Dạ Vô Cương (Đêm Trường Bất Tận)

Chương 37: Chương 37: Vụ bùng nổ lớn




Tần Minh rất quen thuộc với khu vực này. Hắn lập tức tìm được một đống đá ngổn ngang trong tuyết, nhặt lên một khối đá dài và bẻ mạnh, sau đó ném về phía khu vực vừa rồi. Sau đó, hắn nhanh chóng biến mất ở trong rừng rậm.

Hắn đoán, cũng chỉ có những người Tân Sinh trẻ tuổi như hắn mới vì tò mò mà dám chạy tới đây xem thử. Các lão gia căn bản sẽ không dừng chân. Bởi vì vỏ đá của sản vật thần bí sẽ không có tác dụng gì.

Chủ yếu nhất là thứ nữ tử áo xanh lấy ra quá chói lòa, không giấu được, lập tức soi sáng cả bầu trời đêm. Tất cả dị loại cao cấp và người của tổ chức lớn đều đuổi theo nàng.

Nếu đã nhìn thấy kỳ trân hiếm thế, ai còn để ý tới đá nát?

Cho dù nữ tử áo xanh rất quyết đoán hấp thu sản vật thần bí này, nhưng giữa chân mày của nàng bây giờ vẫn đang phát sáng, quả thật giống như một ngọn đèn chỉ đường.

Qua một thời gian, quả nhiên có người tới tìm kiếm vỏ đá đã bị vứt bỏ.

Nơi này là khu vực phía ngoài núi lớn, không có cao thủ gì. Lão già và thanh niên trai tráng đều đang tập trung ở khu vực có tiết điểm đặc biệt.

Một lát sau, sáu bảy người Tân Sinh không ngờ lại đánh nhau vì khối đá dài bị bẻ gãy kia.

Lần này, tuy sắc mặt Tần Minh vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng lại xúc động. Dù sao hắn đã nhặt được “đầu thừa đuôi thẹo” của sản vật thần bí nhất đến từ trong núi này.

Hắn mới nghe tới kỳ quan cột ánh sáng thông thiên mười màu kia lần đầu, thậm chí trong sách cũng không hề ghi chép tới. Hơn nữa, nó còn dung hợp với ráng khói năm màu.

Hắn đoán, những tổ chức lớn và sinh linh cao cấp trước kia không chạy tới đang hối hận muốn xanh cả ruột.

Các phương đều có nhận thức chung là khi Thiên Quang hạ xuống hai năm trước, nơi đây nhận được ánh sáng ảm đạm nhất. Bọn họ cho rằng đây sẽ không phải là nơi giàu có và đông đúc gì, sản vật nhất định sẽ cằn cỗi.

Nhưng bây giờ Hắc Bạch Sơn không ngờ “bùng nổ lớn”!

Nhất là nơi này rất có khả năng liên quan đến một loại Thiên Quang khác được tích lũy từ hai trăm năm trước. Cho dù cao tầng ở Vương Đô biết được, chắc hẳn cũng sẽ không ngủ yên được.

Năm đó, bọn họ phái rất nhiều người đến, cuối cùng thu hoạch rất ít. Bọn họ đã tức giận đến mức muốn san bằng ngọn núi lớn ở đây.

Rõ ràng, không tới mấy ngày nữa, cái tên Hắc Bạch Sơn bị lãng quên nhiều năm sẽ lại được truyền khắp các thành trì rực rỡ trong đêm sương mù.

Tần Minh đứng ở trong rừng rậm bóp nát nửa đoạn đá không có dao động gì. Bên trong quả nhiên không có gì.

Hắn cầm nửa đoạn đá khác với vẻ hơi do dự, bởi vì “nguyên liệu chính” gây ra động tĩnh thật sự quá khủng khiếp. Cho dù đầu thừa đuôi thẹo còn xa mới bằng, nhưng hắn đoán nó sẽ không tầm thường.

Đừng nói xuất hiện kỳ quan gì, nó chỉ cần bốc lên chút “lửa sót lại” ở đây, chắc hẳn cũng có thể khiến cả khu rừng rậm nổ tung.

Dù sao, Thiển Dạ đã kết thúc, ở trong màn đêm tối đen như mực này, bất kỳ một điềm báo khác thường nào cũng có vẻ bắt mắt.

Sau đó không lâu, Tần Minh đi ra khỏi rừng rậm. Hắn vẫn dựa theo quy củ cũ, để nửa khối đá kia lại trong núi.

Mọi chuyện không thể làm ngay một lúc được. Hắn bảo mình tĩnh tâm, chờ trận gió lốc này lên men lại tính sau. Sản vật thần bí nhất trong Hắc Bạch Sơn nhất định sẽ bị tất cả mọi người bàn luận xôn xao, gây chấn động tới mười phương, những cái khác đều không đáng để nhắc tới.

