Dạ Tôn Dị Thế

Chương 19: Q.1 - Chương 19: Rời đi




Chỉ thấy, trong lúc đó điện quang hỏa thạch, một thân bạch y tựa như mộng ảo rất nhanh lại không mất vẻ tao nhã xẹt qua trước mặt Nguyệt Vũ. Sau đó Nguyệt Vũ chỉ cảm thấy mình đột nhiên bị người ta ôm lấy bay lên trời. Tiếp theo, trước mắt hiện lên vô số hình ảnh, cuối cùng không cảm giác thấy gì nữa.

Toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi, mà hiện tại Nguyệt Vũ đã cách xa nơi vừa rồi đến ngàn dặm!

Ngẩng đầu muốn nhìn vị khách thần bí đột nhiên cứu mình, vừa thấy, Nguyệt Vũ thật ra cảm thấy vô cùng kinh sợ!

Ở Nguyệt Hoa đại lục này, trừ người nọ, còn ai có thể đem bạch y mặc đến hào quang lóng lánh như vậy nữa đây? Trừ bỏ người nọ còn ai có thể tao nhã trong nháy mắt đi đường ngàn dặm đây?

Không hề nghi ngờ, người đó chính là vị khách trọng yếu xuất hiện tại buổi chung kết gia tộc tỉ thí của Dạ gia, đại lục đệ nhất cường giả, viện trưởng Đế quốc học viện, được thế nhân xưng tụng Nguyệt Hoa đại lục đệ nhất nam nhân, Bạch Thiên Tuyệt !

Bạch Thiên Tuyệt đứng ở trước mặt Nguyệt Vũ, vẫn như trước phong tư yểu điệu, vẫn như trước phong hoa tuyệt đại ! Dung nhan họa thủy vô cùng tao nhã, khí chất tôn quý đến cực điểm, tất cả đều phi thường chói mắt, nhiếp hồn nhiếp phách lòng người!

Đối với một người xuất sắc mà nguy hiểm như vậy, Nguyệt Vũ tuy rằng không cảm giác thấy được ác ý nhưng mà cũng không hề buông lỏng cảnh giác.

Nhìn bộ dáng phòng bị kia của Nguyệt Vũ, Bạch Thiên Tuyệt không khỏi cảm thấy buồn cười. Chẳng lẽ bộ dạng của hắn rất giống người xấu hay sao?

Mỉm cười dùng thanh âm thật dễ nghe nói với Nguyệt Vũ : “ Kỳ thật ngươi không cần phòng bị với ta như vậy, ta sẽ không thương tổn ngươi!”

Nói xong gặp Nguyệt Vũ không có phản ứng, lại tiếp tục bổ sung nói:“Tốt lắm, chúng ta nói chính sự đi, hôm nay ta nhưng là cứu ngươi đó!”

Này ra vẻ không phải chính sự đi?

Nguyệt Vũ sau khi nghe xong những lời này, đối với nam nhân hoàn mỹ trước mắt cơ hồ cũng không phản cảm, mà là mang theo nhè nhẹ kính nể.

Đối với một người từng trải không ít như Nguyệt Vũ mà nói, vừa thấy chỉ biết người nọ là một người rất không sai! Vì thế trả lời :“Đối với chuyện cứu giúp hôm nay, Nguyệt Vũ phi thường cảm tạ. Về sau, nếu có việc gì, chỉ cần Nguyệt Vũ ta làm được, quyết nghĩa bất dung từ.”

Nguyệt Vũ không thích nợ người, vì thế mở miệng hứa hẹn với Bạch Thiên Tuyệt, đối với nhân tình này về sau nàng nhất định sẽ trả.

Nghe xong lời nói không chút nào làm ra vẻ của Nguyệt Vũ, cùng với bộ dạng lão đạo kia, Bạch Thiên Tuyệt trong mắt ý thích càng ngày càng sâu với thiếu niên tuyệt thế vô song trước mắt này. Lúc này hắn còn cảm thấy mình bỏ công cứu giúp xem ra không có uổng phí a !

