Editor: Trà sữa trà xanh
Mấy năm trước tình hình xe không giống hiện tại hỗn loạn như vậy, trên đường trừ đi một ít sự cố trên căn bản sẽ không kẹt xe, hơn nữa ông nội của Cố Noãn ở vùng ngoại ô, mặc dù đến nội thành không đến hai mươi mấy phút, nhưng rất ít ai chạy xe, sau khi ông cụ tự mình tới thành phố A tỉnh Tân Hải thì bí thư và các quan chức từ trên xuống dưới của tỉnh Tân Hải đều tới đón nhưng ông lại yêu cầu ở một mình ở vùng ngoại ô, mặc kệ người nhà khuyên thế nào, đều không đồng ý đòi đưa ông đến sống cùng, cũng may sau khi bà nội Cố Noãn qua đời, Vương tẩu vẫn chăm sóc ông cụ Cố hai mươi mấy năm rồi, có bà chăm sóc, cha mẹ Cố Noãn yên tâm hơn.
Xe chạy không tới nửa giờ, chậm rãi lái vào cửa chính Cố trạch, cửa chính bằng đồng chạm khắc hoa, hai bên là hai con sư tử cao hơn hai mét chia ra tọa lạc, sau khi vào cửa chính, đập vào mi mắt là một đường xi-măng khoảng chừng năm mét, chạy hai bên là một hàng cây tùng cao hơn hai mét, xe lái ước chừng mất một phút, mới nhìn thấy một biệt thự màu trắng độc lập.
Cố Hoài Minh dừng xe, ba người xuống xe, từ xa nhìn lại chỉ thấy cụ Cố đang chơi cờ vây một mình, một tay cầm cờ trắng một tay cầm cờ đen, giống như đang suy tư bước kế tiếp, chân mày hơi khóa chặt, Cố Noãn đột nhiên nhớ đến kiếp trước, ông nội cũng thường chơi cờ vây một mình, ông nói cờ vây có lợi cho tu thân dưỡng tính, đặc biệt là đối với Cố Noãn, cô quá tốt động, cờ vây là đồ tốt với cô, không có việc gì luôn gọi Cố Noãn cùng chơi cờ vây với ông.
Cố Noãn biết ông là người thương cô nhất trong nhà, bất kể mình đã làm chuyện gì, ông nội luôn thiên vị mình, chỉ là mình nhưng luôn khiến ông nội thất vọng, cô biết rất rõ thế hệ này, dòng chánh chỉ có một mình cô.
Ông nội mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng cô biết ông nội ôm hi vọng rất lớn với cô, nhưng cô vẫn hay làm ông nội buồn phiền, đặc biệt trong chuyện Đường Khải.
Cố Noãn đã từng vì không chiếm được Đường Khải mà làm sai, cô biết gia thế cũng không tệ, cộng thêm hai nhà có qua lại với nhau, cho nên có một số việc tự nhiên cô làm vô cùng thuận buồm xuôi gió, còn nữa người lớn nhà Đường Khải vốn không thích con dâu, Cố Noãn liền đưa đẩy hai người Đường gia càng không thích Tần Ca hơn, chỉ là có lúc Cố Noãn cũng cảm thấy mình chính là một nữ phụ, có đầy đủ tất cả điều kiện ưu thế, nhưng trong lòng Đường Khải chỉ có Tần Ca, mặc kệ Cố Noãn phá thế nào, Đường Khải vẫn đau lòng cho Tần Ca.
Cố Noãn vẫn cho là Đường Khải anh sẽ không dịu dàng, sẽ không mềm giọng nói nhỏ nhẹ, thì ra là Cố Noãn không thấy anh đối xử với Tần Ca, Cố Noãn nhớ sâu sắc hình ảnh rung động Đường Khải đối xử với Tần Ca: Đường Khải hết lòng chăm sóc Tần Ca, Cố Noãn mới biết thì ra Đường Khải không phải không dịu dàng, không phải không săn sóc, chỉ là người kia không phải là mình mà thôi.