Trên thực tế, lúc này sản vật thần bí nhất kia đang nổ tung trên bầu trời đêm. Các phương đều đang ngăn chặn nữ tử áo xanh này. Đã có dị loại cao cấp đổ máu.

- Nhanh hơn nữa!

Nữ tử khoác áo khoác lông cừu trùm đầu màu đen giục. Nàng đứng trên lưng một con chim màu đen cực lớn, dáng người cao gầy đang phát sáng, chắn gió tuyết.

Quạ đen mắt tím nói:

- Đường Cẩn, ngươi đúng là đứng nói chuyện không đau lưng. Ta đã bay sắp tắt thở rồi. Đây chính là Kim Bằng, ở phương diện tốc độ hiếm có người nào có thể sánh bằng. Ta có thể không ngừng thu hẹp khoảng cách đã được xem là dị số trong loài quạ rồi!

- A, nữ nhân kia thật mạnh. Nàng làm cho máu của một sinh linh cao cấp tốc độ cao bắn ra trong bầu trời đêm!

Quạ đen mắt tím kinh ngạc kêu lên, tốc độ cũng thoáng chậm lại.

- Không cần sợ. Nhân lúc nàng bị ngăn cản, lập tức đuổi theo!

Đường Cẩn giục. Trong tay nàng xuất hiện một dây thừng màu vàng nhạt thoạt nhìn rất bình thường.

- Chẳng lẽ ngươi mang theo sợi dây trên xà nhà của lão sư ngươi tới? Nó không phải buộc một con...

Quạ đen mắt tím kinh ngạc nói.

- Không phải cái đó!

Đường Cẩn lại giục nó tăng nhanh tốc độ.

Quạ đen mắt tím vỗ cánh và dần dần tới gần.

Phía trước, Xích Điện Điểu có tốc độ nhanh nhất đã đuổi kịp nữ tử áo xanh, nhưng trong nháy mắt lại bị thương nặng.

Dưới bầu trời đêm, tuyết lớn như lông ngỗng xung quanh nữ tử áo xanh trên Kim Bằng đều bị nàng dùng thủ đoạn thần bí nhuộm thành màu vàng. chúng bay lượn đầy trời nhưng tốc độ đã tăng nhanh gấp trăm ngàn lần.

Nàng đứng trên lưng chim đại bàng, cũng không nhìn có động tác gì. Nhưng hoa tuyết màu vàng rực rỡ đã vẽ ra rất nhiều quỹ tích không hiểu, từ các góc độ chém về phía Xích Điện Điểu, xé ra ánh sáng bên ngoài cơ thể nó, trong chớp mắt làm cho cả người nó đẫm máu.

Dị loại cao cấp Xích Điện Điểu rất hung dữ, kêu dài. Cơ thể nó giống như đang bốc cháy, vô số ánh sáng màu đỏ bạo phát và lan rộng về phía bốn phương tám hướng. Nó giống như một mặt trời màu đỏ nằm ngang ở đó, soi sáng bầu trời đêm này.

Tất cả hoa tuyết màu vàng đều tan chảy trong chớp mắt. Nhưng rất đáng sợ là chúng không bốc hơi hết, ngược lại ánh sáng màu vàng đột nhiên tăng mạnh và hóa thành trận mưa nhỏ liên tục không dừng. Tất cả giọt mưa màu vàng này dường như kéo dài vô hạn, sau đó đan xen vào nhau tạo thành một tấm lưới màu vàng dày đặc.

Một tiếng chim hót thê lương vang lên. Con Xích Điện Điểu khổng lồ lại bị tấm lưới giọt mưa màu vàng dày đặc kia cắt thành mấy chục tới trên trăm khối.

Bất luận là máu thịt hay lông chim đầy linh tính của nó đều bị những sợi tơ nhỏ màu vàng cắt đứt, đã không còn hoàn chỉnh, rơi về phía mặt đất tối đen.

Quạ đen mắt tím há hốc miệng. Nó rất muốn xoay người bỏ chạy nhưng Đường Cẩn trên lưng nó đã ra tay. Sợi dây thừng trông rất bình thường kia lập tức phát sáng và kéo dài ra, lao về phía trước nữ tử áo xanh.

- Người của Lưu Quang Thành?

Nữ tử áo xanh trên lưng Kim Bằng vừa nhìn thấy sợi dây thừng, trong chớp mắt đã biết được lai lịch của Đường Cẩn.

- Có thể được không vậy?

Quạ đen mắt tím không quá tự tin.

- Lập tức xông lên, đánh về phía đầu của nàng. Bất kể thế nào cũng phải tìm cách chia một nửa vật trời ban!