“Nga, lời này thật sao? Nếu ta bảo ngươi làm cái gì thì ngươi sẽ làm cái đó???”

Bạch Thiên Tuyệt vô cùng phúc hắc hỏi, hắc hắc. Hắn chính là chờ những lời này của Nguyệt Vũ !

“Tất nhiên, nếu nó không quá phận!”Nguyệt Vũ không chút do dự đáp ứng!

“Vậy là tốt rồi, yên tâm, khẳng định trong phạm vi ngươi có thể thừa nhận!” Bạch Thiên Tuyệt vẻ mặt cười gian nói. Nhìn hắn như vậy, Nguyệt Vũ không thể bình tĩnh được!

Ngươi nói, một người bình thường trên đời toàn diện đều hoàn mỹ như vậy, đột nhiên đứng trước mặt ngươi cười gian, ngươi sẽ có phản ứng như thế nào?

“Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi nói mau a!” Nguyệt Vũ thật sự là chịu không nổi nụ cười như vậy, vội vàng hỏi.

“Ha ha, kỳ thật cũng không có gì. Ta hỏi ngươi a, hiện tại ngươi có phải bị Dạ gia đuổi giết hay không? Không thể quay về Dạ thành?” Mỗ vị nào đó bắt đầu ra vẻ làm tấm gương viện trưởng đại nhân tốt đẹp hướng dẫn đệ tử lạc lối!

“Đúng vậy! Nhưng điều này cùng yêu cầu của ngươi có quan hệ gì sao?” Nguyệt Vũ tựa như một cục cưng tò mò hỏi.

“Vậy ngươi về sau có hay không sẽ rời khỏi nơi này đi chu du khắp đại lục?” Không trả lời Nguyệt Vũ, mỗ vị soái ca giờ này vẫn tiếp tục lừa gạt tiểu bạch thỏ Nguyệt Vũ.

“Này cũng có khả năng, nhưng rốt cuộc cùng ngươi có cái quan hệ gì a!” Nguyệt Vũ tỏ vẻ không nói gì, nàng đi đâu, như thế nào tựa hồ không có bất cứ quan hệ gì với vị soái ca này đi?

“Không đúng rồi, ngươi sau này muốn lăn lộn trên đại lục, nhưng mà đại lục này nguy hiểm như thế nào ngươi cũng không phải không biết! Cho nên a, ngươi cần có một thái sơn vững chắc để dựa vào, dựa vào có hiểu hay không? Mà ta chính là thái sơn đó. Cho nên bái ta làm thầy đi !” Mỗ nam mặt dày vô sỉ nói ra ý đồ bản thân.

Lời vừa nói xong, Nguyệt Vũ liền nghi hoặc, nàng nghiêm trọng hoài nghi người trước mắt này có phải đang đóng kịch hay không. Vì sao nàng đột nhiên cảm thấy người này không có tốt như vậy a?

Xem vẻ mặt khinh bỉ của Nguyệt Vũ, Bạch Thiên Tuyệt xấu hổ. Nghĩ đến hắn tồn tại coi như đứng đầu trên thế giới, thế nhưng lại khẩn cầu một tiểu tử bái mình làm thầy, này thật là đủ mất mặt ! Bất quá có thể có một vị kinh tài tuyệt diễm như thế làm đồ đệ, trước mặt Bạch Thiên Tuyệt hết thảy đều là mây bay !

Vì thế, một vị nam tử tao nhã nào đó bắt đầu vì đạt được mục đích mà dụ dỗ. Chỉ nghe hắn nói :“ Ta nói, biểu tình của ngươi như vậy là sao? Chẳng lẽ là ghét bỏ ta? Không cần nói ta cũng biết ngươi không đáp ứng a! Đây là ngươi chính miệng nói nga... Ngươi sẽ không muốn làm một tên tiểu nhân không biết giữ lời đi?”