Khi đó, Cố Noãn biết rõ mình không thể nào, vĩnh viễn không thể nào. Cô bắt đầu phóng túng mình, đi học trễ về sớm, buổi tối mỗi ngày không tới nửa đêm sẽ không về nhà, mỗi ngày uống say nét mặt hớn hở, cũng không để ý tới sự lo lắng của người nhà, lúc ấy ông nội thấy bộ dáng này của Cố Noãn, rất giận dữ, trong trí nhớ của cô đó là lần đầu tiên ông nội đánh Cố Noãn, cô nhớ lúc ấy ông nội đánh xong toàn thân ông run lên và đau lòng trong mắt, đau lòng, khổ sở, dáng vẻ tuyệt vọng.
Nghĩ tới đây, mắt Cố Noãn có chút chua xót, đều đi qua, đời này sẽ không như vậy nữa, đời này tuyệt đối không để ba mẹ ông nội đau lòng, cho dù không có Đường Khải cô cũng có thể sống tốt. Đúng, nhất định có thể. Cố Noãn điều chỉnh cảm xúc, bày ra khuôn mặt vui vẻ tươi cười thường ngày, lặng lẽ đi đường vòng đến sau lưng Cố Hùng Vĩ, rất nhanh sau đó nhảy đến trên lưng Cố Hùng Vĩ, học giọng nói của Cố Hùng Vĩ: “Đoán coi ta là ai?”
Ông cụ vừa nghe giọng nói còn có có tư thế kia liền biết chính là cháu gái bảo bối của nhà ông chứ ai, để cho hợp xứng với bảo bối nhà ông, ông cố ý suy tư một hồi, sau đó nghi ngờ nói “Vương tẩu?”
“Không phải, đoán lại?” Cố Noãn lắc đầu nói.
“Là Hoài Minh?” Ông nội tiếp tục nói.
“Không phải, tiếp tục đoán?”
“Vậy là ai, ông nội đoán không được?”
“Xì” Lâm Bình thật sự không nhìn nổi: “Cũng chơi mười năm rồi, hai ông cháu không biết ngán sao!”
“Được rồi, Tiểu Noãn, mau rời khỏi lưng ông nội.” Cố Hoài Minh kịp thời mở miệng, giọng nói nghiêm túc, chỉ là nụ cười cưng chìu trên mặt đã bán đứng khí thế nghiêm túc của mình.
“Ha ha ha, không có việc gì, Tiểu Noãn nhà chúng ta chơi với ông nội bao lâu cũng không ngán, đúng không, Tiểu Noãn.” Cố Hùng Vĩ mở miệng nói.
Bị ba mẹ cắt đứt nên Cố Noãn giả vờ bất mãn nói, quay đầu quệt mồm: “Mẹ thật đáng ghét, ba cũng thế, hai người già.” Sau đó làm mặt quỷ với ba mẹ.
Sau khi rời khỏi người ông nội, chuyển tới đối diện ông cụ “Ông nội, ông khỏe chứ, lâu rồi không gặp Tiểu Noãn ông có nhớ Tiểu Noãn không?”
“Có nhớ, có thể không nhớ sao, ngược lại cháu gái bảo bối của ông đã rất lâu không tới thăm ông nội, đoán chừng là quên mất ông nội rồi.” Ông nội đau lòng nói.
“Không có, quên ai cũng không quên ông nội.” Cố Noãn lập tức lấy lòng, nói giỡn, đắc tội ông nội, lần sau nếu mình nợ môn nữa, ai tới giúp cô đây, cho nên những lời này của Cố Noãn tuyệt đối là thật.
“Thật?”
“Dĩ nhiên, so với trân châu còn thật hơn.”
“Quả nhiên là cháu gái của ông, quả nhiên ông nội không có phí công thương con.”
“Cha, cha đừng bị đứa nhỏ này lừa gạt, con xem chừng nó biết có lẽ là lần sau sẽ nợ môn, nếu dám đắc tội cha không có chỗ trốn mới nói như vậy.” Ba cô kịp thời phơi bày, hừ, ba rất nhớ dai, ai bảo mới vừa nói cô nói dáng dấp ba. . . . . . È hèm
Cố Noãn bị vạch trần, trên mặt có chút không nhịn được, ngẩng đầu hung tợn nói “Ba đáng ghét.”
Lập tức rước lấy một hồi cười nhạo “Ha ha ha ha” “Ha ha ha ha ha”