Dạ Vô Cương (Đêm Trường Bất Tận)

Chương 38: Chương 38: Đêm ngủ không ngon




Tần Minh thực sự bị dọa cho giật mình, cảm giác lạnh giá ở đầu ngón tay lại có thể bắt đầu thẩm thấu về phía trong lòng bàn tay. Như vậy bảo hắn làm sao có thể giữ bình tĩnh được?

Hắn ra sức phủi tay, sau đó lại kéo ra

Một ngày trôi qua, Thái Dương Thạch trong chậu đồng đã không còn sáng nữa, trong gian phòng khá tôi. Nhưng cho dù là vậy, Tần Minh không có cảm giác như lúc đầu phát hiện sản vật thần bí này, hắn phải thông qua xúc cảm trên tay mới phát hiện ra.

Hắn đi tới trước chậu đồng, lấy ra một khối Thái Dương Thạch và mượn chút ánh lửa cuối cùng để quan sát.

- Một khối băng tan chảy?

Chất lỏng lạnh lẽo này không màu không mùi, rất dễ khiến người ta không chú ý. Lúc Tần Minh bóp cục đá vụn, nó không có bất kỳ điềm báo nào khác thường.

- Chẳng lẽ đây là nước thẩm thấu vào khối đá sau khi trời mưa. Khi đóng băng, nó lại được Thiên Quang tẩm bổ và trở thành sản vật thần bí?

Hắn hơi nghi ngờ.

Bởi vì bây giờ loại chất lỏng lạnh lùng này không có gì đặc sắc.

Sản vật quý hiếm nhất này gây ra cột ánh sáng mười màu thông thiên khiến bốn phương chú ý. Nó nhất định sẽ được truyền tới rất nhiều thành trì rực rỡ và gây ra bàn luận xôn xao. Hơn nữa, nó chắc chắn sẽ được đưa vào trong sử sách.

- Ngươi là phần đầu thừa đuôi thẹo của nó, ngoại trừ băng lạnh có chút gai tay này, tại sao không có bất kỳ chỗ nào thần kỳ chứ?

Tần Minh nhíu mày quan sát.

Sau khi hắn ra sức phủi tay, chất lỏng này không thẩm thấu nữa. Rất kỳ quái là nó rơi xuống đất lại không tản đi, nhưng sờ hình như cũng không dính.

- Nó có tác dụng gì?

Tần Minh ngắm nhìn. Loại chất lỏng này không hề có gì đặc sắc. Điều làm cho hắn nhíu mày là vì hắn căn bản không biết nên dùng nó thế nào.

Mặc kệ nó thẩm thấu vào trong máu thịt sao? Hắn cảm thấy không chắc chắn.

Hắn thông qua Mộc Thanh, Tào Long biết được, sản vật thần bí được Thiên Quang tẩm bổ ra có chủng loại phong phú, có vài thứ không có ích, trái lại còn có hại cho cơ thể.

- Hả?

Sắc mặt Tần Minh thoáng biến đổi. Hắn cho rằng vừa rồi sau khi thấy chất lỏng lạnh lẽo này, hắn vội vàng đẩy ra ngoài cơ thể, ra sức phủi tay, chất lỏng chưa thể tiến vào trong máu thịt.

Bây giờ xem ra không phải vậy. Trên tay phải của hắn truyền đến cảm giác khác thường. Chỉ có điều nơi vừa bị hơi lạnh thẩm thấu bây giờ lại trở nên ấm áp.

Hơn nữa, hơi ấm này đang nhanh chóng lan tràn. Nói một cách chính xác là di chuyển dọc theo ngón tay của hắn tiến vào trong cánh tay, lại nhanh chóng từ đầu vai đi tới chỗ cổ.

Tuy rất thoải mái nhưng chuyện ngoài dự đoán này vẫn khiến cho Tần Minh giống như gặp phải kẻ địch lớn. Hắn lập tức vận dụng phương pháp Tân Sinh ghi chép trên sách lụa để chống đỡ.

