Dạ Vô Cương (Đêm Trường Bất Tận)

Chương 14: Chương 14: Lần đầu giết




- Đủ sắc bén rồi!

Tần Minh từ bên cạnh hòn đá mài đao đứng dậy. Lớp rỉ rét trên con dao đốn củi trong tay hắn đã biến mất. Nó nhẵn mịn như gương, lại giống như một dòng nước thu.

- Loại người như Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong chết không có gì đáng tiếc. Nhưng nếu trong đó có người tốt ngoài ý muốn, vậy thì thật đáng tiếc.

Hắn muốn biết rõ.

Buổi chiều, Lưu lão đầu uống rượu cùng Hứa Nhạc Bình. Mỗi người chỉ có một chén. Mỗi lần, hai người đều nhấp một hớp nhỏ nếm thử mùi rượu. Bây giờ chỉ có bao nhiêu thôi. Vò rượu cay lâu năm nhà Hứa Nhạc Bình đã cạn thấy đáy.

- Một con hoẵng đổi lấy một mạng, đúng là không hề có nhân tính!

Lưu lão đầu vừa uống rượu vừa mắng. Trong lòng hắn khó chịu nhưng lại không thể nói cho người của Tiền gia biết những điều này.

Hứa Nhạc Bình lo lắng nhất chính là loại người như Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong cuối cùng sẽ thật sự Tân Sinh lần thứ hai. Như vậy, mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn.

- Trong tổ tuần núi không có một người nào tốt sao?

Tần Minh tới.

Lưu lão đầu than thở:

- Nếu một giỏ lê bị thối hơn nửa, những quả khác rất khó bảo vệ được. Tổ tuần núi nếu đủ quân số có thể lên đến mười hai người. Bây giờ chỉ có chín người, những người không hợp tác nếu không phải bị xa lánh thì đã xảy ra chuyện bất ngờ trong núi.

- Không ai có thể ngăn hoặc đối phó với bọn họ sao?

Tần Minh thuận miệng hỏi.

Hứa Nhạc Bình dùng sức lắc vò rượu mới đổ thêm được chút rượu cho hắn, kéo hắn ngồi xuống cùng uống.

Lưu lão đầu suy nghĩ, nói:

- Cũng có đội ngũ tổ tuần núi khác không hợp với bọn họ hoặc không quen nhìn bọn họ làm vậy, hoặc vì cạnh tranh linh vật trong núi, giữa hai bên từng xuất hiện sự kiện đổ máu.

Hứa Nhạc Bình nói:

- Còn có Thanh Tang Thôn bên cạnh nữa. Bọn họ sẽ không bị cưỡng chế trồng Hắc Nguyệt. Xem ra người thân thích kia của Nhị Bệnh Tử có bản lĩnh không nhỏ đâu.

Hắn nói đến đây lại nhìn về phía Tần Minh và nói:

- Tiểu Tần, ngươi có căn cơ hoàng kim kiên cố thì nên có một kế hoạch. Chờ tới đầu mùa xuân, ngươi nên đi ra ngoài xem thử, không nên bị nhốt ở chỗ này.

Hắn hiểu rõ tính cách những người như Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong. Hắn sợ Tần Minh sẽ bị những kẻ tuần núi giống như lang sói kia hại.

Tần Minh suy nghĩ và nói:

- Kế hoạch à? Ta rất muốn biết năm đó ta từ đâu chạy nạn đến đây.

- À, ngươi không nói, ta cũng suýt quên mất, vẫn xem ngươi là người ở đây.

Hứa Nhạc Bình không biết nên an ủi thế nào, chỉ đành phải nói sang chuyện khác.

Hắn nhắc tới Xích Hà Thành sáng lạng, vô cùng phồn vinh, địa linh nhân kiệt. Có lẽ ở đó sẽ có cơ hội thu được minh tưởng pháp, Ý Khí Công cao cấp….

Lưu lão đầu cũng phụ họa:

- Ta cũng ủng hộ Tiểu Tần ngươi đi ra ngoài. Thiếu niên nên có sự hăng hái nhiệt huyết, có mộng tưởng. Nếu không chờ đến tầm tuổi ta chân tay đều mềm, chẳng đi được đâu nữa, tới khi về già lại tiếc nuối.

Hứa Nhạc Bình cười nói:

- Lưu thúc, ta nghe nói năm đó ngươi có chí hướng rất cao.