Đối với bộ dạng vô sỉ của ai kia, Nguyệt Vũ lý trí lựa chọn không nhìn!

Khi Bạch Thiên Tuyệt chuẩn bị nói tiếp, Nguyệt Vũ liền mở miệng đánh gãy hắn.

“Hảo, sư phó tại thượng, xin nhận đồ nhi một lễ.” Ý tứ được phúc thân, Nguyệt Vũ lại nói tiếp:“Không biết sư phó có quà lễ gặp mặt nào muốn tặng cho đồ nhi hay không?” Nguyệt Vũ vẻ mặt mỉm cười, cười làm cả một cảnh xuân sáng lạn, hoa gặp hoa nở a!

Nhưng cái cười này trong mắt Bạch Thiên Tuyệt lại hoàn toàn không giống! Nụ cười như thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy mao cốt tủng nhiên a !

Ho nhẹ vài tiếng, che dấu sự xấu hổ, Bạch Thiên Tuyệt lại lập tức thay một bộ mặt tươi cười. Chỉ thấy bàn tay hắn vung lên, hé ra một quyển trục ánh vàng rực rỡ xuất hiện rõ ràng trước mặt Nguyệt Vũ. Mà bên cạnh quyển trục là một khuyên tai lóe ra hào quang sáng lạn.

“Đó coi như là lễ vật ta tặng cho ngươi đi, quyển trục này là thông tri thư trúng tuyển Phong Vân Các của Đế quốc học viện, còn khuyên tai này lại là một không gian sinh mệnh vô tận, chắc chắn ngươi sẽ thích a.”

Đem hai thứ nhét vào trên tay Nguyệt Vũ, Bạch Thiên Tuyệt tiếp tục nói : “Đến đây thôi, chúng ta có lẽ chỉ có thể gặp lại tại Đế quốc học viện. Về đường đi nhất định sẽ là một quá trình mưa gió gian khổ. Con đường của cường giả dị thường dài lâu. Bất quá, vi sư tin tưởng ngươi. Vi sư ở đế đô chờ ngươi trở nên cường đại. Trân trọng !”

Dứt lời, xoay người, biến mất ở trong lục sắc vô tận mịt mờ.

Nhìn bóng dáng kia biến mất, khóe môi Nguyệt Vũ hơi hơi giương lên, mà trong lòng lại là một mảnh cảm động !

Người này, xác thực đối với mình tốt lắm !

Xoay người nhìn vô tận rừng rậm trước mắt, nội tâm Nguyệt Vũ tràn ngập chờ mong !

Con đường cường giả cứ từ từ dẫm nát dưới chân.

Dạ gia

“Phế vật, một đám phế vật, thật sự là đồ vô dụng! Bốn người ngay cả một tên huyền vương cũng đánh không lại, còn bị hắn giết chết một cái, các ngươi còn có mặt mũi dám quay trở về!” Trong Dạ gia nghị sự các, Dạ Phách Thiên vẻ mặt lửa giận đối với ba vị trưởng lão đang quỳ gối trước mặt hung hăng mắng to. Giọng nói chứa đầy lửa giận kia không cần nói cũng biết !

“Gia chủ tha mạng, chuyện này không thể trách chúng ta, vốn tiểu tử kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng là đột nhiên xuất hiện một cao thủ vô cùng lợi hại đem hắn mang đi !” Ngoại viện đại trưởng lão nhìn hai vị khác đều bị sợ tới mức phát run, chỉ có thể đứng ra đối với gia chủ nói sự thật đã xảy ra.

“Cao thủ? Trong Khấp Huyết Sâm Lâm không phải bị phong bế sao? Như thế nào còn có thể có cao thủ tiến vào mà các ngươi không biết? Thật sự là làm việc bất lợi, tự mình đi Hình đường lĩnh phạt đi! Người tới, truyền lệnh đi xuống, tìm cho ta, nhất định phải bắt giết chết hắn!” Dạ Phách Thiên vô cùng âm ngoan nói……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.