Nhưng không có tác dụng gì. Ngược lại, dòng hơi ấm bắt đầu “lên đầu”!

Mấu chốt nhất là một phần chất lỏng lạnh lẽo mà hắn không ném rơi được kia cũng bắt đầu hoàn toàn thẩm thấu về phía trong ngón tay của hắn, từ lạnh chuyển thành nóng và chạy dọc theo cánh tay lên trên.

- Ta thừa nhận ngươi không phải là một bãi nước tù, hơi đặc biệt. Ta tạm thời dừng lại được không? Để cho ta thích ứng đã!

Tần Minh đối mặt với tình huống không rõ cũng không có cách nào dự đoán này, hắn đã dùng hết các loại thủ đoạn vẫn không có cách nào thay đổi được gì.

- Tất cả đều tiến đến à?

Hắn vung cánh tay lên và không ngừng chà xát tay. Trên người hắn hiện ra gợn sóng vàng nhưng không hề có tác dụng gì, ngược lại càng tăng nhanh tốc độ của quá trình đó.

Chất lỏng lạnh thấu xương nhanh chóng chuyển hóa ở trong máu thịt của hắn, cảm giác ấm áp dâng lên. Sau đó, chúng chạy dọc theo cả tay trái và tay phải, giống như trăm sông tụ lại một biển, cuối cùng di chuyển đến mi tâm của hắn.

Tần Minh nhìn chằm chằm vào mình trong gương. Nếu không ngăn cản được, vậy hắn cũng chỉ có thể bình tĩnh quan sát.

Ở giữa trán của hắn, cảm giác ấm áp kia càng lúc tăng. Mãi đến khi tất cả luồng nhiệt đều tập trung lại, cả xương trán của hắn cũng bắt đầu phát sáng, tiếp đó lan tràn vào sâu bên trong đầu.

Hắn không thấy có gì khó chịu. Cảm giác ấm nóng kia cuối cùng tan ra.

Tần Minh cẩn thận lĩnh hội. Hắn thấy ngoại trừ tinh thần dồi dào ra, hình như không khác gì khác thường.

Hắn mang theo chùy cán dài vàng đen đi tới trong sân và luyện đao pháp. Lực lượng của hắn không hề tăng lên, thể chất không có biến hóa gì rõ rệt.

Nhưng Tần Minh biết, loại chất lỏng này chắc chắn không đơn giản như vậy. Nó không có khả năng biến mất không còn dấu vết. Hắn chắc hẳn chưa phát hiện ra sự thay đổi do nói gây ra mà thôi.

Hắn ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm, cảm giác rõ ràng hơn. Sương đêm hình như không còn dày đặc như trước, thị lực cũng tăng lên nhưng không tính là đặc biệt rõ ràng.

Tần Minh tùy tiện ăn vài thứ rồi đi tới đầu thôn. Hắn đứng ở bên bờ Hỏa Tuyền, dưới hai cây đen trắng.

Hắn dùng tay vuốt ve thân cây thô ráp. Một cây lớn tối đen như mực, một cây khác giống như bạch ngọc chạm trổ thành. Ở dưới trời đông giá rét, lá của chúng cũng không hề héo tàn.

- Chất lỏng đến từ Hắc Bạch Sơn. các ngươi là hạt giống từ nơi đó đến...

Tần Minh rõ ràng suy nghĩ nhiều. Cho dù hắn ngậm hai cái lá một đen một trắng trong miệng, cũng không có gì khác thường.

- Tạm thời cứ như vậy đi.

Hắn an ủi mình. Dù sao cơ thể không hề khó chịu, ngược lại tinh thần minh mẫn, sẽ không có tai họa gì.

Bỗng nhiên, hắn cảm giác được động tĩnh truyền ra từ trong nhà Lưu lão đầu ở đầu thôn. Có tiếng trẻ con và nữ nhân khóc.

