Gió trong núi rất mạnh và vang lên những tiếng u u giống như quỷ khóc mà gào, còn thổi gãy rất nhiều cành cây, cuốn lớp tuyết trong rừng lên, hòa lẫn với những bông tuyết lớn như lông ngỗng rơi từ trong bầu trời đêm xuống. Cả trời đất chỉ thấy một màu trắng xóa.
Tần Minh đi một mình ở trong gió tuyết tới chỗ dừng chân của tổ tuần núi ở dưới chân núi.
Hắn quyết định sử dụng cung tiễn thu được. Tuy ở trong mắt hắn, nó vẫn là “cung mềm”, nhưng binh khí của người Tân Sinh chung quy vẫn mạnh hơn cung sắt từng dùng trước đó.
Gió lớn và tuyết không ngừng thổi lên mặt. Hắn không thể không nheo mắt lại. Hắn thay trang phục ấm hơn, sau đó mặc giáp rồi mặc thêm cái áo khoác mỏng lên.
Hắn vùi cung tiễn và túi mình mang đến vào trong hố tuyết, lại dùng tảng đá nặng che lên. Sau đó, hắn cầm theo bốn thanh thương sắt của người tuần núi đi về phía trên núi.
Tần Minh lặng lẽ tiếp cận, dần dần leo lên đỉnh núi. Từ đây tới chỗ bằng phẳng kia cũng chỉ có mấy chục mét.
Nếu không phải gió lớn tuyết lớn, con Kim Ngao lớn như con mãnh hổ kia sợ rằng đã sớm ngửi được mùi của người xa lạ từ lâu rồi.
Cho dù là vậy, nó dường như có cảm giác, cái tai đầy hoa văn màu vàng vẫn dựng thẳng.
Trong một căn nhà gỗ lớn hiện ra ánh lửa lập lòe. Trước cửa sổ lộ ra bóng dáng của mấy người. Trong thời tiết rét căm căm này, bọn họ đang uống rượu. Trong nồi đồng bắc trên đống lửa tỏa ra mùi thịt nồng. Đó là thịt bò Tây Tạng nóng hôi hổi.
- Hỏa Tuyền trong Huyết Trúc Lâm sắp tắt. Đây là thời cơ tốt để đối phó với sinh vật có linh tính kia. Chúng ta phải sớm sắp xếp...
Lời nói theo gió truyền tới. Tần Minh rất muốn nghe tiếp. Bởi vì Tân Sinh lần thứ hai, một số người của tổ tuần núi để mắt tới sinh vật có linh tính nào đó trong núi.
Đáng tiếc hắn không thể nghe lén được nữa. Bởi vì con Kim Ngao kia đã xuất hiện ở bên ngoài căn nhà gỗ và nhìn về phía hắn. Sau đó, nó há miệng muốn sủa.
Hắn cầm cung nhằm thẳng vào cửa sổ, bắn về phía người có thân hình vạm vỡ nhất. Từng mũi tên sắt giống như tia chớp xuyên qua bóng đêm, trong tiếng vèo vèo lao thẳng vào trong căn nhà gỗ.
Bên trong có người phát ra tiếng kêu rên. Ngay sau đó lại có bóng người nằm xuống. Tiếp đó, cửa sổ căn nhà gỗ bị phá. Mấy bóng người dùng bàn chắn và xông ra khỏi cửa. Sau đó, bọn họ dùng thân cây lớn, tảng đá làm vật che chắn, ánh mắt sắc bén tìm kiếm kẻ tập kích trong bóng tối.
Con Kim Ngao kia không ngừng sủa inh ỏi, có chút khí thế. Tiếng sủa phá ta những bông hoa tuyết trước mặt. Thân thể khổng lồ của nó phát ra lực lượng kinh người mạnh mẽ lao về phía Tần Minh.
Tần Minh tạm thời không để ý tới con Kim Ngao biến dị. Từng mũi tên sắt giống như mưa dày hạt đều chỉ trút về phía một người là Phó Ân Đào.