Lưu lão đầu bị nhắc tới chuyện cũ cũng không xấu hổ, nói:

- Ai mà chẳng từng trẻ tuổi chứ?

- Chí hướng của ngài trước đây là gì vậy?

Tần Minh cảm thấy hứng thú.

Lưu lão đầu nhớ lại:

- Trước đây còn trẻ, ta quá bồng bột, dám nghĩ dám là chuyện rất bình thường. Ví dụ như ta nghĩ sau khi quật khởi sẽ hàng phục một con thú nổi tiếng trong núi, còn muốn cưới cô nương đẹp nhất gần đó.

- Kết quả thế nào?

- Có lần ta phối hợp với tổ tuần núi hành động bất ngờ gặp phải con thú kia. Nó vừa xông qua, chỉ là đi ngang qua đã thiếu chút nữa hoàn toàn tiêu diệt cả đội chúng ta. Lúc đó ta bị tổn thương nguyên khí, hoàn toàn không thể sờ tới ngưỡng cửa Tân Sinh lần thứ hai nữa. Ta cũng từ bỏ suy nghĩ này. Cô nương kia còn bị một đối thủ của ta cưới mất.

Tần Minh nâng chén kính hắn, thật là một chữ thảm.

Lưu lão đầu cười ha hả nói:

- Về sau à, ta thật sự tức giận cưới tỷ tỷ của đối thủ kia, để hắn gọi ta là tỷ phu cả đời.

- Vẫn là ngài cao tay!

Ba người mỗi người chỉ có nửa chén rượu lại uống suốt cả đêm.

Sau khi Tần Minh về đến nhà, hắn lau cái cung sắt có khắc hình quái thú. Đáng tiếc, bây giờ nó đã không phải là cung cứng đối với hắn nữa. Nếu hắn kéo hơi mạnh, nó sẽ gãy.

- Miễn cưỡng có thể dùng được.

Sau đó, hắn dùng nhét đầy mũi tên sắc vào túi da thú và lấy ra trang phục dự phòng bỏ vào trong túi.

- Ngày mai sẽ là giữa tháng.

Hắn nhìn bầu trời đêm tối tăm.

Đêm nay, hắn đi ngủ rất sớm. Hắn phải điều chỉnh tinh khí thần đến trạng thái tốt nhất.

Sau nửa đêm, hắn tỉnh dậy. Hắn đã ngủ đủ giấc rồi. Mặc dù bây giờ còn chưa tới Thiển Dạ, nhưng hắn đã lặng lẽ đẩy cổng ra.

Đêm khuya, vạn vật đều yên tĩnh. Bóng đêm tối tăm u ám khiếp người. Người bình thường gần như không thể nhìn thấy gì gì.

Sau khi Tân Sinh, tố chất thân thể của Tần Minh được nâng cao trên tất cả các phương diện bao gồm cả thị lực. Ở trong hoàn cảnh cực đoan này, hắn có thể nhìn thấy cảnh vật mông lung, cũng không ảnh hưởng tới chuyện đi ra ngoài.

Hắn không đi qua chỗ Hỏa Tuyền mà lựa chọn một con đường nhỏ vắng vẻ nhất.

Mấy ngày nay, tuyết vẫn luôn rơi, hơn nữa còn có xu hướng càng ngày càng lớn.

Mái tóc đen được hắn để xõa xuống vai tung bay trong gió đêm. Cơ thể hắn cao lớn nhưng không gầy mà cường tráng tràn trề sức lực. Hắn bước từng bước vô cùng kiên định về phía ngọn núi lớn.

Gương mặt của những người dân bị thương trong thôn lần lượt hiện ra ở trước mắt hắn. Còn cả cảnh tượng Phùng Dịch An đưa ra một con hoãng trong lúc đưa tang Tiền bá nữa. Tất cả chung quy cứ quanh quẩn trong lòng hắn. Hắn không thể nhịn được nữa. Ngày hôm nay, hắn phải đi đối phó với người của tổ tuần núi!

Tần Minh rất ung dung tiến vào trong núi, trong lòng đã sớm có mong muốn nên bây giờ không hề thấy căng thẳng và bất an gì. Hắn lại giống như đang bước lên con đường trở về nhà.

