Editor: Trà sữa trà xanh
Khoảng ba giờ rưỡi chiều, Cố Noãn và Lâm Bình ngồi trong quán cà phê Fillin ở lầu dưới cao ốc ở trung tâm thành phố A gặp mặt ba Cố là Cố Hoài Minh, sau đó cùng nhau đi tới nhà ông nội, sau đó sẽ đi cùng ông nội.
Thật ra thì nói, ba của Đường Khải là Đường Khiếu Thiên và ba của Cố Noãn Cố Hoài Minh là bạn bè thân thiết, nên Cố Noãn đã gặp qua người Đường gia, hai người Đường Khiếu Thiên và Cố Hoài Minh đều nối nghiệp gia đình, bối cảnh gia đình giống nhau, từ nhỏ chơi chung tới lớn, từ một đại viện ra ngoài, chính xác mà nói từ khi ba Cố nhận thức được đã biết ba Đường rồi.
Nhưng trước khi Cố Noãn học sơ tam hoàn toàn không nhìn thấy Đường Khải, bạn hỏi tại sao ư, điều này phải trách Cố Hoài Minh độc thân quá lâu, Đường Khiếu Thiên vốn lớn hơn Cố Hoài Minh vài tuổi, lại sớm gặp được nữ thần của mình, thuận lợi kết hôn sống chết có nhau. Cố Noãn ra đời, Đường Khải đã là thiếu niên rồi, cộng thêm sau đó Đường Khải xuất ngoại, Cố Noãn nhìn thấy Đường Khải mới là lạ.
Chỉ là khi Đường Khải chào đời, Đường Khiếu Thiên và Cố Hoài Minh từng trêu ghẹo nói quan hệ hai nhà tốt như vậy, không bằng thân càng thêm thân đi, đính hôn từ lúc nhỏ đi! Chỉ là một người độc thân, một người sớm kết hôn, đứa trẻ hai nhà ước chừng kém nhau hơn 10 tuổi, cho nên không suy nghĩ nhiều, bởi vì tuổi tác chênh lệch hơi nhiều, thời đại khác nhau, nên không biết khai thông thế nào. Hơn nữa ba mẹ hai nhà đều rất sáng suốt.
Trong quán cà phê, vị trí cạnh cửa sổ, có một cô gái nhìn sơ ước chừng trên ba mươi tuổi, tóc dài hơi xoăn buộc cao, dùng cài tóc cố định, trang điểm tinh sảo, nhìn qua rất cao quý hào phóng. Còn người đối diện là một cô bé ước chừng mười lăm tuổi, có mấy phần tương tự với cô gái ở đối diện, tóc thật dài thả trên lưng, đầu đội nón đan màu đỏ, bên ngoài là một áo khoác màu xám thẫm được ưa thích nhất lúc này, hợp với một đôi ủng ngắn màu đỏ, miệng đầy chocolate, thỉnh thoảng còn nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây chính là mẹ con Cố Noãn.
“Mẹ, mẹ gọi điện thoại cho ba đi, hỏi ba đã tới chưa?” Cố Noãn mở miệng đề nghị.
“Hỏi rồi, ba con nói đang trên đường đi, đường Thiên Mục Sơn có một sự cố nhỏ, nên bị kẹt lại.” Lâm Bình ưu nhã cầm tách cà phê lên, uống một ngụm.
Quả nhiên không tới 10 phút, dáng hình mập mạp của Cố Hoài Minh liền xuất hiện trong tầm mắt Cố Noãn.
“Ba” Nhìn thấy Cố Hoài Minh, Cố Noãn trực tiếp tiến lên nhảy đến trên người Cố Hoài Minh. Ba vẫn mập mạp đáng yêu, ôm vào rất đã tay, nhắc tới cũng kỳ quái, mặc kệ là ông nội, hay là mẹ, còn có Cố Noãn đều có dáng người hơi gầy, chỉ có Cố Hoài Minh mập.
Cố Hoài Minh thuận thế ôm Cố Noãn, mắt đầy ý cười, nhưng ngoài miệng lại nói: “Lớn như vậy còn nhõng nhẻo, nhiều người như vậy, muốn thành chuyện cười sao, con là bạch tuộc sao? Ừ, nhìn thấy ba liền nhào tới.”
“Để cho bọn họ cười đi, ba là ba con, con làm nũng là chuyện đương nhiên, chỉ là ba, con cảm thấy ba nên giảm cân đi, ba xem bây giờ ba ôm con hơi quá sức đó.” Cố Noãn nằm ở trên người Cố Hoài Minh, chu cái miệng nhỏ nhắn, làm nũng nói.
Cố Hoài Minh lắc đầu một cái: “Con không biết đó, xã hội hiện tại, dáng người giống như ba con mới có cảm giác an toàn, nếu không làm sao mẹ con có thể gả cho ba.”
“Con nhớ về sau phải tìm người giống như ba đó. “ Cố Hoài Minh thỉnh thoảng truyền đạt tư tưởng ba cô là đàn ông tốt nhất toàn trái đất với cô.
“Hơn nữa, nếu ba con gầy đi, sẽ rất đẹp trai, người gặp người thích, khi còn bé ba còn có người mời ba làm minh tinh đó.” Cố Hoài Minh tự hào nhớ lại đoạn ký ức không biết có thực không.
“Vậy đoán chừng là ngày đó người tìm ngôi sao này ra cửa không mang mắt kính, nếu không sao coi trọng ba, nếu không chính là bị muốn ba già của con đóng vai nhân vật phản diện trong phim truyền hình nha, chắc chắn là vậy, người tốt đều điểm tô cho đẹp, cho nên người xấu đều muốn. . . . . . Ân. . . . . . Ba hiểu mà.” Cố Noãn kịp thời kéo Cố Hoài Minh ra khỏi ảo tưởng.
“Tốt, con dám nói ba con xấu xí, xem ba có đánh con không.” Nói xong Cố Hoài Minh giả vờ vung tay lên muốn đánh mông Cố Noãn.
Cố Noãn kinh hãi, vội vàng hô “Ha ha ha, ba con sai rồi, con sai lầm rồi. Ba đại nhân đại lượng, tha cho tiểu nhân đi.” Cố Noãn nhanh chóng thành kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
“Được rồi, ba con hai người đừng nói chuyện nữa, cũng không nhìn một chút bây giờ là mấy giờ rồi, chúng ta nhanh đến chỗ ba, tránh cho ba nóng lòng chờ.” Lâm Bình kịp thời nhắc nhở.
“Tuân lệnh, vợ.”
“Tiểu Noãn, con xuống đi, hừ, không phải nói ba mập sao, ôm không nổi con rồi, con xuống đi.” Cố Hoài Minh để Cố Noãn xuống, đi tới bên cạnh Lâm Bình, hôn một cái và mặt của bà xã đại nhân.
Hừ, ba thật nhỏ mọn, ngây thơ. Sau đó ba người rời khỏi.
Ra cửa trước, Cố Noãn mơ hồ nghe thấy Cố Hoài Minh lặng lẽ hỏi Lâm Bình: “Vợ, con gái nói anh xấu xí, thật xấu xí sao?”
Lâm Bình liếc mắt nhìn Cố Hoài Minh, không để ý tới ba Cố.
Cố Noãn theo ở phía sau buồn cười không dám cười thành tiếng, ba cô thật rất ngây thơ. Nhìn trời, trời xanh mây trắng, quả nhiên bầu trời khi còn bé thật xanh, không giống vài năm sau, đều là khói mù, còn có dịch heo cảm cúm, H7N9. Tâm tình của cô hình như không tệ.