Tần Minh không để ý tới những người tuần núi khác. Chỉ có người Tân Sinh lần thứ hai là nguy hiểm nhất. Nếu như có thể khiến hắn bị thương sẽ càng có ý nghĩa hơn chém mấy người khác.
Đáng tiếc là Phó Ân Đào chỉ trúng một mũi tên, hơn nữa vết thương rất nhẹ. Bộ giáp được chế tạo đặc biệt trên người hắn có tác dụng bảo vệ rất tốt. Mũi tên sắt chỉ cắm vào cơ thể sâu nửa tấc.
Sau đó, Phó Ân Đào cầm trường đao trong tay vung vẩy. Phần lớn mũi tên sắt đều bị chém đứt. Sau đó, hắn mượn cây cối để che chắn, đang nhanh chóng tới gần.
Hắn thông qua lực mũi tên sắt do đối phương bắn ra để phán đoán, đối thủ này còn chưa Tân Sinh lần thứ hai, không phải loại người khó có thể đối phó.
Không phải lực lượng của Tần Minh không đủ, mà cung của người tuần núi khó có thể chịu nổi lực lượng nghìn cân của hắn, cuối cùng đã bị hắn kéo đứt.
Con Kim Ngao biến dị với những vằn màu vàng và đen trải rộng khắp thân đã lao đến gần. Nó bay vọt lên và lao về phía Tần Minh. Trong cái miệng to như chậu máu của nó phả ra sương trắng và lộ ra hàm răng nanh trắng ởn sắc bén lạ thường. Tiếng sủa của nó cũng khiến núi rừng chấn động.
Nhưng thân thể khổng lồ của nó bỗng nhiên đờ ra giữa không trung, tiếng sủa cũng chợt dừng lại. Một cây thương sắt đã bay tới với tốc độ vô cùng khủng khiếp, xuyên thủng đầu của nó và bắn ra vô số hoa máu. Ánh mắt hung hãn của nó thoáng cái đã trở nên ảm đạm.
Không thể phủ nhận đây là một con sinh vật biến dị tương đối mạnh mẽ. Nó có thể gây ra quấy nhiễu nhất định đối với người Tân Sinh. Nhưng nó lại bị Tần Minh dùng một chiêu ném mâu đơn giản giải quyết, bị giết chết trong tích tắc!
Bịch một tiếng, nó rơi xuống cách Tần Minh năm mét.
Phía xa, Phùng Dịch An nhìn thấy thi thể của Kim Ngao rơi xuống đất thì đau lòng hét lớn:
- Kim Tử!
Trong lòng Tần Minh chợt nổi giận. Trong mắt người này, tính mạng của người dân trong thôn ngoài núi còn không quan trọng bằng một con chó dữ, cuối cùng lại có thể vì nó mà thất thố kêu to như vậy.
Cánh tay phải của hắn dùng lực xoay mạnh, lại một thanh thương sắt bị ném ra. Nó bay ngược gió tuyết và phát ra tiếng xé gió khiếp người, lao về phía Phùng Dịch An.
Phùng Dịch An với bộ râu quai nón là người tuần núi có hy vọng đạt được Tân Sinh lần thứ hai. Hắn có phản ứng nhạy bén, thân thể cường tráng nhanh chóng lướt ngang, đồng thời vung trường đao trong tay với vẻ thị uy và chém về phía thanh thương sắt đang bay tới.
Tiếng kim loại va chạm chói tai cùng với tia lửa bắn toé lên. Phùng Dịch An cảm giác cả cánh tay tê dại. Bàn tay phải đang cầm đao khẽ run rẩy, suýt nữa không nắm chắc được chuôi đao.
Trong lòng hắn hoảng sợ. Đây là lực lớn tới mức nào? Thanh thương sắt lướt qua người hắn và bay vào một căn nhà gỗ, lập tức phá nát cánh cửa.