Chẳng qua chỉ cách mấy chục thước, Tần Minh đã đi vào cổng trong nháy mắt. Hắn lập tức nhíu mày lại vì nhìn thấy ba con Tẩu Địa Kê cực lớn.

Trong đó có một con Tẩu Địa Kê trông khá là đặc biệt. Nó có bộ lông màu nhạt vàng và hơi phát sáng, hai chân vô cùng to khỏe, móng sắc bén lạ thường. Nó để lại vài đường ở trong sân đá xanh trên mặt đất.

Nó còn to hơn hai con Tẩu Địa Kê khác. Đây chắc hẳn là con Kim Kê đã biến dị lần thứ hai.

Một nam tử với sắc mặt thâm trầm đang đứng ở bên trong sân. Tuy hắn nói chuyện đã hạ thấp giọng nhưng có thể cảm giác được rõ ràng hắn sắp nổi giận.

Tần Minh ý thức được, đây là một kỵ sĩ Kim Kê tới từ Kim Kê Lĩnh. Sao hắn lại tới nhà của Lưu lão đầu?

Ở bên cạnh hắn còn có hai người khác. Bọn họ đều đang nói nhỏ với Lưu lão đầu.

Người nhà của Lưu lão đầu đứng ở bên cạnh, không biết phải làm sao. Bọn họ rõ ràng vừa bị những người này dọa cho sợ rồi.

Tần Minh có thính lực thế nào? Hắn tất nhiên nghe được rõ ràng, bọn họ đang khuyên bảo nhưng có phần khá cứng rắn, muốn “mua” cỏ màu đỏ mà Lưu lão lấy được từ Hỏa Bức Động.

Lúc Thiển Dạ, người Kim Kê Lĩnh từng nhìn thấy Lưu lão đầu đi từ Hỏa Bức Động ra. Bọn họ phát hiện ra trong ngực hắn có ánh sáng màu đỏ lóe lên, đã biết được chuyện gì xảy ra. Đây là nhớ thương tới tận nhà à?

- Lão Lưu, ngươi đã lớn tuổi như vậy, năm đó còn từng bị thương nặng, căn cơ đã sớm hỏng, rất khó Tân Sinh lần thứ hai nữa. Vậy ngươi còn không bằng bán nó với giá đắt, để lại chút của cải cho con cháu.

- Đúng vậy, sau khi ăn cỏ màu đỏ này sẽ có cảm giác giống như lửa mạnh thiêu đốt. Ngươi tuổi già sức yếu, căn bản không chịu nổi đâu. Nếu chẳng may Tân Sinh lần thứ hai thất bại, hậu quả sẽ rất đáng sợ.

Lưu lão đầu rất bất đắc dĩ, trên mặt lộ vẻ cô đơn không nói nên lời, lại mang theo mấy phần bi thương, nói:

- Lão già ta nỗ lực cả đời, phấn đấu hơn nửa đời cũng chỉ vì cơ hội lần này thôi!

Không hề nghi ngờ gì nữa, đây là chấp niệm của hắn. Hơn nữa, hắn đã chuẩn bị sẵn một số dược liệu phụ có tính hàn, tính sắp tới sẽ chậm rãi điều dưỡng và chia cỏ màu đỏ kia ra ăn sẽ không phải là vấn đề lớn. Hắn có cơ hội rất lớn sẽ thành công.

Vật chất giúp đỡ con người Tân Sinh chủ yếu là vì nó ẩn chứa sinh cơ và linh tính nồng đậm. Nói nó có dược tính thật mạnh giống như lửa mạnh thiêu đốt thì có hơi quá lời.

...

Tần Minh nghe đến đó, trong lòng rất tức giận. Đây không phải là bắt nạt người khác sao? Một lão già hơn bảy mươi tuổi mong muốn Tân Sinh lần thứ hai đã mấy chục năm. Dưới chấp niệm này, hắn cuối cùng nhìn thấy được hy vọng, kết quả có người tới ép hắn phải bán ra!