Trong rừng rậm liên tục vang lên tiếng các loại sinh vật kêu gào. Còn có thứ gì đó lướt qua trong không trung tối tăm. Rừng rậm tối tăm giống như vực sâu xuất hiện rất nhiều có ánh mắt ác ý. Có đôi mắt màu đỏ như máu, có đôi mắt xanh lét như quỷ lửa, có đôi mắt màu trắng bạc lạnh lùng. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn thậm chí có thể nghe được tiếng thở của dị thú, tiếng ác điểu xé gió. Tất cả đều đang ở rất gần. Trong núi lớn giữa đêm khuya đặc biệt nguy hiểm.

Tần Minh đột nhiên tăng tốc. Đây là tố chất cơ thể đã vượt qua căn cơ hoàng kim. Hắn lập tức xông về phía một con dị thú lớn. Dao đốn củi giống như một dải lụa lướt ngang qua không trung. Vù một tiếng, một cái đầu cực lớn bị chém rơi, máu phun trào. Thi thể không đầu nặng hơn sáu trăm cân ầm ầm ngã xuống mặt đất.

Trong thoáng chốc, gần đó hoàn toàn yên tĩnh. Những đôi mắt màu xanh lét và màu đỏ máu trong bóng tối đều biến mất.

Tần Minh đi tiếp. Mục tiêu của hắn đã rõ ràng. Hắn rất kiên định đi về phía cứ điểm kia.

Một lát sau, con thú núi mất đi bị một đám sinh linh ăn thịt xé nát và chia nhau ăn. Chỗ đó truyền ra tiếng mãnh thú tranh đoạt và bảo vệ thức ăn.

Tần Minh tới gần đích. Hắn đứng ở trên ngọn núi gần đó, quan sát cứ điểm có Hỏa Tuyền đối diện.

Bây giờ còn một thời gian nữa mới tới Thiển Dạ. Nơi đó đã có người đang hoạt động. Đó là một nam tử tóc đen, xoăn cao gần hai mét. Hắn đang cầm miếng thịt đầm đìa máu đút cho con Kim Ngao hung hãn kia.

- Phó Ân Đào!

Tần Minh ý thức được người đó là ai. Hắn đã nghe nói qua đặc điểm hình dạng của người này. Người này có mái tóc xoăn tự nhiên. Không ngờ vị tổ trưởng có thực lực mạnh nhất này lại có thể ở trong cứ điểm.

Sau đó, hắn lại nhìn thấy bốn người nữa bao gồm cả Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong lần lượt bước ra khỏi căn nhà gỗ.

- Bọn họ đã sớm chạy tới.

Tần Minh nhíu mày. Hắn đoán bọn họ chắc hẳn đã tới từ ngày hôm qua.

Hắn không nhanh không chậm xuống núi và canh giữ ở trên con đường nhất định phải đi qua cứ điểm. Còn bốn người chưa đến. Hắn quyết định phải loại bọn họ trước.

Hoa tuyết đã nhuộm trắng mái tóc đen của hắn. Hắn đứng yên bất động. Thiển Dạ đã tới, sương mù trong núi tan dần, bầu trời không còn tối như trước nữa.

Tầm nhìn của người Tân Sinh lại càng trống trải hơn. Tần Minh nhìn thấy một nam tử xuất hiện. Hắn khoác áo da cừu đi từ ngoài núi tới.

Gương mặt người này rất quen thuộc. Lúc đầu, khi Phùng Dịch An sỉ nhục Hứa Nhạc Bình ở Ngân Đằng Trấn, người này đã từng đi theo bên cạnh hắn.

Tần Minh đứng ở phía sau thân cây giống như tượng băng chợt cử động. Hắn bắn ra nhanh như chớp, lập tức đến gần đối phương và húc mạnh vào người đối phương, truyền ra tiếng động nặng nề.

Rất nhiều chỗ trên thân nam tử kia lập tức bị gãy xương, mắt lồi ra. Hắn đau đớn muốn gào thét nhưng không làm được. Bởi vì cổ của hắn bị công kích trước, bị một bàn tay thon dài lại mạnh mẽ nắm chặt.

Rắc một tiếng, người tuần núi này đã bị vặn gãy cổ. Hơn nữa, bởi vì Tần Minh dùng sức quá mạnh, sau khi bẻ gãy xương cổ của hắn còn suýt nữa kéo đứt.

Đầu của nam tử này ngả sang một bên và gục xuống, cổ hình như chỉ dính một lớp da. Sau khi chết, trên mặt hắn vẫn mang theo vẻ khủng hoảng và tuyệt vọng.