Lúc này, Phó Ân Đào với chiều cao gần hai mét giẫm nổ mặt tuyết. Dưới chân hắn bắn ra cả mảng sóng tuyết. Hắn di chuyển với tốc độ nhanh kinh người, chỉ cách Tần Minh còn chưa tới mười mét.
Chờ đợi hắn là thương sắt được chế tạo đặc biệt của tổ tuần núi. Nó giống như một Độc Giao ngao du trong đêm tối và bắn nhanh về phía hắn.
Phó Ân Đào là người đã Tân Sinh lần thứ hai, cảm giác của hắn nhạy bén tới mức nào. Hắn đã nắm bắt được rõ ràng quỹ tích của thanh thương sắt.
Hắn không muốn lãng phí sức lực, thân thể cao lớn chỉ hơi nghiêng đi lại ung dung tránh được. Chân hắn căn bản không dừng lại, mang theo cuồng phong xông về phía đối thủ.
Hắn tránh được thanh thương sắt lóe lên ánh sáng lạnh kia. Nhưng còn có một người tuần núi lao qua theo sau hắn, tụt lại cách hắn mười mấy mét vừa lúc trở thành mục tiêu thứ hai.
Đây là Tần Minh cố ý làm vậy. Nếu như Phó Ân Đào đỡ thì thôi. Nếu như hắn tránh, như vậy thương sắt ném ra sẽ lao về phía người theo sát phía sau.
Người tuần núi phía sau ki không thể tránh né. Thứ nhất là vì khoảng cách thật sự quá gần, hơn nữa Phó Ân Đào vừa chắn tầm nhìn của hắn.
- A...
Hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết vù bị thanh thương sát kia đâm trúng ngực. Cho dù trên người hắn mặc hộ giáp cũng không ngăn cản được. Bộ giáp lập tức nứt ra và vỡ nát, bay lên.
Chẳng qua điều đó cũng đã ngăn cản và thay đổi quỹ tích bay của thương sắt.
Thương sắt thoáng lệch khỏi phương hướng ban đầu, bịch một tiếng, ghim người tuần núi này ở trên một thân cây phải to bằng thùng nước. Máu chạy dọc theo thân thương xuống, nhuộm đỏ cả mặt tuyết.
Hắn vô cùng đau đớn giãy giụa, mắt thấy sắp không sống nổi rồi.
Phía sau, Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong cảm giác sống lưng ớn lạnh giống như mình mới là người bị ghim ở trên thân cây này. Chúng không nhịn được mà lùi về phía sau mấy bước.
Phó Ân Đào biết được chuyện xảy ra phía sau. Trên gương mặt hắn lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị. Với khoảng cách mười mét, hắn tung người một cái là tới.
Mái tóc xoăn, đen của hắn bị gió lạnh thổi bay về phía sau. Áo khoác da thú bay phất phới. Trường đao hai mét trong tay hắn được chế tạo đặc biệt, càng lớn và sắc bén hơn. Hắn đứng chém xuống dường như có khí thế phá núi, vô cùng dũng mãnh!
Lúc Tần Minh yên lặng giống như Bàn Thạch, bây giờ vừa cử động lại giống như sấm sét, vừa nhanh vừa mạnh. Hắn chỉ thoáng di chuyển sang bên đã tránh được lưỡi đao khủng khiếp kia. Hắn lại lấy tay trái nắm chặt thanh thương sắt cuối cùng đập lên mặt đao, khiến đao lệch khỏi quỹ tích ban đầu.
Trong lòng Phó Ân Đào thầm khiếp sợ. Hắn ý thức được người này không phải là người hắn có thể tùy tiện bắt được. Người này chắc hẳn đã Tân Sinh lần thứ hai.
Hắn giữ chặt thanh đao và muốn đẩy thanh thương sắt ra, tiếp tục cường thế chém về phía đối diện. Nhưng hắn gặp phải sức cản mạnh.