Tần Minh nghe được đối phương báo giá, vậy có khác nào trắng trợn cướp đi chứ?

Mấy chục Dạ Ngân đúng là tài sản không nhỏ đối với người bình thường, nhưng đó là vật chất linh tính có thể giúp người ta Tân Sinh lần thứ hai. Bọn họ quá coi thường người khác rồi.

Cỏ màu đỏ sinh trưởng ở trong hang động do Hỏa Bức sinh vật biến dị ba lần trông coi nên rất nguy hiểm, rất khó hái được. Cho dù là kỵ sĩ Kim Kê cũng không dám tự mình đi vào.

- Ba vị đại ca...

Tần Minh mở miệng và đi về phía trước.

- Ngươi là ai, tránh sang một bên chờ đi!

Một người nói. Hắn không hề nể mặt, căn bản không muốn để cho Tần Minh nói gì nữa.

Mà kỵ sĩ Kim Kê kia chỉ thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt rất lạnh lùng. Tuy hắn không nói gì nhưng đã lộ rõ ý cảnh cáo, bảo hắn không nên dính vào.

- Tiểu Tần, ngươi không cần nói nữa, để ta đi vào trong phòng cân nhắc đã.

Lưu lão đầu nói. Hắn không muốn Tần Minh bị dính vào chuyện này. Bởi vì Kim Kê Lĩnh không dễ chọc. Bọn họ đã từng là một đám thảo khấu. Cho dù bọn họ đã được chiêu an nhưng tác phong hành sự vẫn rất thô bạo.

Một khi bị bọn họ để mắt tới, sẽ có hậu quả khó lường.

- Ba vị đại ca, cỏ màu đỏ của Lưu đại gia là do Xích Hà Thành Tào Long, Mộc Thanh cho...

Tần Minh lại nói.

Hắn đã lộ rõ ẩn ý, nhắc tới dòng chính quý tộc của Xích Hà Thành bây giờ đang có quan hệ rất tốt với Lưu lão đầu, không tiếc cho hắn vật chất linh tính để điều trị cơ thể. Ngày mai, Lưu lão đầu còn phải dậy sớm để dẫn đường cho những người này.

- Lão Lưu đã tự mình nhắc tới chuyện này. À, nói cho cùng các ngươi cũng chỉ là...

Kỵ sĩ Kim Kê mỉm cười. Hắn không nói Tần Minh đang kéo cờ lớn làm da hổ, nhưng rõ ràng có ý đó. Hắn không tin người của Xích Hà Thành sẽ có quan hệ thân thiết với mấy người thợ săn.

- Người trẻ tuổi làm việc phải có mắt nhìn, không phải là chuyện của ngươi thì đừng quản linh tinh.

Người bên cạnh còn trực tiếp cảnh cáo.

Lưu lão đầu xoay người đi vào trong phòng. Hắn lấy từ ngăn ngầm trong tường ra một gói cỏ màu đỏ. Cuối cùng, hắn cắn răng nắm một nắm nhét vào trong miệng. Hắn không lấy dược liệu phụ chậm rãi điều trị cơ thể, lập tức ăn hơn nửa.

Hắn chỉ giữ lại một ít để đưa trong viện.

- Chỉ có một chút vậy thôi à? Ngươi sẽ không ăn trước chứ?

Sắc mặt kỵ sĩ Kim Kê lập tức trầm xuống. Trực giác của hắn còn rất chuẩn.

- Thật sự chỉ có bấy nhiêu thôi.

Lưu lão đầu nói.

- Có ít thế thì có tác dụng gì chứ? Lão Lưu ngươi giỏi lắm!

Kỵ sĩ Kim Kê vỗ vào vai hắn và xoay người rời đi.

Sau khi ba người kia biến mất ở đầu thôn, Lưu lão đầu há miệng phun ra một búng máu.

- Lưu lão gia, ngươi làm sao vậy?

Tần Minh chợt kinh ngạc.

