọng điệu mang một chút trêu đùa với tên của nàng. Tuy nói mang theo nhè nhẹ trêu chọc nhưng Nguyệt Vũ lại vẫn thấy được sự chân thành trong đó.

“Nga, ngươi cũng hiểu được thực thích hợp a? Vậy cám ơn khích lệ ” Nguyệt Vũ thấy nam tử không hề tò mò với thân phận của mình, lập tức cảm thấy nam tử thật thông minh, ấn tượng với hắn lại tốt thêm vài phần! Bởi vì đối với những kẻ nhiều chuyện, Nguyệt Vũ thực chán ghét!

“Ta đây có thể gọi ngươi là Nguyệt Vũ không?” Nam tử tựa hồ có chút chờ mong nhìn Nguyệt Vũ hỏi.

“Đương nhiên có thể a!” Không có do dự, Nguyệt Vũ trực tiếp đáp ứng.

Thấy Nguyệt Vũ không hề cự tuyệt, đáp ứng ngay lập tức, nam tử trước mặt liền được một tấc lại muốn thêm một thước, yêu cầu nói: “Vậy ngươi cũng có thể gọi ta là Dạ Hi, không thì Dạ hay Hi cũng được?” (=.=”)

Nghe xong lời nói của nam tử, Nguyệt Vũ một trận ác hàn! Dạ? Hi? Tha ta đi, ngươi không cảm thấy rất buồn nôn sao? (Sau này cũng có một anh nam chính hỏi Nguyệt Vũ y hệt thế này! ^v^)

Gặp Nguyệt Vũ bày ra bộ dáng ghét bỏ, trong mắt nam tử hứng thú nồng đậm, lập tức hóa thân thành bộ dáng một tiểu tức phụ, ủy khuất lầu bầu : “Không thể sao? Thật sự không thể sao? Kia coi như thôi đi, dù sao cũng chưa từng có người nào gọi ta như vậy!”

Ngươi có thể tưởng tượng sao? Ngươi thật sự có thể tưởng tượng sao?

Vốn là một cái phong thần tuấn lãng, khí vũ hiên ngang, ôn nhu vô cùng, cộng thêm tôn quý tao nhã vũ trụ, vô địch siêu cấp soái ca, đột nhiên chớp mắt biến thành manh trạng, ngươi chịu được sao?

Nhìn đến nam tử bộ dáng tiểu tức phụ, ủy khuất chực khóc, Nguyệt Vũ không biết nói gì ngẩng đẩu hỏi thương thiên!

Thử nghĩ, hắn một thế hệ đặc công chi vương, hắc đạo kính xưng “Dạ Tôn”. Nay bị một người nam nhân ăn gắt gao! Này chẳng phải nói con mẹ nó giỡn sao? Tuy rằng hắn không thể không thừa nhận, nam nhân này tuyệt không đơn giản như vẻ bề ngoài! Tuyệt đối là phúc hắc hệ thiên tài trong thiên tài!

“Ta gọi ngươi là Dạ Hi đi, mấy cái kia khó có thể nói, ngươi xem vậy cũng được đi!” Bất đắc dĩ a, đối lập một chút, Nguyệt Vũ chỉ có thể chọn cái tên có hệ số nguy hiểm thấp một chút!

Vừa dứt lời, tiểu tức phụ lập tức biến thành lưu manh xã hội đen. Này tốc độ, Nguyệt Vũ nhịn không được trong lòng oán thầm nói: Ngươi như thế nào không đi biến sắc mặt a? Ngươi như thế nào không đi diễn trò a? Ngươi như thế nào không chết đi a a a!

“Thật sự đáp ứng rồi? Đến, kêu hai tiếng nghe một chút.” Mỗ soái ca kích động quá, nói lời này thật sự thực dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm! (=.=”)

Kêu hai tiếng nghe một chút? Ngươi cho ta là cẩu sao?

Vừa dứt lời, mỗ soái ca rốt cuộc cũng ý thức được mình thất lễ, kết quả là, liên tục giải thích. Nguyệt Vũ mặc kệ hắn, tự cố tự địa ngồi ở một bên không thèm nhìn…

Có mở đầu, hai người liền tán gẫu một chút này nọ, mặc dù nói cũng không nhiều lắm, nhưng bầu không khí tuyệt không xấu hổ, tựa hồ hai người bọn họ là những bằng hữu quen biết lâu năm.