Tần Minh cầm thương sắt bằng tay trái va chạm lên trên mặt đao làm tóe lửa, ngăn cả trường đao ở bên người. Hắn lại xông tới, chém con dao đốn củi trong tay phải về phía ngực của đối phương đang không có gì che chắn.
Hai đồng tử của Phó Ân Đào co lại, thanh trường đao nặng nề trong tay phải của hắn lại không thể ép thanh thương sắt trở lại. Đây là lần đầu tiên hắn cảm giác vướng tay vướng chân, gặp phải đối thủ mạnh mẽ.
Trên cánh tay trái của hắn có đeo một vòng bảo hộ khắc hình quái vật trong núi màu vàng đen. Hắn nhanh chóng giơ nó lên để ngăn cản thanh dao đốn củi sáng như một dòng suối lạnh, truyền ra tiếng kim loại va chạm chói tai.
Phó Ân Đào mượn điều này để lùi lại nhanh như chớp, cuốn cả tuyết trên mặt đất lên, thoát khỏi cực diện lần đầu va chạm có phần bị động này.
Hắn lắc cánh tay trái hơi tê dại và cúi đầu nhìn lại. Trên vòng bảo vệ tay xuất hiện vết nứt, suýt nữa đã bị chém đứt. Nhưng đây không phải là do đao của đối thủ quá sắc bén mà bị từng lực lượng mạnh mẽ đánh nát.
Xuất phát từ phán đoán sai lầm đối với lực mũi tên sắt, hắn vốn tưởng mình sẽ giết chết kẻ bắn trộm trong tích tắc, kết quả vừa gặp đã bị ngăn cản. Hắn bắt đầu nghiêm túc quan sát bóng dáng đối diện.
Tần Minh nhìn về phía con dao đốn củi. Lưỡi đao đã bị mẻ và xuất hiện lỗ thủng rõ ràng. Mặc dù nó được chế tạo bằng Tinh Thiết nhưng chắc chắn kém hơn vũ khí của tổ tuần núi.
Hắn biết rõ, lực lượng của mình mạnh hơn đối phương nhưng về phương diện tốc độ không bằng. Trọng điểm của Tân Sinh lần thứ hai là ở phương diện sự mềm dẻo, tốc độ. Hắn muốn đối phương hiểu nhầm hắn là người Tân Sinh cùng lĩnh vực để đánh gần với đối phương, hạn chế khả năng đối phương có thể đánh một đòn rồi trốn xa.
- Ngươi là ai? Vì sao ngươi lại nhằm vào chúng ta?
Phó Ân Đào mở miệng hỏi. Trước kia nhìn thấy gương mặt non choẹt của đối phương, hắn còn tưởng đây là một thiếu niên nhiệt huyết kích động lên, muốn đánh tàn rồi ép hỏi lai lịch sau.
Nhưng khi thấy đối thủ có thực lực mạnh mẽ, hắn bình tĩnh lại, xem xét một cách ngang hàng, thậm chí khá kiêng kỵ. Dù sao đối phương còn thật sự quá trẻ. Chẳng lẽ là con cháu quý tộc từ Xích Hà Thành đi ra? Nhưng cách ăn mặc lại không giống.
Tần Minh không trả lời. Thương sắt trong tay trái của hắn chỉ về phía trước, dao đốn củi trong tay phải hơi chếch nghiêng, bước từng bước tới gần với vẻ bình tĩnh. Tuy hắn trông còn trẻ nhưng rất khí thế.
Phó Ân Đào nhíu mày, càng nghi ngờ về thân phận của hắn.
Sau khi Tần Minh đi từ trong rừng núi u ám ra, tới gần khu vực Hỏa Tuyền, Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong đã nhận ra thân phận của hắn.
Trước kia, bọn họ đã thấy bóng dáng kia trông quen mắt. Bây giờ ở dưới ánh lửa chiếu, gương mặt của đối phương mới hiện ra rõ ràng. Bọn họ hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.