Lưu lão đầu nói:

- Tên kỵ sĩ Kim Kê kia rất thâm độc. Hắn đã luyện qua Hoàng Nê Chưởng. Hắn nghi ngờ ta sớm ăn vật chất linh tính, muốn âm thầm đánh tan huyết khí của ta để ngăn cản ta Tân Sinh lần thứ hai.

Tần Minh nhìn xuyên qua cổng về phía chỗ gió tuyết bên ngoài thôn. Hắn thật sự muốn đuổi theo, thưởng cho mỗi người bọn họ một chùy.

Hắn biết mình không thể hành động thô lỗ như vậy. Phía sau đối phương là một đám thảo khấu của Kim Kê Lĩnh. Nếu thật sự chỉ vì sảng khoái nhất thời, có lẽ sẽ đưa tới họa lớn cho cả thôn xóm. Hắn phải chờ sau khi đến trong núi lại “bàn bạc kỹ hơn“.

- Lão già, ngươi có khỏe không?

- Gia gia!

Người nhà của Lưu lão đầu lo lắng vây lại.

- Ngài cảm thấy thế nào?

Tần Minh hỏi.

Lưu lão đầu nói:

- Ta biết phong cách của Kim Kê Lĩnh nên đã sớm đề phòng. Tuy tình hình không quá tốt, nhưng không nghiêm trọng như vậy. Chỉ cần điều trị mấy ngày là được rồi.

Trên thực tế, Kim Kê Lĩnh không phải là nhà duy nhất đến ép hắn bán. Tam Nhãn Giáo ở địa phương cũng phái người đến, còn là người Tân Sinh lần thứ hai đích thân tới.

Cuối cùng, người của Tam Nhãn Giáo phát hiện không thể ép bán cũng phẩy tay áo bỏ đi. Trước khi rời đi, hắn còn liếc nhìn quanh vài lần với sắc mặt lạnh lùng, khiến người ta thấy không thoải mái.

- Người bình thường đối mặt với hoàn cảnh sống khắc nghiệt đã không dễ dàng gì. Sau khi trở thành người Tân Sinh, không ngờ cũng gian nan như vậy...

Buổi tối, Tần Minh ở trong sân của mình thở dài.

Chẳng bao lâu, hắn đã biết mình xuất hiện biến hóa gì. Tinh thần tràn đầy đến bây giờ vẫn không thay đổi. Đã khuya lắm rồi, hắn không ngờ không buồn ngủ.

Sau khi hắn nằm xuống, cố chịu đựng rất lâu, phát hiện mình căn bản không ngủ được. Hắn càng nhắm mắt lại càng tỉnh táo.

Hơn nửa đêm không ngủ, đây là tình huống gì? Hắn không phải thần tiên, sao có thể không ngủ được. Hơn nữa, nếu như trên đời này có tiên có thần, đã sớm khiến cho mặt trời mọc lên, đâu còn có thể khiến cho thế gian hoàn toàn tăm tối, đầy sương đêm dày đặc bao phủ.

Sau nửa đêm, Tần Minh không có cách nào đành đứng dậy đi dạo. Kết quả hắn đi vòng quanh thôn mười tám vòng, càng đi lại càng có tinh thần.

- Tình trạng của ta là sao vậy?

Sau khi trở lại trong sân, hắn luyện phương pháp Tân Sinh trên sách lụa, tiếp đó lại luyện kỹ xảo chém giết trên đao phổ. Hắn cảm giác mệt mỏi nhưng không buồn ngủ.

Đêm khuya, hắn đi dạo, cuối cùng lại tới đầu thôn. Hắn thật sự rảnh rỗi không có chuyện gì, dọn tấm bia đá bị tuyết trắng che phủ.

- Nghe lão già nói, khối bia đá này nặng một ngàn một trăm cân. Bản thân ta tính ra một tay có lực lượng nghìn cân, nhưng ta vẫn không thực sự kiểm tra. Bây giờ, ta cầm nó thử xem.