Đường Cẩn dồn sức phát động dây thừng đang phát ra ánh sáng màu vàng.

...

Một đêm này, Tần Minh ngủ rất ngon giấc. Có câu nói người thấy đủ thường vui vẻ. Hắn có chút thu hoạch đã cảm thấy rất thỏa mãn. Sản vật thần bí nhất cách hắn quá xa xôi, hắn không cầu mong xa vời, căn bản chưa từng nhớ tới.

Ngày tiếp theo, sau khi cùng đám người Mộc Thanh, Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu tiến vào núi, Tần Minh nghe được rất nhiều tin tức cực sốc.

- Đáng sợ thật. Đêm qua, ở trong màn đêm phía xa bốc cháy, đã có vài cường giả của tổ chức lớn và không chỉ một hai sinh linh cao cấp bị chết, không ngờ lại không thể ngăn cản được nữ tử áo xanh này.

- Chủ yếu là có quá ít dị loại có thể bay lên trời qua. Nếu như đại cao thủ chân chính đều có thể bay lên trời, vậy sẽ là một cục diện khác.

- Có người nói, Lăng thành chủ chạy gần gãy chân, hối hận vì lúc trước không mua một vật cưỡi bay nhanh. Hắn tức giận đến mức chạy thẳng về Xích Hà Thành.

Mọi người bàn tán ầm ĩ. Các loại tin tức truyền đến, làm cho tất cả người tiến vào núi đều lo sợ bất an. Bọn họ sợ bị sinh linh cao cấp giận chó đánh mèo.

Bởi vì có người nhìn thấy lão chồn thường ngày luôn trấn tĩnh giống như cao tăng không ngờ lại có thể nâng con lừa của nó chạy nhanh ở trong núi lớn rất lâu, đập nát cả mảng rừng rậm.

- Có thể hiểu được. Ai bị nẫng tay trên như vậy, chắc hẳn đều sẽ tức hộc máu.

Tào Long ngồi ngay ngắn ở trên lưng con trâu cực lớn nói.

- Ngươi nói đúng. Bây giờ, ta cũng không dám đi vào sâu trong núi nữa.

Có sinh linh trên ngọn cây nói.

Tào Long ngạc nhiên. Ai ở giữa không trung đang nói vậy? Hắn chợt ngẩng đầu lên và nhìn thấy con Ngữ Tước kia. Hắn lập tức mất bình tĩnh, trực tiếp ném thanh giáo lớn trong tay về phía trên cây.

Rắc một tiếng, thân cây bị đánh gãy, tán cây phía trên ầm ầm rơi xuống.

Ngữ Tước bay lên tạo thành một quỹ tích tuyệt đẹp trong bóng đêm, vô cùng nhẹ nhàng bay đi.

Lưu lão đầu khuyên:

- Không cần tức giận với nó làm gì. Ngươi yên tâm đi, chờ đến đầu xuân, lúc nó bắt đầu sinh sôi nảy nở, lão già ta giúp ngươi trút giận. Chúng ta không làm gì được nó, chẳng lẽ còn không bắt được con cháu của nó sao?

Tào Long lập tức vỗ tay, nói:

- Tốt, ta phải nuôi mấy con Ngữ Tước, tốt nhất là có thể bắt được con vừa rồi.

Nhất thời, Tào Long và Lưu lão đầu tử nói chuyện rất ăn ý.

Sau đó không lâu, Lưu lão đầu thuận miệng nói:

- Tiết điểm đặc biệt trong núi có hạn, lại nhiều như vậy còn không dễ tìm. Nhưng trong núi có cơ duyên khác, chẳng qua là vô cùng nguy hiểm thôi. Ví dụ như khu vực có sinh linh biến dị ba lần sinh sống, các ngươi dám động tới không?

Tào Long nói:

- Còn có chỗ như vậy nữa sao? Một số lão già đã sớm ra tay. Ngày hôm qua bọn họ càn quét núi, sợ rằng khu vực phía ngoài núi lớn đã không có vật chất linh tính gì nữa rồi.

Về phần sâu trong núi lớn, hắn tuyệt đối không đặt chân. Cho dù có liên thủ với đám người Mộc Thanh, Ngụy Chỉ Nhu cũng không được. Đó không phải là chỗ bọn họ không thể mạo hiểm.

Lưu lão đầu vỗ ngực, nói:

- Có chứ! Ta quá quen với ngọn núi lớn này. Có nơi người khác căn bản không tìm được nhưng ta lại biết rõ ràng.

Tào Long nghe hắn nói vậy, đôi mắt lập tức sáng lên, nói:

- Không thành vấn đề. Nếu như có thể có thu hoạch không tệ, vậy chắc chắn sẽ chia cho lão già ngươi một phần.

