Đã Từng Yêu Anh

Chương 5: Chương 5: Chương 5: Đi chúc thọ




Editor: Trà sữa trà xanh

Bốn người vừa nói vừa cười, chỉ chớp mắt thời gian đã nhanh chóng trôi qua.

Cho đến khi Vương tẩu thông báo: “Lão gia, bên Đường gia đã gọi điện thoại qua.”

Cụ Cố gật đầu một cái, cúi đầu nhìn qua thời gian, phát hiện đã không còn sớm, vì vậy đứng lên, bảo tài xế Tiểu Khổng lái xe tới.

Thật ra Đường gia không xa Cố gia lắm, trong chốc lát đã đến, đám người Cố Noãn đến Đường gia, trong cửa lớn đã có không ít xe đậu, Cố Noãn tùy tiện liếc mắt nhìn, phần lớn đều là xe sang trọng trị giá ngàn vạn trong thành phố, xem ra hôm nay người tới Đường gia không chỉ có người thân bạn bè.

Mặc dù Cố Gia ở thành phố A cũng là nhân vật có danh tiếng, nhưng cụ Cố không đồng ý với việc tiêu tiền như nước, bình thường tiền tiêu vặt mỗi tháng của Cố Noãn cũng chỉ có mấy vạn mà thôi, trong đám con cái cán bộ ở đây cũng không tính là nhiều.

Cố Noãn xuống xe, đi tới bên người cụ Cố, đi tới đại sảnh.

Bốn người tiến vào đại sảnh, Cố Noãn ngắm nhìn bốn phía, suy đoán chắc người có mặt mũi trong thành phố A đều đã đến, nhưng mà khiến cô không tưởng tượng được là Lãnh gia và Lý gia thế nhưng cũng tới, xem ra cho đủ cụ Đường mặt mũi, phải nói trong thành phố A được coi là gia tộc chỉ có Tứ Đại Gia Tộc là Đường gia, Cố Gia, Lãnh gia và Lý gia, ba đời Đường gia tham chính (chính trị), từ ông nội Đường Khải đến thế hệ Đường Khiếu Thiên, theo Cố Noãn biết, nếu như bây giờ và kiếp trước giống nhau, hơn nửa năm năm ngoái Đường Khiếu Thiên đã thăng lên làm thị trưởng thành phố A, em trai của Đường Khiếu Thiên tháng trước được đề bạt làm chính ủy thành phố A, nhưng Lãnh gia và Lý gia thì phân nhau lũng đoạn giao thông và sản nghiệp bất động sản, về phần của cải của Cố gia hình như có chặt chẽ không rời với quân hỏa, nhưng Cố Noãn cũng không rõ những chuyện này, ông nội bảo vệ cô quá tốt. Tốt đến nỗi từ khi bắt đầu đi học thì cô muốn sao thì sẽ như vậy, mặc kệ cô làm gì thầy giáo cũng không nói cô, làm sai luôn có người chịu tiếng xấu thay, thầy giáo và bạn học luôn tươi cười chào đón cô.

Trong lúc Cố Noãn hết nhìn đông tới nhìn tây, cụ Đường đang nói chuyện nhìn thấy bọn họ, nói với người khác vài câu liền cười ha hả đi tới, bên cạnh là chú Đường và dì Đường cũng nhìn thấy bọn họ, theo sau cụ Đường đi tới, Đường Nghị Hùng nhìn thấy bạn bè lâu năm khó tránh khỏi có chút vui mừng, vỗ vỗ bả vai cụ Cố nói: “Ai nha, sao bây giờ anh bạn già mới tới đây?”

Lúc này ba Cố cùng mẹ Cố lần lượt chào hỏi cụ Đường: “Chú Đường tốt” sau đó đưa quà tặng, bức tranh trị giá ngàn vạn do đại sư mà cụ Đường thích vẽ được giao cho người giúp việc bên cạnh.

Cụ Đường thấy quà tặng, trên mặt càng vui vẻ, ngoài miệng lại nói “Được rồi, đã quen như vậy, quá khách khí, tay không tới đây là được rồi.”

“Đúng vậy, mọi người đưa quà là đang khách sáo đó.” Đường Khiếu Thiên cũng kịp thời mở miệng nói.

“Ha ha ha ha, đây là tình cờ có được, biết ông yêu thích tranh cho nên tặng.” Nhìn thấy bạn tốt rất hài lòng, cụ Cố nói.

Cố Noãn cũng không keo kiệt chút nào chúc phúc: “Ông nội Đường tốt, chúc ông sinh nhật vui vẻ, xuân huy vĩnh trán (một lời chúc sức khỏe).”

“Tốt, đây là Tiểu Noãn sao, đã lớn rồi, lớn hơn lần trước ông nhìn thấy con rồi, xem chừng sắp thành thiếu nữ rồi, ông nội Đường nhớ khi còn bé thường ẳm con, lúc đó con nhỏ biết mấy, đảo mắt thì lớn như vậy rồi.” Vừa nói hai tay vừa miêu tả.

“Chỉ là ông nội vẫn không thay đổi, mỗi lần thấy ông nội, ông nội đều trẻ như vậy.” Cố Noãn kịp thời nịnh hót “À, bà nội Đường đâu rồi ông?” Cố Noãn nghi ngờ nói.