Cuối cùng, Tần Minh nhổ tấm bia đá cứng ra khỏi chỗ đất lạnh, sau đó cuối cùng lại dùng một tay nâng lên quá đỉnh đầu.

- Tuy rất tốn sức nhưng có thể làm được, như vậy chứng tỏ hai cánh tay của ta thật ra có lực lượng hai ngàn hai trăm cân. Nó còn cao hơn dự đoán của ta.

Ngày tiếp theo, Hứa Nhạc Bình nhìn thấy Tần Minh, nói:

- Tiểu Tần, ngươi đã khóc à?

Tần Minh sửng sốt, nói:

- Không có.

- Sao mắt của ngươi đỏ như vậy?

Hứa Nhạc Bình hỏi.

- Tối hôm qua, ta ngủ không được ngon giấc.

Tần Minh đáp.

Lưu lão đầu theo lệ thường tiến vào núi, không có dáng vẻ gì bị thương.

Sau khi nhìn thấy đám người Tào Long, Mộc Thanh, Ngụy Chỉ Nhu, Tần Minh không giấu. Bọn họ nói thẳng về chuyện tối hôm qua Kim Kê Lĩnh và Tam Nhãn Giáo đã tới nhà, muốn ép Lưu lão đầu bán số cỏ màu đỏ kia.

- Bọn họ thật quá đáng.

Mộc Thanh mở miệng nói.

Sau nửa canh giờ, kỵ sĩ Kim Kê ngày hôm qua đã bị bọn họ tìm ra được. Mộc Thanh cho hắn một tát khiến hắn bay ngang ra xa sáu bảy mét, rất nhiều răng rơi ra ngoài.

- Đây là người do ta mời tới, vẫn luôn làm việc giúp ta. Ngươi muốn cướp linh thảo chúng ta cho hắn à?

Mộc Thanh hỏi với giọng nói lạnh lùng.

- Không... Hiểu nhầm rồi.

Kỵ sĩ Kim Kê kia run run nói.

Keng một tiếng, giáo lớn của Tào Long lướt qua tai của hắn và bay ra phía sau, đánh gãy một cây lớn bên cạnh. Tào Long lạnh lùng nói:

- Cho dù chúng ta đi rồi, các ngươi cũng không được phép trả thù. Bằng không, các ngươi sẽ không kết quả gì tốt đâu.

- Ta hiểu!

Một lát sau, người của Tam Nhãn Giáo cũng bị cảnh cáo.

Chẳng qua Mộc Thanh và Ngụy Chỉ Nhu cũng nói riêng với đám người Tần Minh, cứ điểm của Tam Nhãn Giáo ở đây thì không sao, nhưng đạo thống phía sau bọn họ rất mạnh, có phân bộ ở rất nhiều thành trì.

- Kim Kê Lĩnh thật ra không đơn giản, là nơi đặt chân do người của Hoàng Kim Đạo làm ra.

Lưu lão đầu rất cảm kích về điều này. Mấy người có thể ra mặt giúp đỡ đã ngoài dự đoán của hắn rồi.

Lúc đầu, Tần Minh tìm cơ hội đào quyển đao phổ kia lên. Nếu Vương Niên Trúc trở thành tội phạm bị truy nã, hắn cũng không cần quá lo lắng nữa. Hắn có thể mang theo quyển sách này về nhà nghiên cứu.

Sau khi Thiển Dạ kết thúc, hắn trở lại trong thôn.

- Hy vọng tối nay có thể ngủ được. Tinh thần đừng tiếp tục tràn đầy như vậy nữa!

Sau khi ăn cơm tối xong, hắn mượn ánh lửa của Thái Dương Thạch bắt đầu lật xem quyển đao phổ bằng da này. Hắn chỉ vừa mở ra đã bối rối.

Tần Minh ngẩng đầu nhìn về phía ngoài phòng, tiếp đó lại cúi đầu nhìn về phía quyển sách cổ. Chuyện gì xảy ra vậy? Đối với hắn, thế giới này dường như đã khác hẳn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.