Mộc Thanh và Ngụy Chỉ Nhu đều gật đầu đồng ý. So với tìm tiết điểm đặc biệt không xác định, còn không bằng lao thẳng tới nơi bí mật có vật chất linh tính.

Tần Minh lập tức biết Lưu lão đầu muốn dẫn bọn họ đi đâu. Đêm đó lúc uống rượu, Lưu lão đầu cũng từng nói với hắn.

Hỏa Bức Động nằm ở một hang động phía dưới lòng đất thông với bên trong núi lớn. Đường đi sâu lại tối, cần phải đi rất xa vào bên trong. Trong đó có Hỏa Tuyền và một đám Hỏa Bức sinh sống. Con Hỏa Bức mạnh nhất đã biến dị ba lần.

Trong cơ thể Hỏa Bức không có vật chất linh tính, nhưng phân và nước tiểu của nó lại tác dụng trợ giúp một loài cỏ có linh tính màu đỏ thẫm sinh trưởng. Loại cỏ này lại giúp đỡ người ta Tân Sinh lần thứ hai.

Tần Minh vốn đang nghĩ chờ tới lúc thích hợp, hắn có thể chia Huyết Xà đã không còn tác dụng đối với mình cho Lưu lão đầu và Lục Trạch. Hắn không ngờ được bản thân Lưu lão đầu cũng có thủ đoạn làm được điều đó.

Tuy trong hành trình vào Hỏa Bức Động có sóng gió, trong ba đội ngũ có vài thiếu niên bị thương, nhưng có Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu, Mộc Thanh áp trận, không có gì phải lo lắng. Ngoại trừ để lại ít cỏ giống, loại cỏ màu đỏ ở đó đều bị nhổ sạch.

Lưu lão đầu đắc ý, trong lòng nhét một đám cỏ màu đỏ rực phát sáng. Loại cỏ này chỉ cao chưa tới ba tấc nhưng ẩn chứa sinh cơ và linh tính nồng đậm.

Trước khi Thiển Dạ đến, Tần Minh săn bắn được một con trâu rừng. Hắn tìm cơ hội nhét nửa đoạn khối đá vào trong bụng nó, sau đó tập hợp với đám người Tào Long, Mộc Thanh.

Hắn đã rất lâu không săn thú. Bây giờ, hắn mang về một con mồi cũng rất hợp lý. Chủ yếu nhất là bây giờ quan hệ giữa hắn cùng đám người kia rất tốt.

Cho dù có người canh giữ ở ngoài núi để quan sát những người rời núi, cũng sẽ không tới kiểm tra Tần Minh và Lưu lão đầu đi cùng với đám người Mộc Thanh, Tào Long. Bọn họ đều thuận lợi mang theo thu hoạch của từng người rời khỏi núi.

Buổi tối, Tần Minh thậm chí không lo nấu bữa tối. Sau khi về đến nhà, hắn lại bắt đầu nghiên cứu nửa đoạn đá kia.

- Tình huống gì vậy?

Trong lòng hắn hơi trầm xuống. Ngày hôm nay, lúc hắn lấy khối đá từ trong núi ra, hắn đã cảm thấy không thích hợp rồi. Hắn không cảm nhận được dao động yếu ớt kia nữa.

Bây giờ hắn bình tĩnh lại, hai tay nắm lấy nó, hắn vẫn không có bất kỳ cảm giác đặc biệt nào.

Sau khi sự ánh sáng trong khe nứt xâm nhập và thích ứng, Tần Minh đặc biệt nhạy cảm với sản vật thần bí từng được Thiên Quang tẩm bổ qua.

Nhưng bây giờ, hắn không phát hiện được bên trong có gì.

Hắn hít sâu một hơi và bắt đầu cẩn thận tách từng phần vỏ đá. Nếu như có thể lại cảm nhận được dao động, hắn có thể sẽ dừng lại, chờ thêm mấy ngày nữa mới mở ra.

Nhưng hắn đã bóp nát hơn nửa khối đá, trước sau vẫn không cảm giác được có gì khác thường, hoàn toàn không thấy có động tĩnh gì.

Vào lúc hắn đang không ngừng tuyệt vọng, hắn cuối cùng đã sờ tới loại sản vật thần bí nào đó. Nhưng vẫn không có bất kỳ điềm báo khác thường nào xuất hiện. Thậm chí không thấy lọt ra bất kỳ Thiên Quang nào vốn phải còn sót lại.

- Đây là?

Cho dù Tần Minh thường ngày luôn bình tĩnh, bây giờ cũng kinh ngạc đến mức suýt nữa nhảy dựng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.