“Ha ha ha ha.” Cố Noãn nói xong, mọi người đều cười, cụ Đường đưa tay sờ sờ đầu Cố Noãn nói: “Bà nội Đường của con nói mình lớn tuổi, khung cảnh ở lầu dưới thích hợp cho người trẻ các con, đoán chừng ở trên lầu rồi, bà ấy nhìn thấy con tới nhất định rất vui vẻ, lát nữa con lên lầu tìm bà ấy đi.” Sau đó ngẩng đầu nói với cụ Cố: “Ông Cố, tôi rất thích cháu gái này của ông, sau này để cho nó thường tới bên tôi chơi.”

“Ha ha, không được đâu, đứa nhỏ này miệng ngọt, không có việc gì luôn dỗ tôi rất vui vẻ, tôi đây một tuần lễ không thấy nó, trong lòng liền khó chịu, nếu đến nhà ông chơi, đến lúc đó tôi sẽ rất nôn nóng.” Mặc dù cụ Cố nói như vậy, trên mặt vô cùng tự hào, cháu gái nhà mình có bản lãnh này, về sau phải trông nom cháu gái thật kỹ, nếu không bị lừa đi sao.

“Ha ha ha“. Cụ Cố nói xong cười một hồi, cụ Đường nhìn thấy tân khách đã đến gần hết, vì vậy liền mời cụ Cố lên lầu đánh cờ. Chuyện còn lại liền giao cho Đường Khiếu Thiên cùng con dâu Dư Lan. Lúc lên lầu ngoài miệng hai người vẫn không ngừng bảo hôm nay phải giết chết đối phương không chừa một mảnh giáp nào.

Ba Đường và ba Cố cũng đã lâu không gặp, hai người cũng lần lượt đi ôn chuyện.

Sau đó chỉ còn sót mẹ Cố và mẹ Đường, chủ đề của hai người phụ nữ luôn không thể rời bỏ quần áo, túi xách, mỹ phẩm làm đẹp, tưởng rằng không có gì của mình, Cố Noãn định chạy ra, nhưng hình dì Đường không có ý định thả cô đi.

“Tiểu Noãn, tới đây, cho dì ngắm nghía cẩn thận, gần đây như thế nào, nghỉ đông có định đi đâu chơi không?” Dư Lan thân thiết vẫy tay với Cố Noãn.

Không đợi Cố Noãn đáp lời, Lâm Bình liền liếc Cố Noãn một cái, tức giận nói “Nó sao, còn định đi chơi, mình và ba nó không biết làm gì với nó đây?”

“Sao vậy?”

“Ai, còn có thể như thế nào, đi học thì trốn học vài môn, mình thật không rõ, việc học đầu năm cấp trung học không phải rất nặng, nhưng đứa nhỏ này trời sanh không chịu học tập, thành tích kém rối tinh rối mù. Mời mấy gia sư cho nó, đều bị nó dọa chạy.” Nói đến chuyện này, Lâm Bình liền có một bụng để nói.

“Như vậy sao, nếu không thì cho A Khải dạy nó đi, không biết đứa nhỏ này nghĩ gì, vừa mới trở về thành phố A thì đảm nhiệm hiệu trưởng Nhất Trung, mấy ngày nữa phải đến Nhất Trung rồi. Vừa đúng lúc Tiểu Noãn sắp vào học kỳ sau để A Khải dạy nó, đến khi thi cấp ba cũng không khó coi, cậu cảm thấy như thế nào!” Dư Lan đề nghị.

“Vậy cũng không tệ, chỉ là như vậy có ảnh hưởng đến Đường Khải không?” Mặc dù Lâm Bình cảm thấy tương lai Cố Noãn muốn lên đệ nhị trung học trong nhà nhất định sẽ an bài xong cho nó, chỉ là điểm thi cấp ba quá kém cũng khó nhìn. Rốt cuộc có chút động lòng nói.

“Vậy thì có cái gì, hai nhà đã thân quen như thế, đừng khách sáo.” Dư Lan nhìn quanh một vòng nói “Chỉ là không biết A Khải đi đâu rồi, mới vừa còn thấy nó ở bên này, đoán chừng đang ở trên lầu rồi.”

Người nào đó cảm thấy rất mất thể diện, nhìn hai người càng nói càng hăng, cô rất muốn gầm thét: hai người đã hỏi suy nghĩ của con chưa? Đã hỏi chưa? Chỉ là cô không dám, bởi vì cô vừa định mở miệng cự tuyệt, hình như mẹ Cố biết cô muốn nói gì, ánh mắt ra dấu ngăn cô lại, như đang muốn nói: “Con dám nói nửa chữ, nghỉ đông này con sẽ không dễ chịu đâu.”

Vì vậy Cố Noãn liền im lặng.

Chuyện này chưa hỏi ý kiến của hai nhân vật chính đã được hai mẹ quyết định thông qua.

Chỉ là Cố Noãn nghĩ lại điều này cũng vô cùng tốt, vừa đúng có thể tiếp xúc gần gũi với Đường Khải, ha ha ha ha! ! !

Đường Khải, chúng ta sắp gặp mặt rồi !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.