- Ngươi là Tần Minh… ở Song Thụ Thôn!
Phùng Dịch An cảm thấy khó có thể tin nổi. Hắn đã từng gặp thiếu niên này mấy lần. Người này không phải vừa Tân Sinh không lâu sao?
Tần Minh không đáp mà bước đi kiên định tới gần đối thủ. Sau đó, hắn chợt tăng tốc và đâm trường thương ra giống như băng xà hóa rồng ở trên như mặt tuyết. Trong gió tuyết, nó phát ra tiếng xé gió khủng khiếp, đánh nổ hoa tuyết đang bay xuống. Tuyết đọng trên mặt đất cũng nổ tung theo.
- Các ngươi bao vây hắn lại, đừng để cho hắn chạy thoát. Ta muốn bắt sống hắn!
Lúc Phó Ân Đào rút đao lại nhanh chóng quát lớn.
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, dáng vẻ vô cùng tự tin. Hắn chủ yếu sợ đám người Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong không dám đánh, đang cố nâng cao lòng tin cho bọn họ.
- Cùng bao vây tiêu diệt, sớm giải quyết hắn đi.
Một người tuần núi với vóc dáng to khỏe kêu lên và cầm đao thong thả tới gần. Hắn không định lỗ mãng xông qua mà muốn tạo áp lực tâm lý cho Tần Minh ở khoảng cách gần.
Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong thấy thế cũng tiến lên bao vây, canh giữ ở vị trí quan trọng, định sẵn sàng tập kích, bất giác ảnh hưởng tới tình hình cuộc chiến.
Hai người ở đó công kích rất đáng sợ còn kèm theo tàn ảnh thương sắt như long xà bay lượn trên không, ánh đao lập lèo lại giống như tia chớp đáng sợ trong đêm mưa nhanh chóng lan tràn trong chiến trường.
Sắc mặt của Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong đều chợt thay đổi. Thiếu niên tên là Tần Minh kia không ngờ lại cường thế như vậy. Tổ trưởng thật sự có thể ngăn chặn được sao?
Tần Minh và Phó Ân Đào đánh từ gần Hỏa Tuyền tới trong rừng rậm. Ba người bên ngoài không thể không theo vào, cẩn thận bao vây.
Hai người vừa xông vào trong vùng rừng núi, cây rừng vốn không sao đột nhiên rào rào có vô số cành cây rụng xuống mặt tuyết, còn có cây lớn ầm ầm ầm ngã xuống.
Trong rừng rậm tối tăm, một bóng dáng màu trắng bạc nhào từ trên một cây lớn xuống, muốn tập kích Tần Minh.
Tần Minh đang đấu với Phó Ân Đào nên quay lưng về hướng này. Tuyết Viên do tổ tuần núi nuôi dưỡng đột ngột tấn công hắn. Nó từ trên không trung lao xuống, khiến hắn khó có thể đề phòng được.
Nó là sinh vật biến dị nên có móng vuốt sắc bén có thể xé xác mãnh thú. Lúc này, nó vô cùng hung ác chộp về phía cổ của Tần Minh, tốc độ kia vừa sắc bén lại nhanh chóng.
Tần Minh đã sớm biết ở đây có một con Tuyết Viên. Sau khi lên núi, hắn vẫn âm thầm tìm kiếm vị trí của nó, trước sau đề phòng tất cả uy hiếp tiềm ẩn ở đây.
Dưới chân hắn giống như sinh gió nhanh nhẹn khác thường, tránh Tuyết Viên nhào thường, đồng thời trở tay chém một đao về phía giữa không trung. Vù một tiếng, con dao đốn củi chém ngang lưng con Tuyết Viên hung bạo!
Máu của Tuyết Viên bắn ra khắp nơi. Nó kêu lên thảm thiết, hai đoạn cơ thể lần lượt rơi xuống mặt tuyết, rất nhanh đã hoàn toàn chết đi.