Hai người tán gẫu một chút lại trầm mặc một chút, cứ như vậy thời gian rất nhanh trôi qua. Nhìn mặt trời đã sắp khuất sau núi, Quân Dạ Hi rốt cuộc đứng dậy đối Nguyệt Vũ nói lời cáo biệt: “Sắc trời không còn sớm, ta cũng phải trở về, ngươi cũng về sớm một chút. Hôm nay từ biệt, có lẽ một đoạn thời gian không gặp được, bất quá, ta tin tưởng, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại”

“Ân, thời gian không còn sớm , ta cũng phải trở về.” Nguyệt Vũ cũng đứng dậy nói.

“Tái kiến sau, bảo trọng!” Nam tử vừa nói xong, liền giống như bốc hơi mà tiêu thất.

Đối với địa phương nam tử vừa đứng, nhìn còn thấy một chút dao động không khí rất nhỏ. Nguyệt Vũ một lần nữa cảm thán năng lực cùng thiên phú khiến người ta phải hâm mộ của nam tử kia, vì thế nàng âm thầm thề phải càng trở nên cường đại, trở thành cường giả! Cường đến mức có thể quan sát thương khung!

Xoay người đón ánh chiều tà, Nguyệt Vũ chậm rãi bước về hướng nơi sáng bóng mỹ lệ, kì thực xấu xí vặn vẹo của Dạ gia kia! (@.@)

“Thiếu chủ, ngài bị thương, muốn hay không mau chóng trở về trị liệu?” Trong rừng rậm, một vị nam tử mặc hắc y, toàn thân cao thấp bao phủ một màu đen hướng nam tử đang đưa lưng về phía hắn cung kính nói, trong giọng nói tràn ngập kính sợ cùng tôn kính.

“Không sao, chỉ là huyền lực hỗn loạn một chút, nghỉ ngơi sẽ không có việc gì, không cần trị liệu.” Bỗng nhiên, nam tử mở miệng, thanh âm tràn ngập từ tính dễ nghe đến cực điểm, tựa hồ còn có chút quen thuộc! Nhưng thanh âm lạnh lùng không một chút độ ấm cùng với hàn khí quanh thân phát ra làm người ta không dám tới gần.

“Đúng rồi, người nọ tên Dạ Nguyệt Vũ, có phải từng là Dạ gia thanh danh lan truyền, đại lục thứ nhất công tử, Nguyệt Hoa đệ nhất thiên tài, Dạ Nguyệt Vũ hay không?”

Vừa dứt lời, nam tử xoay người.

Chỉ thấy trước mắt tựa hồ hào quang lóng lánh, nam tử kia nhất thời làm cho thiên địa vạn vật mất đi nhan sắc, nhật nguyệt tinh thần ám đi quang huy! Khí chất ngạo nhân, phong hoa tuyệt đại kia, dung nhân tuấn mỹ tuyệt thế vô song kia, không phải nam tử thần bí lúc trước Quân Dạ Hi thì còn ai? Nhưng một thân băng hàn khí chất lúc này làm người ta không thể liên tưởng nam tử cao ngạo lãnh tuyệt này lại chính là nam tử tao nhã, ôn nhuận như ngọc mới kia!

“Không có khả năng, đại lục đệ nhất thiên tài của Dạ gia, năm năm trước đã ngã xuống, trở thành đại lục thứ nhất phế vật. Sau đó vẫn ở Dạ gia ngẩn người năm năm. Nay cũng không có nghe được tin tức Dạ Nguyệt Vũ trọng sinh a”. Nam nhân mặc hắc y vẻ mặt cung kính cúi đầu trả lời vấn đề của Quân Dạ Hi, khi nhắc tới đại lục đệ nhất thiên tài liền tiếc hận lắc đầu.

“Vậy sao? Ngươi cử người đi điều tra cặn kẽ cho ta, không bỏ sót bất kì thông tin gì, hiểu chưa?”

Nhìn nắng chiều diễm lệ dần tàn lụi phía tây chân trời, Quân Dạ Hi trong miệng lẩm bẩm:“Dạ Nguyệt Vũ, ngươi rốt cuộc là người như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.