Tần Minh nhấc nam tử này đi về phía sâu bên trong rừng rậm. Hắn ngửi được mùi rượu và mùi son phấn ở trên người đối phương. Chẳng trách người này phản ứng đờ đẫn. Sau khi ăn chơi đàng điếm lại say rượu, hắn chết không oan.

Hắn vơ vét một lúc rồi ném nam tử này ra phía xa. Hắn hít sâu một hơi, tâm trạng rõ ràng đang xúc động. Dù sao đây là lần đầu tiên hắn giết người.

Tuy hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn thấy không thoải mái.

Chẳng qua hắn rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc. Bình thường, hắn tiến vào trong núi săn bắn cũng phải chém giết với những sinh vật nguy hiểm. Hắn đã sớm nhìn thấy máu nên năng lực chịu đựng cực mạnh.

- Vì trồng Hắc Nguyệt ở Hỏa Tuyền, các ngươi liên tục giết người dân trong thôn. Các ngươi còn nguy hại hơn cả hung cầm mãnh thú trong núi. Ngày hôm nay, ta giết tất cả các ngươi là được rồi. Ở đây trừ hại chính là thực hiện mong muốn trong lòng ta!

Tần Minh bình tĩnh, trong lòng xem những người của tổ tuần núi này là ác thú là quái vật hung dữ. Hắn đã bình tĩnh và kiên định trở lại.

Sau khi chờ đợi rất lâu, người thứ hai đội gió tuyết đi tới. Ở trong Thiển Dạ, bóng dáng cao lớn của hắn đột nhiên xuất hiện cho cảm giác áp lực nặng nề. Hắn mặc bộ giáp gần giống với bộ giáp trên người Thiệu Thừa Phong.

Tần Minh bị tuyết bao phủ chậm rãi rút con dao đốn củi ra, chuẩn bị thử xem lưỡi đao thế nào.

Khi người này tới gần, trong bóng tối chợt phát ra một ánh đao sáng như tuyết. Tần Minh giẫm trên mặt tuyết và lao nhanh như tia chớp. Với khoảng cách mười mét, hắn lại lướt qua trong chớp mắt đã tới nơi.

Người tuần núi này phản ứng tốt hơn người trước rất nhiều. Hắn cảm nhận được sau sườn xuất hiện uy hiếp trí mạng, lông tóc dựng ngược. Hắn nhanh chóng nhào ngang về phía mặt đất bên cạnh, muốn tránh thoát nguy cơ.

Là một người đã được nâng cao tố chất thân thể về các phương diện sau khi Tân Sinh, khả năng nhạy cảm và ứng biến của hắn đạt tiêu chuẩn. Nếu như đối mặt cùng đối thủ khác, hắn chắc hẳn có thể tránh được một đòn này.

Nhưng, Tần Minh vốn có tốc độ nhanh hơn hắn lại lao tới với khí thế như sét đánh ngang tai. Tần Minh đã sớm có sự phán đoán, con dao đốn củi sắc bén trong tay xẹt qua. Vù một tiếng, đầu của nam tử này bay ra ngoài, bị một đao chém rớt!

Máu lập tức phun ra xa, nhuộm đỏ cả mặt tuyết. Thi thể không đầu vẫn duy trì ở tư thế nhào vào trong đống tuyết bên cạnh.

Tần Minh thu dao lại. Lần này, hắn vẫn giữ được bình tĩnh, trong lòng không còn quá xúc động như trước.

Tuyết lớn như lông ngỗng không ngừng bay xuống giống như bị đập rơi. Nó rơi càng lúc càng lớn. Tần Minh bị gió lạnh cắt qua mặt, ngửa đầu nhìn trời và nói:

- Tuyết rất tốt!

Gió lớn, tuyết lớn sẽ giúp hắn xóa đi dấu vết do hắn để lại.

Hắn đứng thẳng ở trong gió tuyết giống như một bức tượng bất động cầm dao, lần lượt chờ đợi người thứ ba và người thứ tư. Không có gì bất ngờ, hai người tuần núi này đều bị hắn lấy thế lôi đình bổ chết trong vùng núi mờ tối.

Bây giờ hắn không hề cảm thấy khó chịu nữa. Hắn có thể cười ôn hòa với Tiểu Văn Duệ, cũng có thể cầm dao tới trong núi lớn giết chết một đám người tuần núi gây nguy hại còn hơn hổ dữ.

Tần Minh bước chân mạnh mẽ, không nhanh không chậm, một mình bình tĩnh đi về phía cứ điểm của tổ tuần núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.